Chương 142: Đêm qua
Brenna Hu
02/02/2022
Ba ngày liên lục lao đầu vào điều tra nội gián nhưng không có kết quả, dù bản thân gần như kiệt sức nhưng Cố Hiểu Khê vẫn không hề nghỉ ngơi. Mấy ngày qua cô đã không ít lần suy nghĩ xem có kẻ nào khả nghi nhưng mình lại vô tình bỏ qua, hay ai là người có khả năng làm chuyện này nhất.
Nhạc Thiếu Siêu thấy vợ mình lao lực thì không khỏi đau lòng. Anh biết cô sẽ đồng ý cho mình tham gia vào cùng bắt nội gián, nhưng cho đến khi tìm được kẻ đó thì cô vẫn sẽ không dừng lại.
" Hiểu Khê à, em vì Cố thị mà mấy hôm nay không được ngủ ngon giấc rồi. Đêm nay em ngủ sớm một hôm đi. "
" Không được. Chỉ khi bắt được nội gián, em mới có thể yên giấc. "
" Em nghỉ ngơi đi, chuyện công ty anh sẽ giúp em điều tra. "
Phải thuyết phục rất lâu Cố Hiểu Khê mới chịu nghe lời Nhạc Thiếu Siêu và ngủ sớm một hôm. Nhưng cô ngủ chưa được bao lâu thì chuông điện thoại vang lên từ chiếc bàn bên cạnh. Có lẽ vì quá mệt nên ngay cả tiếng chuông cũng không đánh thức được cô, song đúng lúc Nhạc Thiếu Siêu ở đó. Vì sợ làm phiền cô nghỉ ngơi nên anh đã thay cô nhận cuộc gọi.
Cuộc gọi không hiển thị tên người gọi đến nên Nhạc Thiếu Siêu nghĩ rằng đó là số của thuộc hạ Cố Hiểu Khê, vậy nên anh cũng không chút do dự mà nghe máy. Cơ mà vừa đặt lên tai, một giọng nói có phần quen thuộc vang lên khiến anh đứng sững vài giây.
" Mèo nhỏ, em đang làm gì vậy? "
Không ai khác, người gọi đến cho Cố Hiểu Khê chính là Uất Trì Ảnh Quân. Anh ta cứ nghĩ là cô nghe máy nên giọng vừa trêu chọc lại thể hiện sự cưng chiều.
" Nửa đêm gọi điện cho vợ tôi, còn gọi cô ấy là mèo nhỏ. Cậu có ý gì đây?"
Uất Trì Ảnh Quân nhanh chóng nhìn lại số điện thoại mà mình gọi, rõ ràng là số của Cố Hiểu Khê. Trong một khắc anh ta lấy lại được bình tình, giọng điệu bình thản mà trả lời.
" Cô ấy đâu? "
" Vợ tôi ngủ rồi. "
Nhạc Thiếu Siêu dứt khoát đáp lời rồi ngắt máy. Còn ở đầu dây bên kia, Uất Trì Ảnh Quân cứ nghĩ hai người họ đã gần gũi với nhau hơn nên mặt mày lập tức trở nên nghiêm trọng.
Hôm sau tại phòng ăn, nhìn Cố Hiểu Khê trông tươi tỉnh hẳn lên, Nhạc Thiếu Siêu cũng thấy yên tâm được đôi chút. Song anh cũng nhớ đến cuộc gọi đêm qua của Uất Trì Ảnh Quân, cũng vì chuyện đó mà đêm qua anh không tài nào ngủ được.
" Hiểu Khê, em vẫn còn liên lạc với Uất Trì Ảnh Quân chứ? "
Cố Hiểu Khê vừa nghe Nhạc Thiếu Siêu nhắc đến tên hắn ta thì đứng hình một lúc. Tay cô run rẩy và cũng may là kiểm soát được. Cô cố gắng che giấu nhưng vẫn bị đối phương nhìn ra là bản thân đang căng thẳng. Trước ánh mắt đang mong chờ câu trả lời từ mình, cô không hề giải thích hay phản bác.
Khi sắc trời đã tối dần, Cố Hiểu Khê vẫn chưa rời khỏi Cố thị. Trong lúc làm việc, cô nhận được tin nhắn Uất Trì Ảnh Quân gửi đến.
" Mười phút nữa đến Bán Hải. "
Cố Hiểu Khê nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn một lúc, điều này khiến cô phải suy nghĩ lại một cách cẩn thận trước khi trả lời anh ta.
" Hôm nay tôi có việc. Thiếu Siêu cũng đã phát giác ra chuyện giữa tôi và anh. "
Cứ nghĩ chỉ cần nhắn như thế thì anh ta sẽ biết điều và tạm thời không làm phiền cô. Nhưng rất nhanh sau đó lại có một tin nhắn được gửi đến. Tin nhắn tiếp theo chỉ đơn giản là một bức ảnh và không kèm theo bất kì lời nhắn nào. Nhấp vào phần hiển thị, ánh mắt Cố Hiểu Khê vụt lên một tia hoảng loạn rồi vội úp màn hình điện thoại xuống. Cô vội đứng dậy song lại lảo đảo khiến chiếc ghế chạy ra xa, bàn tay ngọc ngà bỗng chốc siết chặt thành quyền. Đầu móng tay nhọn hoắt ghim vào lòng bàn tay, cơn đau tuy âm ỉ nhưng cũng phải kiềm xuống. Uất Trì Ảnh Quân gửi một bức ảnh mà trong đó là cảnh Cố Hiểu Khê ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh ta và ngủ một giấc trông giấc ngon. Trong ảnh, cô chỉ quấn một chiếc chăn mỏng che đi thân thể như ngọc, tuy không để lộ quá nhiều về cơ thể nhưng chỗ nào cũng có dấu vết anh ta để lại.
Chỉ bằng một tấm ảnh, cô cũng biết là mình khong thể làm trái lời anh ta.
Cố Hiểu Khê trên đường chạy đến Bán Hải. Nhưng thay vì như bình thường là cứ chạy dọc theo con đường sẽ đến chỗ của Uất Trì Ảnh Quân, cô đêm đó đã đạp mạnh chân ga và lao thẳng xe đến trước lan can ngăn cách. Khi đầu xe chỉ còn cách một centimet là có thể văng xuống dưới vách biển, chiếc xe đột nhiên thắng gấp. Ở trong xe, Cố Hiểu Khê cố bắt lại nhịp thở. Cô vốn không sợ chết, so với cái chết thì nỗi đau trong tim cô còn lớn hơn. Và trong thời khắc nghĩ không thông, cô đã muốn từ bỏ sinh mạng của mình để bản thân không phải chịu những đau đớn thế này nữa. Nhưng chính giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cô đã quyết định sống tiếp.
Điều duy nhất khiến Cố Hiểu Khê lưu luyến đến hiện tại chính là mẹ của mình. Cô không thể chết khi chưa biết chút thông tin nào về bà ấy. Và chính suy nghĩ ấy đột ngột xuất hiện đã cứu mạng cô vào đêm nay.
Trở lại Bán Hải, sau khi đã lấy lại dáng vẻ ban đầu, cô ngang nhiên bước vào trong. Nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân, không đợi anh ta tiến đến, cô chủ động bước đến và hôn đối phương một cách mãnh liệt. Trước hành động và biểu hiệu đầy lạ lùng của Hiểu Khê, Ảnh Quân cũng cảm thấy có điều kì đó rất khác ở cô.
" Hôm nay em sao thế? Nhạc Thiếu Siêu làm gì khiến em không vui à? "
" Uất Trì Ảnh Quân, anh muốn tôi, tôi có thể cho anh. Nhưng trước mặt tôi, anh đừng nhắc đến tên anh ấy. "
Ở một diễn biến khác...
Tối hôm đó, Nhạc Thiếu Siêu đứng trước cửa căn hộ của Cố Hiểu Khê. Anh biết mỗi thứ bảy cô đều sẽ qua đêm ở đây nên hôm nay đến mà không báo trước. Đứng bên ngoài và bấm chuông, song rất lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì. Vì không muốn mình có những suy nghĩ không đúng về cô nên Nhạc Thiếu Siêu còn đến cả Cố thị, nhưng lúc này anh lại được nhân viên báo rằng cô đã rời đi từ sớm. Lại sợ cô đã về nhà nên anh gọi điện cho thuộc hạ thì được biết Cố Hiểu Khê vẫn chưa trở về. Trước những lần xác nhận ấy, đến cuối cùng Nhạc Thiếu Siêu vẫn không biết được Cố Hiểu Khê đang ở đây và làm gì vào lúc này.
Cả đêm hôm đó Nhạc Thiếu Siêu cũng không về nhà. Sau khi xác nhận Cố Hiểu Khê vẫn chưa về, anh đã quay lại căn hộ và đợi cô đến sáng. Trở về biệt thự sau cả đêm không ngủ, khi gặp lại cô ấy trên bàn ăn, anh vẫn tỏ ra bình thường sau mọi chuyện.
Cố Hiểu Khê ngồi vào bàn ăn, người làm vừa mang đồ ăn sáng lên cho cô xong thì một giọng lãnh đạm vang lên ở phía đối diện:
" Đêm qua em ở lại công ty sao? "
Cô lúng túng hồi lâu rồi ngượng ngùng đáp: " Đêm qua em làm việc xong thì về căn hộ nghỉ ngơi. "
Khi Cố Hiểu Khê đến công ty, Nhạc Thiếu Siêu đã ở trong phòng làm việc suốt cả buổi trưa. Anh suy ngẫm rất lâu vẫn không biết vì sao cô lại nói dối chuyện đêm qua trở về căn hộ nghĩ ngơi. Cơ mà nếu đêm qua cô không về căn hộ thì cô có thể ở đâu chứ? Thêm vào đó, cuộc điện thoại mà Uất Trì Ảnh Quân gọi đến càng khiến anh không khỏi hoang mang. Mất một thời gian để xấu chuỗi lại mọi chuyện, đôi mắt Nhạc Thiếu Siêu bất ngờ mở to và bật người về phía trước, dường như anh đã nhận ra chuyện gì đó mới hoảng hốt đến thế.
Nhạc Thiếu Siêu thấy vợ mình lao lực thì không khỏi đau lòng. Anh biết cô sẽ đồng ý cho mình tham gia vào cùng bắt nội gián, nhưng cho đến khi tìm được kẻ đó thì cô vẫn sẽ không dừng lại.
" Hiểu Khê à, em vì Cố thị mà mấy hôm nay không được ngủ ngon giấc rồi. Đêm nay em ngủ sớm một hôm đi. "
" Không được. Chỉ khi bắt được nội gián, em mới có thể yên giấc. "
" Em nghỉ ngơi đi, chuyện công ty anh sẽ giúp em điều tra. "
Phải thuyết phục rất lâu Cố Hiểu Khê mới chịu nghe lời Nhạc Thiếu Siêu và ngủ sớm một hôm. Nhưng cô ngủ chưa được bao lâu thì chuông điện thoại vang lên từ chiếc bàn bên cạnh. Có lẽ vì quá mệt nên ngay cả tiếng chuông cũng không đánh thức được cô, song đúng lúc Nhạc Thiếu Siêu ở đó. Vì sợ làm phiền cô nghỉ ngơi nên anh đã thay cô nhận cuộc gọi.
Cuộc gọi không hiển thị tên người gọi đến nên Nhạc Thiếu Siêu nghĩ rằng đó là số của thuộc hạ Cố Hiểu Khê, vậy nên anh cũng không chút do dự mà nghe máy. Cơ mà vừa đặt lên tai, một giọng nói có phần quen thuộc vang lên khiến anh đứng sững vài giây.
" Mèo nhỏ, em đang làm gì vậy? "
Không ai khác, người gọi đến cho Cố Hiểu Khê chính là Uất Trì Ảnh Quân. Anh ta cứ nghĩ là cô nghe máy nên giọng vừa trêu chọc lại thể hiện sự cưng chiều.
" Nửa đêm gọi điện cho vợ tôi, còn gọi cô ấy là mèo nhỏ. Cậu có ý gì đây?"
Uất Trì Ảnh Quân nhanh chóng nhìn lại số điện thoại mà mình gọi, rõ ràng là số của Cố Hiểu Khê. Trong một khắc anh ta lấy lại được bình tình, giọng điệu bình thản mà trả lời.
" Cô ấy đâu? "
" Vợ tôi ngủ rồi. "
Nhạc Thiếu Siêu dứt khoát đáp lời rồi ngắt máy. Còn ở đầu dây bên kia, Uất Trì Ảnh Quân cứ nghĩ hai người họ đã gần gũi với nhau hơn nên mặt mày lập tức trở nên nghiêm trọng.
Hôm sau tại phòng ăn, nhìn Cố Hiểu Khê trông tươi tỉnh hẳn lên, Nhạc Thiếu Siêu cũng thấy yên tâm được đôi chút. Song anh cũng nhớ đến cuộc gọi đêm qua của Uất Trì Ảnh Quân, cũng vì chuyện đó mà đêm qua anh không tài nào ngủ được.
" Hiểu Khê, em vẫn còn liên lạc với Uất Trì Ảnh Quân chứ? "
Cố Hiểu Khê vừa nghe Nhạc Thiếu Siêu nhắc đến tên hắn ta thì đứng hình một lúc. Tay cô run rẩy và cũng may là kiểm soát được. Cô cố gắng che giấu nhưng vẫn bị đối phương nhìn ra là bản thân đang căng thẳng. Trước ánh mắt đang mong chờ câu trả lời từ mình, cô không hề giải thích hay phản bác.
Khi sắc trời đã tối dần, Cố Hiểu Khê vẫn chưa rời khỏi Cố thị. Trong lúc làm việc, cô nhận được tin nhắn Uất Trì Ảnh Quân gửi đến.
" Mười phút nữa đến Bán Hải. "
Cố Hiểu Khê nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn một lúc, điều này khiến cô phải suy nghĩ lại một cách cẩn thận trước khi trả lời anh ta.
" Hôm nay tôi có việc. Thiếu Siêu cũng đã phát giác ra chuyện giữa tôi và anh. "
Cứ nghĩ chỉ cần nhắn như thế thì anh ta sẽ biết điều và tạm thời không làm phiền cô. Nhưng rất nhanh sau đó lại có một tin nhắn được gửi đến. Tin nhắn tiếp theo chỉ đơn giản là một bức ảnh và không kèm theo bất kì lời nhắn nào. Nhấp vào phần hiển thị, ánh mắt Cố Hiểu Khê vụt lên một tia hoảng loạn rồi vội úp màn hình điện thoại xuống. Cô vội đứng dậy song lại lảo đảo khiến chiếc ghế chạy ra xa, bàn tay ngọc ngà bỗng chốc siết chặt thành quyền. Đầu móng tay nhọn hoắt ghim vào lòng bàn tay, cơn đau tuy âm ỉ nhưng cũng phải kiềm xuống. Uất Trì Ảnh Quân gửi một bức ảnh mà trong đó là cảnh Cố Hiểu Khê ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh ta và ngủ một giấc trông giấc ngon. Trong ảnh, cô chỉ quấn một chiếc chăn mỏng che đi thân thể như ngọc, tuy không để lộ quá nhiều về cơ thể nhưng chỗ nào cũng có dấu vết anh ta để lại.
Chỉ bằng một tấm ảnh, cô cũng biết là mình khong thể làm trái lời anh ta.
Cố Hiểu Khê trên đường chạy đến Bán Hải. Nhưng thay vì như bình thường là cứ chạy dọc theo con đường sẽ đến chỗ của Uất Trì Ảnh Quân, cô đêm đó đã đạp mạnh chân ga và lao thẳng xe đến trước lan can ngăn cách. Khi đầu xe chỉ còn cách một centimet là có thể văng xuống dưới vách biển, chiếc xe đột nhiên thắng gấp. Ở trong xe, Cố Hiểu Khê cố bắt lại nhịp thở. Cô vốn không sợ chết, so với cái chết thì nỗi đau trong tim cô còn lớn hơn. Và trong thời khắc nghĩ không thông, cô đã muốn từ bỏ sinh mạng của mình để bản thân không phải chịu những đau đớn thế này nữa. Nhưng chính giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cô đã quyết định sống tiếp.
Điều duy nhất khiến Cố Hiểu Khê lưu luyến đến hiện tại chính là mẹ của mình. Cô không thể chết khi chưa biết chút thông tin nào về bà ấy. Và chính suy nghĩ ấy đột ngột xuất hiện đã cứu mạng cô vào đêm nay.
Trở lại Bán Hải, sau khi đã lấy lại dáng vẻ ban đầu, cô ngang nhiên bước vào trong. Nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân, không đợi anh ta tiến đến, cô chủ động bước đến và hôn đối phương một cách mãnh liệt. Trước hành động và biểu hiệu đầy lạ lùng của Hiểu Khê, Ảnh Quân cũng cảm thấy có điều kì đó rất khác ở cô.
" Hôm nay em sao thế? Nhạc Thiếu Siêu làm gì khiến em không vui à? "
" Uất Trì Ảnh Quân, anh muốn tôi, tôi có thể cho anh. Nhưng trước mặt tôi, anh đừng nhắc đến tên anh ấy. "
Ở một diễn biến khác...
Tối hôm đó, Nhạc Thiếu Siêu đứng trước cửa căn hộ của Cố Hiểu Khê. Anh biết mỗi thứ bảy cô đều sẽ qua đêm ở đây nên hôm nay đến mà không báo trước. Đứng bên ngoài và bấm chuông, song rất lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì. Vì không muốn mình có những suy nghĩ không đúng về cô nên Nhạc Thiếu Siêu còn đến cả Cố thị, nhưng lúc này anh lại được nhân viên báo rằng cô đã rời đi từ sớm. Lại sợ cô đã về nhà nên anh gọi điện cho thuộc hạ thì được biết Cố Hiểu Khê vẫn chưa trở về. Trước những lần xác nhận ấy, đến cuối cùng Nhạc Thiếu Siêu vẫn không biết được Cố Hiểu Khê đang ở đây và làm gì vào lúc này.
Cả đêm hôm đó Nhạc Thiếu Siêu cũng không về nhà. Sau khi xác nhận Cố Hiểu Khê vẫn chưa về, anh đã quay lại căn hộ và đợi cô đến sáng. Trở về biệt thự sau cả đêm không ngủ, khi gặp lại cô ấy trên bàn ăn, anh vẫn tỏ ra bình thường sau mọi chuyện.
Cố Hiểu Khê ngồi vào bàn ăn, người làm vừa mang đồ ăn sáng lên cho cô xong thì một giọng lãnh đạm vang lên ở phía đối diện:
" Đêm qua em ở lại công ty sao? "
Cô lúng túng hồi lâu rồi ngượng ngùng đáp: " Đêm qua em làm việc xong thì về căn hộ nghỉ ngơi. "
Khi Cố Hiểu Khê đến công ty, Nhạc Thiếu Siêu đã ở trong phòng làm việc suốt cả buổi trưa. Anh suy ngẫm rất lâu vẫn không biết vì sao cô lại nói dối chuyện đêm qua trở về căn hộ nghĩ ngơi. Cơ mà nếu đêm qua cô không về căn hộ thì cô có thể ở đâu chứ? Thêm vào đó, cuộc điện thoại mà Uất Trì Ảnh Quân gọi đến càng khiến anh không khỏi hoang mang. Mất một thời gian để xấu chuỗi lại mọi chuyện, đôi mắt Nhạc Thiếu Siêu bất ngờ mở to và bật người về phía trước, dường như anh đã nhận ra chuyện gì đó mới hoảng hốt đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.