Chương 58: Thân phận
Brenna Hu
20/06/2021
Trần Điềm Điềm gần như hét to, gương mặt lộ vẻ kích động rồi lao đến chỗ
Melanie không chút do dự. Cả hai vì vậy mà ngã xuống nền đường, tay
Melanie ôm lấy cánh tay của Điềm Điềm, mặt cũng cau lại vì ma sát mạnh
dưới đất. Khi Melanie bình tĩnh, phát hiện tay mình dính đầy máu, mà máu này xuất phát từ cánh tay của Trần Điềm Điềm. Trong thoáng chốc, ánh
mắt ấy như muốn nghiền nát xương của kẻ bắn lén vậy. Cô di chuyển cặp
mắt tức giận đến kẻ kia, lập tức một viên đạn xuyên thẳng qua đầu hắn.
Huyền Minh Thiên ngay khi nhận được tin Melanie và Trần Điềm Điềm bị phục kích, ông lập tức đích thân đến bệnh viện. Lúc ông ta vào phòng bệnh thì Điềm Điềm đã được gắp viên đạn ra, vết thương cũng được xử lý. Melanie vẫn ở bên cạnh cô ấy từ đầu đến giờ, nhưng do mãi suy nghĩ nên không để ý đến chuyện Huyền Minh Thiên vừa xuất hiện. Trong suốt quá trình Điềm Điềm lấy đạn ra khỏi cánh tay, Melanie với dáng vẻ bức rức, đứng ngồi không yên trước cánh cửa phòng phẫu thuật. Tuy cô biết viên đạn không nguy hiểm đến tính mạng của Trần Điềm Điềm nhưng nếu cô cảnh giác hơn một chút, có lẽ chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
" Melanie... " Tiếng gọi của Trần Điềm Điềm vang lên làm đứt dòng suy nghĩ của Melanie.
" Cô không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô không?" Điềm Điềm thấy Melanie thất thần rất lâu, hơn nữa qua biểu cảm gương mặt cho thấy cô ngày càng không thoải mái. " Tôi không sao. " Melanie đáp xong, cô phát hiện Huyền Minh Thiên cũng có mặt trong phòng bệnh từ lúc nào.
" Lão đại, Ngài mới đến? "
" Ừm. " Ông qua loa đáp lời Melanie xong thì quay sang hỏi thăm Trần Điềm Điềm: " Cô không sao chứ? "
" Thuộc hạ không sao. " Ánh mắt mạnh mẽ của Điềm Điềm như muốn nói rằng vết thương này chẳng gây ảnh hưởng gì đến cô cả.
" Bác sĩ nói thế nào? "
" Chỉ là vết thương ở phần mềm, sẽ hồi phục nhanh. "
" Cô có thể ở lại bệnh viện nghỉ ngơi. Từ đây đến ngày trở về cũng không cần nhận nhiệm vụ. " Huyền Minh Thiên vừa hạ dứt lệnh, ông ta đưa mắt sang Melanie. Thấy áo cô ấy cũng dính không ít máu liền nhíu mày: " Melanie, còn cô thì sao? "
" Thuộc hạ không sao. " Giọng Melanie vô cùng kiên quyết, nhưng trong ánh mắt có chút dao động.
Huyền Minh Thiên nghe cô đáp, ông ta liền nhìn cô bằng ánh mắt dò xét để đánh giá nhưng không nói thêm gì. Sau khi thấy cả hai thuộc hạ đều không bị thương nặng, ông ta cũng yên lòng rời đi.
Trần Điềm Điềm thấy Melanie cứ mãi ngẩn ngơ, cô biết rõ Melanie đang tự trách bản thân nên lên tiếng trấn an: " Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không lấy mạng tôi được đâu, cô cũng không cần phải tự trách. "
Melanie không đáp lời, nhưng bộ mặt ủ ê vẫn ở đó. Vì muốn Trần Điềm Điềm có thể yên tâm, cô chỉ có thể nói sang chuyện khác: " Tôi đi hỏi bác sĩ khi nào cô có thể xuất viện. "
" Melanie, tôi không muốn ở trong này. Có thể giúp tôi xin họ cho về trong hôm nay không? " Trước đôi mắt thành khẩn và trong veo của Trần Điềm Điềm, Melanie đành bất lực đồng ý. " Được, vậy dọn đến chỗ tôi ở đi. "
Huyền Minh Thiên bước chân ra khỏi bệnh viện, bên ngoài liền có một chiếc xe sang trọng chờ sẵn. Vừa nhìn thấy ông ta bước ra, thuộc hạ kính cẩn cúi chào rồi mở cửa xe cho ông bước vào. Suốt đường đi, Huyền Minh Thiên không ngừng suy nghĩ đến những chuyện vừa qua. Không biết qua bao lâu, tốc độ của chiếc xe chậm lại hẳn khi phía trước con đường là một tòa lâu đài cổ kính. Chiếc xe sang trọng chở Huyền Minh Thiên chạy thẳng vào trong. Vừa xuống xe, từ bên trong thuộc hạ chạy ra báo: " Lão đại, phu nhân đang đợi Ngài. "
Vì biết người phụ nữ kia đang đợi mình, bước chân Huyền Minh Thiên đi ngày càng nhanh. Đứng trước cửa composite phong cách tân cổ điển, ông ta chầm chậm gõ vài tiếng, bên trong có tiếng vọng ra, giọng điệu không nhanh cũng không chậm: " Anh vào đi. " Đóng lại cánh cửa phía sau lưng, người phụ nữ kia vẫn không chịu quay mặt nhìn Hyền Thiên Minh dù chỉ một chút, ung dung ngồi xoay lưng về phía ông ta.
" Tiểu Diệp, anh đã cho phép Melanie nghỉ ngơi cho đến khi con bé quay trở về Trung Quốc. Em có thể yên tâm rồi. " Nghe trong giọng của Huyền Minh Thiên, dễ đoán ra ông ta thông báo điều này để người phụ nữ kia có thể vui vẻ lên một chút, nhưng giọng người phụ nữ lúc này lại gắt nhẹ:
" Làm sao em có thể yên tâm khi trước đó anh giao cho con bé nhiệm vụ nguy hiểm kia chứ? "
" Nhưng hắn đã chết rồi. " Huyền Minh Thiên đáp lời, đồng thời không quên nhấn mạnh rằng Ron đã chết.
" Hắn chết thì mọi chuyện kết thúc sao? Nếu mọi chuyện kết thúc thì Melanie đã không bị theo dõi và bị phục kích. " Trước sự đanh thép của người phụ nữ, Huyền Minh Thiên chỉ có thể im lặng.
Cùng lúc này, sau khi thuyết phục được bác sĩ, Melanie đưa Trần Điềm Điềm về nhà của mình. Dì Alana trong bếp chuẩn bị món ăn, nghe bên ngoài có tiếng mở cửa thì biết Melanie đã về. Gương mặt dì lộ rõ sự vui mừng trước sự xuất hiện của Trần Điềm Điềm, nhưng nét mặt vui vẻ ấy chợt sững lại khi nhìn thấy vết thương của cô và chiếc áo dính máu mà Melanie đang mặc. Dì chạy đến với vẻ mặt lo lắng, hỏi: " Có chuyện gì vậy? Tại sao Điềm Điềm lại bị thương. Còn Melanie, sao áo con lại dính máu thế này? "
Melanie và Trần Điềm Điềm hiểu ý nhìn nhau, sau đó cô lên tiếng trấn an dì ấy: " Dì Alana, tụi con không sao. Điềm Điềm chỉ bị ngoài da. Cô ấy đến đây ở chung với chúng ta cho đến khi tụi con trở về Trung Quốc. "
" Được. Vậy dì đi chuẩn bị phòng cho Điềm Điềm. " Gương mặt vừa lo lắng nhưng cũng lộ ra sự vui vẻ của Alana.
" Cảm ơn dì. " Trần Điềm Điềm vừa nói dứt, Alana nở nụ cười nhân hậu rồi quay lưng rời đi.
Dì ấy vừa rời khỏi, Melanie lập tức nhận được điện thoại của người cùng tổ chức.
" Thế nào? "
" ... "
" Tôi biết rồi, cảm ơn. "
Nhìn thấy Melanie cau chặt mày, Trần Điềm Điềm liền hỏi: " Có chuyện gì sao? "
" Người của ta vừa tra được bọn người kia là thuộc hạ của Ron. Hôm giết hắn tôi có chút sơ suất nên để bọn chúng tìm được. "
" Người của Ron sẽ còn làm phiền cô chứ? " Điềm Điềm dè dặt hỏi.
" Bọn chúng sẽ không có cơ hội đó. " Bằng giọng hết sức nhẹ nhàng và điềm tĩnh, Melanie nhìn Trần Điềm Điềm với đôi mắt trấn an, nói tiếp: " Lão đại vừa cho người diệt tận gốc rồi. "
Trong quá trình vết thương lành thì cũng đến ngày trở về Trung Quốc. Sáng sớm hôm đó, khi mặt trời còn chưa mọc, Melanie, Trần Điềm Điềm và Hoàng Mễ đã có mặt trên phi cơ. Trong khi hai người kia nhắm mắt nghỉ ngơi, Melanie ngồi suy tư ngay cạnh cửa sổ. Gương mặt cô lộ rõ vẻ tiếc nuối như chẳng muốn rời nơi này. Tuy rằng trước khi rời đi cô đã đến gặp mặt và chào tạm biệt Hades cũng như ôm Alana rất lâu nhưng tâm tình vẫn không thể nào thoải mái.
Bảy tiếng trước khi trở về Trung Quốc, Melanie cố tình đến gặp Huyền Minh Thiên. Đứng bên dưới chiếc ghế ở trên cao kia, cô nói:
" Lão đại, sáng sớm ngày mai thuộc hạ trở về Trung Quốc rồi. " Đáp lại lời của cô chỉ là một tiếng " ừm " không chút cảm xúc nào.
" Ngài không có chuyện gì muốn nói với thuộc hạ sao? " Nhìn vẻ mặt Melanie vô cùng cứng rắn, Huyền Minh Thiên lúc này nhìn cô nhưng không đáp lời. Cô tiếp tục mở lời: " Chẳng hạn như chuyện về mẹ của thuộc hạ? Ngài..." Khi nghe Melanie nhắc đến mẹ mình, giữa hai hàng lông mày lại nhiễm một chút u sầu.
Melanie còn chưa nói dứt, Huyền Minh thiên đã ngắt lời cô mà không cần suy nghĩ: " Melanie, cô không thể đợi thêm một lúc nữa sao? "
" Lão đại, thuộc hạ đã đợi bảy năm rồi. Nếu không phải vì bà ấy, thuộc hạ cũng không muốn trở về nhà họ Cố kia. " Cô gắt nhẹ.
Trước thái độ của Melanie, Huyền Minh Thiên nhíu chặt mày, sắc mặt sa sầm, sau đó giọng nói sắc bén vấn cô:" Thân phận Cố đại tiểu thư là của cô, người quản lý Cố thị đương nhiên cũng phải là cô. Chẳng lẽ cô muốn những thứ này rơi vào tay Cố Khuynh Nhược sao? "
" Thuộc hạ trước nay chưa từng muốn lấy lại thân phận Cố đại tiểu thư kia, càng không muốn quản lý Cố thị. " Melanie lúc này chẳng chút do dự, đáp lời.
" Nhưng mẹ cô lại khác, bà ấy hy vọng cô lấy lại những thứ thuộc về mình. " Huyền Minh Thiên nói xong liền dừng lại để quan sát thái độ Melanie. Khi thấy cô có chút dịu lại vì biết tâm nguyện của mẹ, ông ta nói tiếp: " Tôi hứa với cô, lần sau cô trở về tôi sẽ nói cho cô biết toàn bộ chuyện của mẹ cô. "
" Sau khi trở về, nhớ làm cho tốt thân phận Cố tổng và Cố đại tiểu thư của mình. " Melanie nhớ lại lời này của Huyền Minh Thiên, cô thở dài chán nản. Lúc này mọi hy vọng của cô đều đặt hết vào lần trở về Anh kế tiếp.
Huyền Minh Thiên ngay khi nhận được tin Melanie và Trần Điềm Điềm bị phục kích, ông lập tức đích thân đến bệnh viện. Lúc ông ta vào phòng bệnh thì Điềm Điềm đã được gắp viên đạn ra, vết thương cũng được xử lý. Melanie vẫn ở bên cạnh cô ấy từ đầu đến giờ, nhưng do mãi suy nghĩ nên không để ý đến chuyện Huyền Minh Thiên vừa xuất hiện. Trong suốt quá trình Điềm Điềm lấy đạn ra khỏi cánh tay, Melanie với dáng vẻ bức rức, đứng ngồi không yên trước cánh cửa phòng phẫu thuật. Tuy cô biết viên đạn không nguy hiểm đến tính mạng của Trần Điềm Điềm nhưng nếu cô cảnh giác hơn một chút, có lẽ chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
" Melanie... " Tiếng gọi của Trần Điềm Điềm vang lên làm đứt dòng suy nghĩ của Melanie.
" Cô không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô không?" Điềm Điềm thấy Melanie thất thần rất lâu, hơn nữa qua biểu cảm gương mặt cho thấy cô ngày càng không thoải mái. " Tôi không sao. " Melanie đáp xong, cô phát hiện Huyền Minh Thiên cũng có mặt trong phòng bệnh từ lúc nào.
" Lão đại, Ngài mới đến? "
" Ừm. " Ông qua loa đáp lời Melanie xong thì quay sang hỏi thăm Trần Điềm Điềm: " Cô không sao chứ? "
" Thuộc hạ không sao. " Ánh mắt mạnh mẽ của Điềm Điềm như muốn nói rằng vết thương này chẳng gây ảnh hưởng gì đến cô cả.
" Bác sĩ nói thế nào? "
" Chỉ là vết thương ở phần mềm, sẽ hồi phục nhanh. "
" Cô có thể ở lại bệnh viện nghỉ ngơi. Từ đây đến ngày trở về cũng không cần nhận nhiệm vụ. " Huyền Minh Thiên vừa hạ dứt lệnh, ông ta đưa mắt sang Melanie. Thấy áo cô ấy cũng dính không ít máu liền nhíu mày: " Melanie, còn cô thì sao? "
" Thuộc hạ không sao. " Giọng Melanie vô cùng kiên quyết, nhưng trong ánh mắt có chút dao động.
Huyền Minh Thiên nghe cô đáp, ông ta liền nhìn cô bằng ánh mắt dò xét để đánh giá nhưng không nói thêm gì. Sau khi thấy cả hai thuộc hạ đều không bị thương nặng, ông ta cũng yên lòng rời đi.
Trần Điềm Điềm thấy Melanie cứ mãi ngẩn ngơ, cô biết rõ Melanie đang tự trách bản thân nên lên tiếng trấn an: " Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không lấy mạng tôi được đâu, cô cũng không cần phải tự trách. "
Melanie không đáp lời, nhưng bộ mặt ủ ê vẫn ở đó. Vì muốn Trần Điềm Điềm có thể yên tâm, cô chỉ có thể nói sang chuyện khác: " Tôi đi hỏi bác sĩ khi nào cô có thể xuất viện. "
" Melanie, tôi không muốn ở trong này. Có thể giúp tôi xin họ cho về trong hôm nay không? " Trước đôi mắt thành khẩn và trong veo của Trần Điềm Điềm, Melanie đành bất lực đồng ý. " Được, vậy dọn đến chỗ tôi ở đi. "
Huyền Minh Thiên bước chân ra khỏi bệnh viện, bên ngoài liền có một chiếc xe sang trọng chờ sẵn. Vừa nhìn thấy ông ta bước ra, thuộc hạ kính cẩn cúi chào rồi mở cửa xe cho ông bước vào. Suốt đường đi, Huyền Minh Thiên không ngừng suy nghĩ đến những chuyện vừa qua. Không biết qua bao lâu, tốc độ của chiếc xe chậm lại hẳn khi phía trước con đường là một tòa lâu đài cổ kính. Chiếc xe sang trọng chở Huyền Minh Thiên chạy thẳng vào trong. Vừa xuống xe, từ bên trong thuộc hạ chạy ra báo: " Lão đại, phu nhân đang đợi Ngài. "
Vì biết người phụ nữ kia đang đợi mình, bước chân Huyền Minh Thiên đi ngày càng nhanh. Đứng trước cửa composite phong cách tân cổ điển, ông ta chầm chậm gõ vài tiếng, bên trong có tiếng vọng ra, giọng điệu không nhanh cũng không chậm: " Anh vào đi. " Đóng lại cánh cửa phía sau lưng, người phụ nữ kia vẫn không chịu quay mặt nhìn Hyền Thiên Minh dù chỉ một chút, ung dung ngồi xoay lưng về phía ông ta.
" Tiểu Diệp, anh đã cho phép Melanie nghỉ ngơi cho đến khi con bé quay trở về Trung Quốc. Em có thể yên tâm rồi. " Nghe trong giọng của Huyền Minh Thiên, dễ đoán ra ông ta thông báo điều này để người phụ nữ kia có thể vui vẻ lên một chút, nhưng giọng người phụ nữ lúc này lại gắt nhẹ:
" Làm sao em có thể yên tâm khi trước đó anh giao cho con bé nhiệm vụ nguy hiểm kia chứ? "
" Nhưng hắn đã chết rồi. " Huyền Minh Thiên đáp lời, đồng thời không quên nhấn mạnh rằng Ron đã chết.
" Hắn chết thì mọi chuyện kết thúc sao? Nếu mọi chuyện kết thúc thì Melanie đã không bị theo dõi và bị phục kích. " Trước sự đanh thép của người phụ nữ, Huyền Minh Thiên chỉ có thể im lặng.
Cùng lúc này, sau khi thuyết phục được bác sĩ, Melanie đưa Trần Điềm Điềm về nhà của mình. Dì Alana trong bếp chuẩn bị món ăn, nghe bên ngoài có tiếng mở cửa thì biết Melanie đã về. Gương mặt dì lộ rõ sự vui mừng trước sự xuất hiện của Trần Điềm Điềm, nhưng nét mặt vui vẻ ấy chợt sững lại khi nhìn thấy vết thương của cô và chiếc áo dính máu mà Melanie đang mặc. Dì chạy đến với vẻ mặt lo lắng, hỏi: " Có chuyện gì vậy? Tại sao Điềm Điềm lại bị thương. Còn Melanie, sao áo con lại dính máu thế này? "
Melanie và Trần Điềm Điềm hiểu ý nhìn nhau, sau đó cô lên tiếng trấn an dì ấy: " Dì Alana, tụi con không sao. Điềm Điềm chỉ bị ngoài da. Cô ấy đến đây ở chung với chúng ta cho đến khi tụi con trở về Trung Quốc. "
" Được. Vậy dì đi chuẩn bị phòng cho Điềm Điềm. " Gương mặt vừa lo lắng nhưng cũng lộ ra sự vui vẻ của Alana.
" Cảm ơn dì. " Trần Điềm Điềm vừa nói dứt, Alana nở nụ cười nhân hậu rồi quay lưng rời đi.
Dì ấy vừa rời khỏi, Melanie lập tức nhận được điện thoại của người cùng tổ chức.
" Thế nào? "
" ... "
" Tôi biết rồi, cảm ơn. "
Nhìn thấy Melanie cau chặt mày, Trần Điềm Điềm liền hỏi: " Có chuyện gì sao? "
" Người của ta vừa tra được bọn người kia là thuộc hạ của Ron. Hôm giết hắn tôi có chút sơ suất nên để bọn chúng tìm được. "
" Người của Ron sẽ còn làm phiền cô chứ? " Điềm Điềm dè dặt hỏi.
" Bọn chúng sẽ không có cơ hội đó. " Bằng giọng hết sức nhẹ nhàng và điềm tĩnh, Melanie nhìn Trần Điềm Điềm với đôi mắt trấn an, nói tiếp: " Lão đại vừa cho người diệt tận gốc rồi. "
Trong quá trình vết thương lành thì cũng đến ngày trở về Trung Quốc. Sáng sớm hôm đó, khi mặt trời còn chưa mọc, Melanie, Trần Điềm Điềm và Hoàng Mễ đã có mặt trên phi cơ. Trong khi hai người kia nhắm mắt nghỉ ngơi, Melanie ngồi suy tư ngay cạnh cửa sổ. Gương mặt cô lộ rõ vẻ tiếc nuối như chẳng muốn rời nơi này. Tuy rằng trước khi rời đi cô đã đến gặp mặt và chào tạm biệt Hades cũng như ôm Alana rất lâu nhưng tâm tình vẫn không thể nào thoải mái.
Bảy tiếng trước khi trở về Trung Quốc, Melanie cố tình đến gặp Huyền Minh Thiên. Đứng bên dưới chiếc ghế ở trên cao kia, cô nói:
" Lão đại, sáng sớm ngày mai thuộc hạ trở về Trung Quốc rồi. " Đáp lại lời của cô chỉ là một tiếng " ừm " không chút cảm xúc nào.
" Ngài không có chuyện gì muốn nói với thuộc hạ sao? " Nhìn vẻ mặt Melanie vô cùng cứng rắn, Huyền Minh Thiên lúc này nhìn cô nhưng không đáp lời. Cô tiếp tục mở lời: " Chẳng hạn như chuyện về mẹ của thuộc hạ? Ngài..." Khi nghe Melanie nhắc đến mẹ mình, giữa hai hàng lông mày lại nhiễm một chút u sầu.
Melanie còn chưa nói dứt, Huyền Minh thiên đã ngắt lời cô mà không cần suy nghĩ: " Melanie, cô không thể đợi thêm một lúc nữa sao? "
" Lão đại, thuộc hạ đã đợi bảy năm rồi. Nếu không phải vì bà ấy, thuộc hạ cũng không muốn trở về nhà họ Cố kia. " Cô gắt nhẹ.
Trước thái độ của Melanie, Huyền Minh Thiên nhíu chặt mày, sắc mặt sa sầm, sau đó giọng nói sắc bén vấn cô:" Thân phận Cố đại tiểu thư là của cô, người quản lý Cố thị đương nhiên cũng phải là cô. Chẳng lẽ cô muốn những thứ này rơi vào tay Cố Khuynh Nhược sao? "
" Thuộc hạ trước nay chưa từng muốn lấy lại thân phận Cố đại tiểu thư kia, càng không muốn quản lý Cố thị. " Melanie lúc này chẳng chút do dự, đáp lời.
" Nhưng mẹ cô lại khác, bà ấy hy vọng cô lấy lại những thứ thuộc về mình. " Huyền Minh Thiên nói xong liền dừng lại để quan sát thái độ Melanie. Khi thấy cô có chút dịu lại vì biết tâm nguyện của mẹ, ông ta nói tiếp: " Tôi hứa với cô, lần sau cô trở về tôi sẽ nói cho cô biết toàn bộ chuyện của mẹ cô. "
" Sau khi trở về, nhớ làm cho tốt thân phận Cố tổng và Cố đại tiểu thư của mình. " Melanie nhớ lại lời này của Huyền Minh Thiên, cô thở dài chán nản. Lúc này mọi hy vọng của cô đều đặt hết vào lần trở về Anh kế tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.