Chương 161: Em nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi
Brenna Hu
23/02/2022
Cố Hiểu Khê vừa nói, cả người cô liền run lên cầm cập, hơi thở dần trở nên dồn dập.
Liz nhìn Hoàng Mễ, bà ra hiệu cho Liz tiếp tục.
" Cô nghe được đó là giọng nam hay nữ? "
" Không... Hắn đến rồi... Không... "
Mặt Cố Hiểu Khê lúc này đã tái xanh, tay quơ loạn xạ trên không trung như đang đuổi con quái vật vô hình chỉ mình cô thấy.
Liz lần nữa quay sang nhìn Hoàng Mễ, lần này là ra hiệu có thể kết thúc thôi miên. Liz thấy vậy, gật đầu.
" Cố gia, thả lỏng. Khi tôi đến ngược đến một, cô sẽ tỉnh lại. "
" Ba... Khi cô tỉnh lại sẽ cảm thấy thoải mái... "
" Hai... "
" Một... "
Cố Hiểu Khê giật mình một cái, mở to hai mắt. Uất Trì Ảnh Quân từ lâu đã ngồi sát bên cô, gương mặt lo lắng, đến khi cô tỉnh lại đã dãn ra đôi chút.
Sau khi thôi miên, Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn quanh phòng, trong lòng vẫn còn dâng lên cảm giác sợ hãi của lúc đó. Vừa rồi chỉ là thôi miên thôi! Nghĩ rồi, cô mới yên tâm thở một hơi. Cô ôm chặt lấy cơ thể của Uất Trì Ảnh Quân, mặt áp chặt vào người anh. Anh lập tức ra hiệu cho Hoàng Mễ và Liz rời khỏi phòng một lúc. Cả căn phòng chỉ còn lại hai người, bên ngoài vang ra tiếng khóc đau thương của cô ấy. Uất Trì Ảnh Quân ôm chặt lấy cô, theo sóng lưng vuốt dọc xuống dỗ dành.
" Hiểu Khê, tất cả đều đã qua rồi, em đã không sao rồi! "
" Tại sao chứ? Tại sao bọn họ lại đối xử với em như vậy? Lúc đó em chỉ là một đứa trẻ, đã làm gì tổn hại đến họ chứ? "
Những giọt nước mắt nóng hổi sôi trên mặt Cố Hiểu Khê đã không thể kiềm nén được nữa, cứ thế tuôn trào thành một dòng bi thương.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc cô dần nhỏ đi do kiệt sức. Đến lúc này, Ảnh Quân vẫn ôn hòa dùng tay quệt đi giọt nước mắt đang lăn xuống má của cô, đồng thời hỏi:
" Em nói cho anh biết đi, giọng nói mà em nghe được là của ai? "
Hai tròng mắt của Cố Hiểu Khê vẫn còn đỏ hoe. Cô đưa mắt nhìn anh, như thể chính cô cũng không tin được.
" Là Thái Tuyết Anh... Là giọng của Thái Tuyết Anh... "
Uất Trì Ảnh Quân không hỏi gì thêm, trên mặt vừa thoáng hiện lên vẻ phẫn uất cuồng nộ thì lại nghe giọng Cố Hiểu Khê tiếp tục vang lên.
" Ảnh Quân, em nhớ rồi... Em nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi. "
Hai mươi hai năm trước...
Vào một ngày nọ, Cố Hiểu Khê đang chơi ở công viên gần nhà thì bị bắt cóc. Chúng đưa cô bé đến công trình bị bỏ hoang, sau khi tỉnh lại vì thuốc mê, cô nghe tiếng xì xầm của Thái Tuyết Anh và tên bắt cóc.
" Phải làm sao với đứa trẻ này? "
Tên bắt cóc hỏi bà ta. Một lúc sau, giọng Thái Tuyết Anh lạnh lùng đáp:
" Gϊếŧ nó thì cảnh sát sẽ điều tra, vậy thì hủy hoại nó đi. "
Tiếp sau đó, tiếng cười man rợn của bọn họ vang lên.
Cố Hiểu Khê lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra với mình. Đến một lúc sau, có lẽ khi ấy Thái Tuyết Anh đã rời đi, tên bắt cóc mới bước vào xem cô đã tỉnh lại chưa. Khi thấy cô bé đã tỉnh dậy, hắn không nói không rằng, đặt cô ngồi trên đùi mình rồi liên tục động chạm khắp người cô. Cố Hiểu Khê lúc này chẳng thể động đậy, cả người như thể bị điểm huyệt mặc cho hắn sờ mó mình.Hắn đặt bàn tay bé nhỏ của cô xuống nơi đang phập phồng của mình, biếи ŧɦái nói:
" Cô nhóc có muốn chơi trò chơi người lớn với chú không? "
Cả đời của Cố Hiểu Khê cũng không quên được ngày hôm đó. Cơ thể nhỏ dại của cô bị hắn hủy hoại. Thể xác và tinh thần cũng đã bị vấy bẩn từ đó. Sau khi trút hết mọi thứ lên người Cố Hiểu Khê, hắn còn nhìn cô bằng ánh mắt thỏa mãn và nở nụ cười mãn nguyện như thể vừa đạt được thành tựu gì đó trong đời. Ngay sau hắn, tên đồng bọn bước vào, hắn ta thả thanh sắt trên tay xuống đất tạo nên một âm thanh rất lớn vang lên. Hắn hỏi tên vừa rồi:
" Thấy thế nào? "
" Cũng không tệ, có muốn thử không? "
" Cũng được. "
Tên trước đó nghe thế thì rời đi, để cho tên mới đến thế chỗ. Khi hắn định tiến vào, Cố Hiểu Khê vớ được thanh sắt gần đó, nhanh tay cầm lấy rồi từ phía sau đâm thanh sắt xuyên qua cổ họng khiến hắn trợn tròn mắt nhìn cô, không kịp phản kháng. Khoảnh khắc máu hắn văng khắp mặt mình, ánh mắt Cố Hiểu Khê vẫn tròn xoe. Vẫn là đôi mắt của một đứa trẻ nhưng vẻ mặt giống một sát thủ lão luyện khiến người khác phải ám ảnh không thôi.
" Chết đi, đi chết đi! "
Sau đó Cố Hiểu Khê đã bỏ trốn thành công bằng việc nhảy từ cửa sổ xuống và chạy thẳng về phía con đường trước mắt. Một lúc sau tên kia vào kiểm tra thì mới biết đồng bọn của mình đã chết, cùng lúc đó trong phòng ngoài cái xác thì chẳng còn ai. Ngay lập tức, hắn gọi điện báo lại với Thái Tuyết Anh rằng Cố Hiểu Khê đã bỏ trốn rồi cùng bà ta phi tang cái xác.
Liz nhìn Hoàng Mễ, bà ra hiệu cho Liz tiếp tục.
" Cô nghe được đó là giọng nam hay nữ? "
" Không... Hắn đến rồi... Không... "
Mặt Cố Hiểu Khê lúc này đã tái xanh, tay quơ loạn xạ trên không trung như đang đuổi con quái vật vô hình chỉ mình cô thấy.
Liz lần nữa quay sang nhìn Hoàng Mễ, lần này là ra hiệu có thể kết thúc thôi miên. Liz thấy vậy, gật đầu.
" Cố gia, thả lỏng. Khi tôi đến ngược đến một, cô sẽ tỉnh lại. "
" Ba... Khi cô tỉnh lại sẽ cảm thấy thoải mái... "
" Hai... "
" Một... "
Cố Hiểu Khê giật mình một cái, mở to hai mắt. Uất Trì Ảnh Quân từ lâu đã ngồi sát bên cô, gương mặt lo lắng, đến khi cô tỉnh lại đã dãn ra đôi chút.
Sau khi thôi miên, Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn quanh phòng, trong lòng vẫn còn dâng lên cảm giác sợ hãi của lúc đó. Vừa rồi chỉ là thôi miên thôi! Nghĩ rồi, cô mới yên tâm thở một hơi. Cô ôm chặt lấy cơ thể của Uất Trì Ảnh Quân, mặt áp chặt vào người anh. Anh lập tức ra hiệu cho Hoàng Mễ và Liz rời khỏi phòng một lúc. Cả căn phòng chỉ còn lại hai người, bên ngoài vang ra tiếng khóc đau thương của cô ấy. Uất Trì Ảnh Quân ôm chặt lấy cô, theo sóng lưng vuốt dọc xuống dỗ dành.
" Hiểu Khê, tất cả đều đã qua rồi, em đã không sao rồi! "
" Tại sao chứ? Tại sao bọn họ lại đối xử với em như vậy? Lúc đó em chỉ là một đứa trẻ, đã làm gì tổn hại đến họ chứ? "
Những giọt nước mắt nóng hổi sôi trên mặt Cố Hiểu Khê đã không thể kiềm nén được nữa, cứ thế tuôn trào thành một dòng bi thương.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc cô dần nhỏ đi do kiệt sức. Đến lúc này, Ảnh Quân vẫn ôn hòa dùng tay quệt đi giọt nước mắt đang lăn xuống má của cô, đồng thời hỏi:
" Em nói cho anh biết đi, giọng nói mà em nghe được là của ai? "
Hai tròng mắt của Cố Hiểu Khê vẫn còn đỏ hoe. Cô đưa mắt nhìn anh, như thể chính cô cũng không tin được.
" Là Thái Tuyết Anh... Là giọng của Thái Tuyết Anh... "
Uất Trì Ảnh Quân không hỏi gì thêm, trên mặt vừa thoáng hiện lên vẻ phẫn uất cuồng nộ thì lại nghe giọng Cố Hiểu Khê tiếp tục vang lên.
" Ảnh Quân, em nhớ rồi... Em nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi. "
Hai mươi hai năm trước...
Vào một ngày nọ, Cố Hiểu Khê đang chơi ở công viên gần nhà thì bị bắt cóc. Chúng đưa cô bé đến công trình bị bỏ hoang, sau khi tỉnh lại vì thuốc mê, cô nghe tiếng xì xầm của Thái Tuyết Anh và tên bắt cóc.
" Phải làm sao với đứa trẻ này? "
Tên bắt cóc hỏi bà ta. Một lúc sau, giọng Thái Tuyết Anh lạnh lùng đáp:
" Gϊếŧ nó thì cảnh sát sẽ điều tra, vậy thì hủy hoại nó đi. "
Tiếp sau đó, tiếng cười man rợn của bọn họ vang lên.
Cố Hiểu Khê lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra với mình. Đến một lúc sau, có lẽ khi ấy Thái Tuyết Anh đã rời đi, tên bắt cóc mới bước vào xem cô đã tỉnh lại chưa. Khi thấy cô bé đã tỉnh dậy, hắn không nói không rằng, đặt cô ngồi trên đùi mình rồi liên tục động chạm khắp người cô. Cố Hiểu Khê lúc này chẳng thể động đậy, cả người như thể bị điểm huyệt mặc cho hắn sờ mó mình.Hắn đặt bàn tay bé nhỏ của cô xuống nơi đang phập phồng của mình, biếи ŧɦái nói:
" Cô nhóc có muốn chơi trò chơi người lớn với chú không? "
Cả đời của Cố Hiểu Khê cũng không quên được ngày hôm đó. Cơ thể nhỏ dại của cô bị hắn hủy hoại. Thể xác và tinh thần cũng đã bị vấy bẩn từ đó. Sau khi trút hết mọi thứ lên người Cố Hiểu Khê, hắn còn nhìn cô bằng ánh mắt thỏa mãn và nở nụ cười mãn nguyện như thể vừa đạt được thành tựu gì đó trong đời. Ngay sau hắn, tên đồng bọn bước vào, hắn ta thả thanh sắt trên tay xuống đất tạo nên một âm thanh rất lớn vang lên. Hắn hỏi tên vừa rồi:
" Thấy thế nào? "
" Cũng không tệ, có muốn thử không? "
" Cũng được. "
Tên trước đó nghe thế thì rời đi, để cho tên mới đến thế chỗ. Khi hắn định tiến vào, Cố Hiểu Khê vớ được thanh sắt gần đó, nhanh tay cầm lấy rồi từ phía sau đâm thanh sắt xuyên qua cổ họng khiến hắn trợn tròn mắt nhìn cô, không kịp phản kháng. Khoảnh khắc máu hắn văng khắp mặt mình, ánh mắt Cố Hiểu Khê vẫn tròn xoe. Vẫn là đôi mắt của một đứa trẻ nhưng vẻ mặt giống một sát thủ lão luyện khiến người khác phải ám ảnh không thôi.
" Chết đi, đi chết đi! "
Sau đó Cố Hiểu Khê đã bỏ trốn thành công bằng việc nhảy từ cửa sổ xuống và chạy thẳng về phía con đường trước mắt. Một lúc sau tên kia vào kiểm tra thì mới biết đồng bọn của mình đã chết, cùng lúc đó trong phòng ngoài cái xác thì chẳng còn ai. Ngay lập tức, hắn gọi điện báo lại với Thái Tuyết Anh rằng Cố Hiểu Khê đã bỏ trốn rồi cùng bà ta phi tang cái xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.