Chương 178: Phòng bị
Brenna Hu
02/04/2022
Sau khi đến thăm Cố Hiểu Khê và Huyền Tư Siêu, Nhạc Thiếu Siêu được
thuộc hạ đưa về biệt thự nghỉ ngơi. Lúc này ở trong phòng, cậu nhóc đã
ngủ trên tay Hiểu Khê từ lâu, song cô vẫn không chịu đặt con xuống. Đến
khi Uất Trì Ảnh Quân quay vào, nhìn thấy cảnh ấy thì trong lòng như có
lửa sôi lên, một phần cũng vì lo lắng cho cô nên đã bước ngay đến bên
cạnh giường, gắng gượng kiềm nén bản thân, giọng điệu ôn hoà nhỏ nhẹ,
nói với cô:
" Tư Siêu ngủ rồi, em bế con cũng lâu rồi! Để anh bế con vào nôi, em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi. "
Trước lời nhắc nhở từ Ảnh Quân, trong lòng Cố Hiểu Khê có chút khó chịu, như thể cô sợ anh sẽ mang đứa bé rời khỏi mình. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô kéo đứa bé vào lòng mình, gần như hét lên với anh.
" Không, đây là con của tôi. Tôi sẽ không đưa nó cho anh. "
" Hiểu Khê, em tin anh có được không? Anh thật sự không còn ý định chia cắt em và con nữa. "
Cố Hiểu Khê nghe thế nhưng không đáp lời, cũng không ngước nhìn gương mặt đang khó xử của Uất Trì Ảnh Quân. Anh nhận ra, từ khi cô biết chuyện thì vẫn luôn nghi ngờ anh. Chung quy, cô đối với anh vẫn còn quá nhiều sự phòng bị, mà sự phòng bị của cô không ai khác từ anh mà ra.
Bên ngoài cửa phòng, Huyền Diệp và Cố Khuynh Nhược đến thăm Cố Hiểu Khê, lại vô tình nghe được vợ chồng hai người họ nói chuyện với nhau. Cả hai người họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó Huyền Diệp thở dài một hơi rồi đưa tay mở cửa, mạnh mẽ bước thẳng vào trong.
" Hiểu Khê. "
Cố Hiểu Khê nghe thấy tiếng động, nhìn thấy bà ấy và em gái đến thăm, gương mặt lập tức thay đổi, không giấu được mừng rỡ, kêu lên một tiếng.
" Mẹ! "
Ảnh Quân nhìn thấy Huyền Diệp thì gật nhẹ đầu chào bà. Nhìn vẻ khó xử của anh, bà cũng có chút áy náy, ngay sau đó thì nhẹ giọng bảo:
" Ảnh Quân à, mẹ có chút chuyện cần nói với Hiểu Khê, phiền con ra ngoài một lát. "
" Dạ. "
Trước khi anh rời khỏi phòng, Huyền Diệp cũng nói nhỏ với anh: " Cố Sâm đang đợi con bên ngoài để nói chuyện. "
Uất Trì Ảnh Quân đứng trước cánh cửa, dường như không muốn rời khỏi phòng. Anh quay đầu nhìn Cố Hiểu Khê, như muốn níu kéo chút gì đó từ cô, nhưng cuối cùng nhận lại chỉ là sự phớt lờ từ đối phương.
Sau khi Ảnh Quân rời đi, Huyền Diệp và Cố Khuynh Nhược tiến đến và ngồi ngay cạnh giường. Bà đưa tay ra trước mặt cô, dịu dàng ngỏ ý.
" Để mẹ bế cho. "
Nghe bà ấy nói thế, Cố Hiểu Khê sững lại vài giây. Trong vài giây ấy cô không nghĩ được gì, nhưng từ tận đáy lòng cô không muốn đưa con mình cho bất kì ai.
Không thấy cô phản hồi, Huyền Diệp cũng có chút bất ngờ và hỏi tiếp: " Sao thế? Chẳng lẽ ngay cả mẹ, con cũng thấy không yên tâm? "
" Sao có thể chứ. "
Nói xong, Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng đưa Huyền Tư Siêu cho Cố Khuynh Nhược bế giúp. Cô ấy đặt cháu trai vào chiếc nôi được Hiểu Khê bắt phải đặt cạnh giường mình, sau đó quay lại chỗ và ngồi cạnh Huyền Diệp. Cùng lúc này, bà cũng lên tiếng hỏi con gái:
" Lúc nãy ở bên ngoài mẹ có nghe Ảnh Quân nói con đã bế Tư Siêu rất lâu. Con vừa sinh xong, cần nghỉ ngơi thật tốt mới mong mau chóng hồi phục sức khỏe. Việc chăm nom đứa bé vẫn còn có Ảnh Quân và ba mẹ. "
Huyền Diệp nói đến chuyện này khiến Cố Hiểu Khê hơi cúi đầu. Một lúc sau cô mới nhìn mẹ và em gái, song đôi mắt xinh đẹp lúc này đã đỏ hoe, giọng cô nghẹn lại như sắp khóc.
" Mẹ, anh ấy muốn mang Tư Siêu đi. Con của con còn rất nhỏ, con không muốn xa thằng bé. "
Nghe đến đây, Huyền Diệp không chút đắn đo mà xoa lấy vai Cố Hiểu Khê, Cố Khuynh Nhược càng dịu dàng trấn an cô.
" Chị à, chuyện này không giống như chị nghĩ đâu. Chị càng không nên tin những gì Tống Phù Ngọc nói trước khi chết. "
Cố Hiểu Khê có chút ngạc nhiên khi nghe Cố Khuynh Nhược nói thế. Đồng thời khi ấy Huyền Diệp cũng lên tiếng nói thêm.
" Khuynh Nhược nói không sai! Lúc con mang thai hơn tám tháng, bác sĩ nói với Ảnh Quân rằng con cần nghỉ ngơi một thời gian để sức khỏe có thể hồi phục hoàn toàn. Vì để con có thể yên tâm tịnh dưỡng, thằng bé đã nhờ ba mẹ giúp đỡ việc chăm sóc Tư Siêu. Chuyện này lúc trước ba mẹ và Ảnh Quân đã bàn rất kĩ với nhau, hơn nữa ba mẹ còn đề nghị đưa Tư Siêu về nhà họ Cố để tiện trông nom. Nhưng sau khi Ảnh Quân biết con không muốn đưa Tư Siêu đến nơi khác, thằng bé cũng đã đồng ý. "
" Tư Siêu ngủ rồi, em bế con cũng lâu rồi! Để anh bế con vào nôi, em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi. "
Trước lời nhắc nhở từ Ảnh Quân, trong lòng Cố Hiểu Khê có chút khó chịu, như thể cô sợ anh sẽ mang đứa bé rời khỏi mình. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô kéo đứa bé vào lòng mình, gần như hét lên với anh.
" Không, đây là con của tôi. Tôi sẽ không đưa nó cho anh. "
" Hiểu Khê, em tin anh có được không? Anh thật sự không còn ý định chia cắt em và con nữa. "
Cố Hiểu Khê nghe thế nhưng không đáp lời, cũng không ngước nhìn gương mặt đang khó xử của Uất Trì Ảnh Quân. Anh nhận ra, từ khi cô biết chuyện thì vẫn luôn nghi ngờ anh. Chung quy, cô đối với anh vẫn còn quá nhiều sự phòng bị, mà sự phòng bị của cô không ai khác từ anh mà ra.
Bên ngoài cửa phòng, Huyền Diệp và Cố Khuynh Nhược đến thăm Cố Hiểu Khê, lại vô tình nghe được vợ chồng hai người họ nói chuyện với nhau. Cả hai người họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó Huyền Diệp thở dài một hơi rồi đưa tay mở cửa, mạnh mẽ bước thẳng vào trong.
" Hiểu Khê. "
Cố Hiểu Khê nghe thấy tiếng động, nhìn thấy bà ấy và em gái đến thăm, gương mặt lập tức thay đổi, không giấu được mừng rỡ, kêu lên một tiếng.
" Mẹ! "
Ảnh Quân nhìn thấy Huyền Diệp thì gật nhẹ đầu chào bà. Nhìn vẻ khó xử của anh, bà cũng có chút áy náy, ngay sau đó thì nhẹ giọng bảo:
" Ảnh Quân à, mẹ có chút chuyện cần nói với Hiểu Khê, phiền con ra ngoài một lát. "
" Dạ. "
Trước khi anh rời khỏi phòng, Huyền Diệp cũng nói nhỏ với anh: " Cố Sâm đang đợi con bên ngoài để nói chuyện. "
Uất Trì Ảnh Quân đứng trước cánh cửa, dường như không muốn rời khỏi phòng. Anh quay đầu nhìn Cố Hiểu Khê, như muốn níu kéo chút gì đó từ cô, nhưng cuối cùng nhận lại chỉ là sự phớt lờ từ đối phương.
Sau khi Ảnh Quân rời đi, Huyền Diệp và Cố Khuynh Nhược tiến đến và ngồi ngay cạnh giường. Bà đưa tay ra trước mặt cô, dịu dàng ngỏ ý.
" Để mẹ bế cho. "
Nghe bà ấy nói thế, Cố Hiểu Khê sững lại vài giây. Trong vài giây ấy cô không nghĩ được gì, nhưng từ tận đáy lòng cô không muốn đưa con mình cho bất kì ai.
Không thấy cô phản hồi, Huyền Diệp cũng có chút bất ngờ và hỏi tiếp: " Sao thế? Chẳng lẽ ngay cả mẹ, con cũng thấy không yên tâm? "
" Sao có thể chứ. "
Nói xong, Cố Hiểu Khê nhẹ nhàng đưa Huyền Tư Siêu cho Cố Khuynh Nhược bế giúp. Cô ấy đặt cháu trai vào chiếc nôi được Hiểu Khê bắt phải đặt cạnh giường mình, sau đó quay lại chỗ và ngồi cạnh Huyền Diệp. Cùng lúc này, bà cũng lên tiếng hỏi con gái:
" Lúc nãy ở bên ngoài mẹ có nghe Ảnh Quân nói con đã bế Tư Siêu rất lâu. Con vừa sinh xong, cần nghỉ ngơi thật tốt mới mong mau chóng hồi phục sức khỏe. Việc chăm nom đứa bé vẫn còn có Ảnh Quân và ba mẹ. "
Huyền Diệp nói đến chuyện này khiến Cố Hiểu Khê hơi cúi đầu. Một lúc sau cô mới nhìn mẹ và em gái, song đôi mắt xinh đẹp lúc này đã đỏ hoe, giọng cô nghẹn lại như sắp khóc.
" Mẹ, anh ấy muốn mang Tư Siêu đi. Con của con còn rất nhỏ, con không muốn xa thằng bé. "
Nghe đến đây, Huyền Diệp không chút đắn đo mà xoa lấy vai Cố Hiểu Khê, Cố Khuynh Nhược càng dịu dàng trấn an cô.
" Chị à, chuyện này không giống như chị nghĩ đâu. Chị càng không nên tin những gì Tống Phù Ngọc nói trước khi chết. "
Cố Hiểu Khê có chút ngạc nhiên khi nghe Cố Khuynh Nhược nói thế. Đồng thời khi ấy Huyền Diệp cũng lên tiếng nói thêm.
" Khuynh Nhược nói không sai! Lúc con mang thai hơn tám tháng, bác sĩ nói với Ảnh Quân rằng con cần nghỉ ngơi một thời gian để sức khỏe có thể hồi phục hoàn toàn. Vì để con có thể yên tâm tịnh dưỡng, thằng bé đã nhờ ba mẹ giúp đỡ việc chăm sóc Tư Siêu. Chuyện này lúc trước ba mẹ và Ảnh Quân đã bàn rất kĩ với nhau, hơn nữa ba mẹ còn đề nghị đưa Tư Siêu về nhà họ Cố để tiện trông nom. Nhưng sau khi Ảnh Quân biết con không muốn đưa Tư Siêu đến nơi khác, thằng bé cũng đã đồng ý. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.