Chương 46: Kết cuộc của Tống Phù Ngọc
Brenna Hu
09/05/2021
Tống Phù Ngọc nghe lời vừa rồi của Cố Hiểu Khê, mắt cô ta trợn tròn, lông
mày nhíu chặt, ánh mắt hoảng hốt. Gương mặt từ ngạc nhiên biến thành sợ
hãi. Trong khi đó, Uất Trì Ảnh Quân cũng không nói bất cứ điều gì trong
lần trừng phạt này.
Cố Hiểu Khê ở trên cao nhìn Tống Phù Ngọc. Ẩn sâu trong đôi mắt đó là sự nhìn thấu lòng người. Nhìn rõ sự sợ hãi của Tống Phù Ngọc, cô nở một nụ cười mãn nguyện rồi ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình:
" Ban cô ta cho các cậu, đêm nay cứ thoải mái. " Một câu cuối cùng, cô chậm rãi nói nhưng cũng cố ý nhấn mạnh cho Tống Phù Ngọc nghe rõ.
" Rõ. " Thuộc hạ của Cố Hiểu Khê lôi Tống Phù Ngọc ra ngoài. Tuy bình thường cô ta luôn tỏ ra là mình có thể đánh bại những tên nam nhân khác, nhưng dù mạnh đến đâu cũng là thân thể nữ nhi. Hơn nữa thuộc hạ của Cố Hiểu Khê được huấn luyện đặc biệt nên người như Tống Phù Ngọc cũng chẳng thể đánh lại một trong số nhóm người đó.
*" Không... Lão đại, xin hãy cứu thuộc hạ... Không... " *Tiếng hét như đang liều mạng chống cự, không ngừng vang lên nhưng rồi cũng chìm trong màn đêm bao trùm bên ngoài biệt thự.
Mặc cho Tống Phù Ngọc vang xin đến khàn cả giọng, Uất Trì Ảnh Quân chẳng mảy may đến an nguy của cô ta. Chung quy vẫn là cô ta tự làm tự chịu. Biểu cảm anh vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, trong ánh mắt cũng không một tia gợn sóng.
Trước tình cảnh thuộc hạ phải chịu phạt, Ảnh Quân chỉ đặt toàn bộ tâm tư của mình lên Cố Hiểu Khê. Người phụ nữ trước mặt anh cũng độc thật!
" Anh xót sao? " Cố Hiểu Khê quay sang, thấy Uất Trì Ảnh Quân chăm chăm nhìn mình, ánh mắt vô cùng kì dị. Còn nghĩ rằng anh ta đang ngầm trách mình, cô liền muốn xác nhận.
" Sao lại xót? Cô ta hại em gái cô, bị như vậy là rất đáng. Người như vậy nếu không phạt thật nặng sẽ không nhớ. " Cố Hiểu Khê không ngờ rằng Uất Trì Ảnh Quân không một lời trách cô, mà ngược lại, anh có cùng suy nghĩ với mình.
*" Con người tôi trước nay yêu hận đều rất rõ ràng. Người có ơn với tôi, tôi nhất định sẽ trả. Còn người như Tống Phù Ngọc, sớm không nên tồn tại nữa. " *Cố Hiểu Khê nói hết, ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng. Lời này của cô là ám chỉ trực tiếp với Uất Trì Ảnh Quân, không thể tiếp tục để Tống Phù Ngọc bên cạnh, nếu không sau này họa cứ liên tục đến.
*" Hiểu Khê, sau này có thời gian thì đến Bán Hải chơi một chuyến. " *Bỏ qua chuyện của Tống Phù Ngọc. Vì đã lâu cả hai không liên lạc với nhau, Uất Trì Ảnh Quân cũng không muốn vì chuyện này mà đôi bên bất hòa liền đưa ra đề nghị với thái độ vui vẻ.
*" Thôi khỏi đi! Lần nào tôi đến đây cũng không phải chuyện tốt lành gì. " * Trước lời mời ấy, Cố Hiểu Khê từ chối đầy thẳng thừng. Cô nói xong liền quay người rời đi, trong lúc đó, Uất Trì Ảnh Quân mãi nhìn theo bóng lưng của cô, mỉm cười đầy thích thú.
Hiểu Khê rời đi rất lâu, người của cô cũng đã hành sự xong với Tống Phù Ngọc. Cô ta được thuộc hạ của Hoàng Long đưa vào trong, nhìn thân thể chằn chịt dấu vết ấy, Uất Trì Ảnh Quân cũng câm lặng trước độ tàn nhẫn của Cố Hiểu Khê. Nhưng sao có thể trách cô. Đều do anh quản giáo không nghiêm mới dẫn đến tình huống hôm nay.
" Lão đại, xin Người hãy giúp thuộc hạ trả nỗi nhục hôm nay. " Tống Phù Ngọc nói dứt, cô ta dập đầu dưới chân Uất Trì Ảnh Quân. Đáp lại Tống Phù Ngọc là đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta. Trong ánh mắt là sự hờ hững khinh miệt và lạnh lùng đến cực hạn: "* Cô dựa vào cái gì? "* Tống Phù Ngọc xong liền, mặt chưng hửng trước câu trả lời đầy vô tình kia. Ảnh Quân tiếp tục lên tiếng: " Tống Phù Ngọc, bây gờ đến lượt tôi hỏi cô. Rốt cuộc ở sau lưng tôi, cô đã làm những gì? "
Trước câu hỏi của Ảnh Quân, Tống Phù Ngọc vì chột dạ mà run sợ, lắp bắp trả lời: " Lão đại, thuộc hạ... thuộc hạ không hiểu Người đang nói gì? "
" Vậy để tôi nói cho cô nhớ. Lúc tôi và Di Hòa truy đuổi kẻ ghi âm, kẻ bắn chết hắn là cô. Còn vụ Cố Hiểu Khê bị nghi ngờ cấu kết với Nhạc Thiếu Siêu, cũng là một tay cô gây ra. " Uất Trì Ảnh Quân nghiêm nghị, không ngại nhắc lại từng chuyện mà Tống Phù Ngọc đã làm.
*" Lão đại, oan cho thuộc hạ. Thuộc hạ không làm những chuyện đó. " *Dù bị tra ra được, nhưng Tống Phù Ngọc sống chết cũng không nhận những chuyện này là mình gây ra.
Uất Trì Ảnh Quân ra hiệu cho Hắc Lang đưa những tờ kết quả kiểm tra cho Tống Phù Ngọc, cậu ta tiếp lời: " Sau khi kiểm tra, kết quả cho thấy viên đạn của hai vụ trên là cùng một loại. Tôi cũng đã tra ra được, loại đạn đó là dành cho súng MRAD, mà trong Hoàng Long chỉ có cô mới sử dụng loại súng ấy. "
" Lão đại, thuộc hạ nghe ngóng bên ngoài biết được người của Nhạc Thiếu Siêu cũng có sử dụng loại súng đó. " Tống Phù Ngọc ra sức chối cãi.
" Vậy cô giải thích cho tôi nghe, tại sao trước khi xảy ra vụ cướp, tài khoản của cô chuyển đi 200 nghìn NDT, trùng hợp là thủ phạm cũng nhận đúng 200 nghìn NDT. "
Tống Phù Ngọc lần này hết đường chối cãi, chỉ có thể ấp úng rồi từ từ ngã gục dưới sàn nhà lạnh lẽo. Trong tích tắc, mặt cô ta không còn một giọt máu.
" Phù Ngọc, cô theo lão đại mười mấy năm, Ngài ấy chưa từng bạc đãi cô, tại sao cô lại phản bội lão đại và Hoàng Long? " Hắc Lang là một trong những người đồng hành cùng cô ta, không chịu được việc làm này của Tống Phù Ngọc mà lớn tiếng quát.
" Tôi không phản bội lão đại, cũng chưa từng phản bội Hoàng Long. Những chuyện tôi làm đều nhắm vào một người. " Tống Phù Ngọc nói chuyện cũng nhẹ nhàng hẳn. Từ sau khi Cố Hiểu Khê được Nhạc Thiếu Siêu cứu, Tống Phù Ngọc ngày đêm lo sợ chuyện này một lần nữa bị đem đi điều tra lại. Giờ nói ra xem như cô ta cũng chẳng còn gì để lo sợ nữa.
" Là Cố gia? "
" Đúng vậy. " Nhắc đến Cố Hiểu Khê, phản ứng Tống Phù Ngọc trở nên mãnh liệt. Ánh mắt cô ta toát lên một tia căm phẫn, chỉ hận không thể giết chết Hiểu Khê ngay lập tức.
" Tại sao cô muốn hại cô ấy? " Giọng Uất Trì Ảnh Quân lúc này không hờn không giận, thong thả ung dung mà nói. Anh cũng muốn biết lý do Tống Phù Ngọc hết lần này đến lần khác hãm hại Hiểu Khê dù anh đã từng cảnh cáo cô ta rất nhiều lần.
" Tại sao? Ngài còn muốn hỏi tại sao? Phù Ngọc theo Ngài bấy lâu nay, Ngài chưa từng để mắt đến thuộc hạ. Vậy Cố Hiểu Khê đó dựa vào cái gì vừa xuất hiện đã được Ngài đặc biệt quan tâm chứ? " Một câu cuối cùng, cô ta gần như hét to lên, vẻ mặt trở nên kích động.
Từng nghe qua, chỉ cần bạn yêu sâu đậm một người, tất cả phụ nữ trên thế giới đều là tình địch của bạn.
" Lão đại, Ngài vì cô ta mà giương mắt nhìn thuộc hạ bị bọn người kia làm nhục. Nếu tiểu thư còn ở đây, cô ấy... " Tống Phù Ngọc mỉm cười nhưng nụ cười lại chứa thất vọng đến cực hạn. Còn chưa kịp nói hết câu, Uất Trì Ảnh Quân đã không kìm được phẫn nộ, ném chén trà còn vẫn đang bốc khói về phía cô ta.
" Cô câm miệng cho tôi. " Tống Phù Ngọc định nhắc đến người kia để Ảnh Quân có thể giơ cao đánh khẽ, nào ngờ lại phản tác dụng còn làm anh nổi trận lôi đình.
" Tống Phù Ngọc, cô giết hại người của Hoàng Long, tội không thể tha. " Dứt lời, anh vứt dưới đất một khẩu súng, trong giọng cũng chẳng niệm tình xưa: " Hoặc là cô tự kết liễu, hoặc là Hắc Lang sẽ giúp cô. "
*" Lão đại, thuộc hạ không muốn chết. Xin Ngài tha mạng... Lão đại, Ngài đã từng hứa với thuộc hạ, cho dù thuộc hạ có làm sai Ngài cũng sẽ không giết thuộc hạ. Ngài quên rồi sao? " *
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, lời này của Tống Phù Ngọc lại toàn toàn hữu dụng khi cô ta biết Uất Trì Ảnh Quân trước nay chưa từng thất hứa. Xem ra, đó chính là kim bài miễn tử của ả.
Ảnh Quân nhớ đến lời hứa năm xưa, nhất thời thở dài rồi tha mạng cho cô ta. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Anh lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ: " Người đâu, lập tức đưa Tống Phù Ngọc đến Trung Đông, giam cầm cô ta ở đó. Cả đời này tôi không muốn thấy cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa. "
" Đừng mà... đừng mà lão đại... " Vui mừng còn chưa kịp, Tống Phù Ngọc lại nghe chính miệng anh nói cả đời này không muốn gặp lại mình. Trong phút chốc, cô ta hoàn toàn sụp đổ.
So với việc chết đi, thì việc vĩnh viễn không thể gặp lại Uất Trì Ảnh Quân mới là hình phạt mà Tống Phù Ngọc sợ nhất.
Trong tình yêu của mình, Tống Phù Ngọc đã thua. Cô ta thua ngay từ ban đầu, chính là lúc buộc trái tim của mình vào chân của Uất Trì Ảnh Quân.
Cố Hiểu Khê ở trên cao nhìn Tống Phù Ngọc. Ẩn sâu trong đôi mắt đó là sự nhìn thấu lòng người. Nhìn rõ sự sợ hãi của Tống Phù Ngọc, cô nở một nụ cười mãn nguyện rồi ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình:
" Ban cô ta cho các cậu, đêm nay cứ thoải mái. " Một câu cuối cùng, cô chậm rãi nói nhưng cũng cố ý nhấn mạnh cho Tống Phù Ngọc nghe rõ.
" Rõ. " Thuộc hạ của Cố Hiểu Khê lôi Tống Phù Ngọc ra ngoài. Tuy bình thường cô ta luôn tỏ ra là mình có thể đánh bại những tên nam nhân khác, nhưng dù mạnh đến đâu cũng là thân thể nữ nhi. Hơn nữa thuộc hạ của Cố Hiểu Khê được huấn luyện đặc biệt nên người như Tống Phù Ngọc cũng chẳng thể đánh lại một trong số nhóm người đó.
*" Không... Lão đại, xin hãy cứu thuộc hạ... Không... " *Tiếng hét như đang liều mạng chống cự, không ngừng vang lên nhưng rồi cũng chìm trong màn đêm bao trùm bên ngoài biệt thự.
Mặc cho Tống Phù Ngọc vang xin đến khàn cả giọng, Uất Trì Ảnh Quân chẳng mảy may đến an nguy của cô ta. Chung quy vẫn là cô ta tự làm tự chịu. Biểu cảm anh vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, trong ánh mắt cũng không một tia gợn sóng.
Trước tình cảnh thuộc hạ phải chịu phạt, Ảnh Quân chỉ đặt toàn bộ tâm tư của mình lên Cố Hiểu Khê. Người phụ nữ trước mặt anh cũng độc thật!
" Anh xót sao? " Cố Hiểu Khê quay sang, thấy Uất Trì Ảnh Quân chăm chăm nhìn mình, ánh mắt vô cùng kì dị. Còn nghĩ rằng anh ta đang ngầm trách mình, cô liền muốn xác nhận.
" Sao lại xót? Cô ta hại em gái cô, bị như vậy là rất đáng. Người như vậy nếu không phạt thật nặng sẽ không nhớ. " Cố Hiểu Khê không ngờ rằng Uất Trì Ảnh Quân không một lời trách cô, mà ngược lại, anh có cùng suy nghĩ với mình.
*" Con người tôi trước nay yêu hận đều rất rõ ràng. Người có ơn với tôi, tôi nhất định sẽ trả. Còn người như Tống Phù Ngọc, sớm không nên tồn tại nữa. " *Cố Hiểu Khê nói hết, ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng. Lời này của cô là ám chỉ trực tiếp với Uất Trì Ảnh Quân, không thể tiếp tục để Tống Phù Ngọc bên cạnh, nếu không sau này họa cứ liên tục đến.
*" Hiểu Khê, sau này có thời gian thì đến Bán Hải chơi một chuyến. " *Bỏ qua chuyện của Tống Phù Ngọc. Vì đã lâu cả hai không liên lạc với nhau, Uất Trì Ảnh Quân cũng không muốn vì chuyện này mà đôi bên bất hòa liền đưa ra đề nghị với thái độ vui vẻ.
*" Thôi khỏi đi! Lần nào tôi đến đây cũng không phải chuyện tốt lành gì. " * Trước lời mời ấy, Cố Hiểu Khê từ chối đầy thẳng thừng. Cô nói xong liền quay người rời đi, trong lúc đó, Uất Trì Ảnh Quân mãi nhìn theo bóng lưng của cô, mỉm cười đầy thích thú.
Hiểu Khê rời đi rất lâu, người của cô cũng đã hành sự xong với Tống Phù Ngọc. Cô ta được thuộc hạ của Hoàng Long đưa vào trong, nhìn thân thể chằn chịt dấu vết ấy, Uất Trì Ảnh Quân cũng câm lặng trước độ tàn nhẫn của Cố Hiểu Khê. Nhưng sao có thể trách cô. Đều do anh quản giáo không nghiêm mới dẫn đến tình huống hôm nay.
" Lão đại, xin Người hãy giúp thuộc hạ trả nỗi nhục hôm nay. " Tống Phù Ngọc nói dứt, cô ta dập đầu dưới chân Uất Trì Ảnh Quân. Đáp lại Tống Phù Ngọc là đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta. Trong ánh mắt là sự hờ hững khinh miệt và lạnh lùng đến cực hạn: "* Cô dựa vào cái gì? "* Tống Phù Ngọc xong liền, mặt chưng hửng trước câu trả lời đầy vô tình kia. Ảnh Quân tiếp tục lên tiếng: " Tống Phù Ngọc, bây gờ đến lượt tôi hỏi cô. Rốt cuộc ở sau lưng tôi, cô đã làm những gì? "
Trước câu hỏi của Ảnh Quân, Tống Phù Ngọc vì chột dạ mà run sợ, lắp bắp trả lời: " Lão đại, thuộc hạ... thuộc hạ không hiểu Người đang nói gì? "
" Vậy để tôi nói cho cô nhớ. Lúc tôi và Di Hòa truy đuổi kẻ ghi âm, kẻ bắn chết hắn là cô. Còn vụ Cố Hiểu Khê bị nghi ngờ cấu kết với Nhạc Thiếu Siêu, cũng là một tay cô gây ra. " Uất Trì Ảnh Quân nghiêm nghị, không ngại nhắc lại từng chuyện mà Tống Phù Ngọc đã làm.
*" Lão đại, oan cho thuộc hạ. Thuộc hạ không làm những chuyện đó. " *Dù bị tra ra được, nhưng Tống Phù Ngọc sống chết cũng không nhận những chuyện này là mình gây ra.
Uất Trì Ảnh Quân ra hiệu cho Hắc Lang đưa những tờ kết quả kiểm tra cho Tống Phù Ngọc, cậu ta tiếp lời: " Sau khi kiểm tra, kết quả cho thấy viên đạn của hai vụ trên là cùng một loại. Tôi cũng đã tra ra được, loại đạn đó là dành cho súng MRAD, mà trong Hoàng Long chỉ có cô mới sử dụng loại súng ấy. "
" Lão đại, thuộc hạ nghe ngóng bên ngoài biết được người của Nhạc Thiếu Siêu cũng có sử dụng loại súng đó. " Tống Phù Ngọc ra sức chối cãi.
" Vậy cô giải thích cho tôi nghe, tại sao trước khi xảy ra vụ cướp, tài khoản của cô chuyển đi 200 nghìn NDT, trùng hợp là thủ phạm cũng nhận đúng 200 nghìn NDT. "
Tống Phù Ngọc lần này hết đường chối cãi, chỉ có thể ấp úng rồi từ từ ngã gục dưới sàn nhà lạnh lẽo. Trong tích tắc, mặt cô ta không còn một giọt máu.
" Phù Ngọc, cô theo lão đại mười mấy năm, Ngài ấy chưa từng bạc đãi cô, tại sao cô lại phản bội lão đại và Hoàng Long? " Hắc Lang là một trong những người đồng hành cùng cô ta, không chịu được việc làm này của Tống Phù Ngọc mà lớn tiếng quát.
" Tôi không phản bội lão đại, cũng chưa từng phản bội Hoàng Long. Những chuyện tôi làm đều nhắm vào một người. " Tống Phù Ngọc nói chuyện cũng nhẹ nhàng hẳn. Từ sau khi Cố Hiểu Khê được Nhạc Thiếu Siêu cứu, Tống Phù Ngọc ngày đêm lo sợ chuyện này một lần nữa bị đem đi điều tra lại. Giờ nói ra xem như cô ta cũng chẳng còn gì để lo sợ nữa.
" Là Cố gia? "
" Đúng vậy. " Nhắc đến Cố Hiểu Khê, phản ứng Tống Phù Ngọc trở nên mãnh liệt. Ánh mắt cô ta toát lên một tia căm phẫn, chỉ hận không thể giết chết Hiểu Khê ngay lập tức.
" Tại sao cô muốn hại cô ấy? " Giọng Uất Trì Ảnh Quân lúc này không hờn không giận, thong thả ung dung mà nói. Anh cũng muốn biết lý do Tống Phù Ngọc hết lần này đến lần khác hãm hại Hiểu Khê dù anh đã từng cảnh cáo cô ta rất nhiều lần.
" Tại sao? Ngài còn muốn hỏi tại sao? Phù Ngọc theo Ngài bấy lâu nay, Ngài chưa từng để mắt đến thuộc hạ. Vậy Cố Hiểu Khê đó dựa vào cái gì vừa xuất hiện đã được Ngài đặc biệt quan tâm chứ? " Một câu cuối cùng, cô ta gần như hét to lên, vẻ mặt trở nên kích động.
Từng nghe qua, chỉ cần bạn yêu sâu đậm một người, tất cả phụ nữ trên thế giới đều là tình địch của bạn.
" Lão đại, Ngài vì cô ta mà giương mắt nhìn thuộc hạ bị bọn người kia làm nhục. Nếu tiểu thư còn ở đây, cô ấy... " Tống Phù Ngọc mỉm cười nhưng nụ cười lại chứa thất vọng đến cực hạn. Còn chưa kịp nói hết câu, Uất Trì Ảnh Quân đã không kìm được phẫn nộ, ném chén trà còn vẫn đang bốc khói về phía cô ta.
" Cô câm miệng cho tôi. " Tống Phù Ngọc định nhắc đến người kia để Ảnh Quân có thể giơ cao đánh khẽ, nào ngờ lại phản tác dụng còn làm anh nổi trận lôi đình.
" Tống Phù Ngọc, cô giết hại người của Hoàng Long, tội không thể tha. " Dứt lời, anh vứt dưới đất một khẩu súng, trong giọng cũng chẳng niệm tình xưa: " Hoặc là cô tự kết liễu, hoặc là Hắc Lang sẽ giúp cô. "
*" Lão đại, thuộc hạ không muốn chết. Xin Ngài tha mạng... Lão đại, Ngài đã từng hứa với thuộc hạ, cho dù thuộc hạ có làm sai Ngài cũng sẽ không giết thuộc hạ. Ngài quên rồi sao? " *
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, lời này của Tống Phù Ngọc lại toàn toàn hữu dụng khi cô ta biết Uất Trì Ảnh Quân trước nay chưa từng thất hứa. Xem ra, đó chính là kim bài miễn tử của ả.
Ảnh Quân nhớ đến lời hứa năm xưa, nhất thời thở dài rồi tha mạng cho cô ta. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Anh lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ: " Người đâu, lập tức đưa Tống Phù Ngọc đến Trung Đông, giam cầm cô ta ở đó. Cả đời này tôi không muốn thấy cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa. "
" Đừng mà... đừng mà lão đại... " Vui mừng còn chưa kịp, Tống Phù Ngọc lại nghe chính miệng anh nói cả đời này không muốn gặp lại mình. Trong phút chốc, cô ta hoàn toàn sụp đổ.
So với việc chết đi, thì việc vĩnh viễn không thể gặp lại Uất Trì Ảnh Quân mới là hình phạt mà Tống Phù Ngọc sợ nhất.
Trong tình yêu của mình, Tống Phù Ngọc đã thua. Cô ta thua ngay từ ban đầu, chính là lúc buộc trái tim của mình vào chân của Uất Trì Ảnh Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.