Cô Vợ Nghịch Ngợm: Chọc Nhầm Ông Xã Giàu Có
Chương 104: Anh Hấp Dẫn Hơn Bắc Bắc Nhiều
Thất Tịch
05/10/2021
Lời của anh khiến Sa Chức Tinh im lặng.
"Lo lắng cho tôi?" Lạc Hi Thần mím mím khóe môi, ánh mắt xinh đẹp mênh mang hiện lên chút thích thú.
Câu nói của anh khiến Sa Chức Tinh lấy lại tinh thần, ánh mắt yên lặng nhìn anh, mặt không đổi sắc phun ra một câu: "Rất nhiều người đều có thể khiến tôi lo lắng, ba mẹ, bác Lạc, dì Lam, ông Lạc, Dung Từ..."
Cô thoáng cái nói ra một đống người, dừng một chút, lại thêm một câu: "A, được rồi, nếu như Bắc Bắc xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ rất lo lắng."
"Bắc Bắc?" Lạc Hi Thần cắn răng nặn ra hai chữ, khuôn mặt tinh tế như được điêu khắc lập tức đen sì. Cô nhóc chết tiệt này lại so sánh địa vị của anh với một con chó Ngao Tây Tạng!
Bắc Bắc là một con chó Ngao nhà họ Lạc, là bạn với Sa Chức Tinh khi còn nhỏ, rất thân thiết với cô.
"...Bắc Bắc cũng là một thành viên nhà họ Lạc." Sa Chức Tinh mắt thấy vẻ mặt anh không đúng lắm, cẩn thận dè dặt bổ sung một câu, tay âm thầm tìm đến cửa xe, muốn đẩy ra bước xuống. Nhưng một chân vừa mới bước xuống, thắt lưng lại bị người ta kéo về phía sau một cái, thân thể mảnh khảnh lại bị kéo lại trên xe.
Tốc độ phản ứng của Sa Chức Tinh vẫn khá nhanh, thân thể vừa rơi xuống ghế da, trong đầu đã bắt đầu muốn phản kích.
Một tay cô níu lấy cổ áo Lạc Hi Thần, vốn định lên gối một cước đá văng anh. Nhưng Lạc Hi Thần lại cảm nhận được động cơ của cô trước một bước, một bàn tay to túm chặt hai cổ tay cô giơ cao lên đỉnh đầu, cơ thể cao to lập tức áp xuống.
Lạc Hi Thần cao một mét tám tám, so với anh, thân hình của Sa Chức Tinh quá nhỏ nhắn xinh xắn, không gian trong xe lại hẹp, anh vừa đè xuống một cái, cô ngay cả chỗ tránh cũng không có, cả người hoàn toàn bị anh áp dưới thân, tay chân không cử động được.
Dùng đầu ngón tay nâng chiếc cằm nhọn của cô, Lạc Hi Thần hé môi suy đoán: "Đang quanh co lòng vòng mắng người khác sao?"
"Đâu có?" Sắc mặt Sa Chức Tinh chưa từng thay đổi, thẳng thắn phủ nhận: "Anh hiểu sai rồi!"
"Địa vị của tôi và Bắc Bắc ngang nhau sao?" Lạc Hi Thần không chịu buông tha, tiếp tục hỏi.
"Sao có thể chứ? Anh hấp dẫn hơn Bắc Bắc nhiều!" Trên người Sa Chức Tinh bị đè nặng, lúc này ngực rất thiếu oxy, chỉ muốn anh mau chóng đứng dậy, anh nói gì cô đều phụ họa theo.
Lạc Hi Thần bị câu nói của cô làm cho khóe mắt co rút một cái, cô nhóc này không phải tinh ranh bình thường đâu.
Lại nghĩ đến hành vi hiện tại của mình, anh không nhịn được trong lòng thầm phỉ nhổ mình một lần.
Mẹ kiếp, anh lại ngây thơ đến mức so sánh sức hấp dẫn của mình với một con thú nuôi!
Sa Chức Tinh bị thiếu không khí đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của anh. Nhưng vừa thấy tư thế này của hai người, cô chấn động tại chỗ.
Tình huống này sao lại giống như...gì đó?
Sắc mặt Sa Chức Tinh có chút không được tự nhiên, giãy dụa cổ tay bị nắm chặt, cô hơi giận: "Anh đứng lên trước đã!"
Giọng nói của cô mềm mại yếu ớt, rõ ràng rất bất lực rất hoảng loạn, nhưng truyền vào tai Lạc Hi Thần lại nũng nịu đến tận xương tủy.
Tính khí hung bạo của Lạc Hi Thần gần như bị giọng nói dịu dàng của cô dập tắt. Anh hơi híp mắt, ánh mắt bất động rơi trên mặt cô.
Cô gái dưới thân, tóc đen xõa xuống vai, da trắng như tuyết, khuôn mặt yêu kiều ửng đỏ, cần cổ dài hơi ngước lên. Hình ảnh như vậy, nhìn thế nào cũng thấy rất xinh đẹp, còn có chút... quyến rũ.
Lạc Hi Thần vốn chẳng có bao nhiêu định lực đối với Sa Chức Tinh, bây giờ lại thấy cô như thế, ánh mắt chợt ngẩn ngơ, khuôn mặt tuấn tú ma xui quỷ khiến nghiêng về phía cô...
"Lo lắng cho tôi?" Lạc Hi Thần mím mím khóe môi, ánh mắt xinh đẹp mênh mang hiện lên chút thích thú.
Câu nói của anh khiến Sa Chức Tinh lấy lại tinh thần, ánh mắt yên lặng nhìn anh, mặt không đổi sắc phun ra một câu: "Rất nhiều người đều có thể khiến tôi lo lắng, ba mẹ, bác Lạc, dì Lam, ông Lạc, Dung Từ..."
Cô thoáng cái nói ra một đống người, dừng một chút, lại thêm một câu: "A, được rồi, nếu như Bắc Bắc xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ rất lo lắng."
"Bắc Bắc?" Lạc Hi Thần cắn răng nặn ra hai chữ, khuôn mặt tinh tế như được điêu khắc lập tức đen sì. Cô nhóc chết tiệt này lại so sánh địa vị của anh với một con chó Ngao Tây Tạng!
Bắc Bắc là một con chó Ngao nhà họ Lạc, là bạn với Sa Chức Tinh khi còn nhỏ, rất thân thiết với cô.
"...Bắc Bắc cũng là một thành viên nhà họ Lạc." Sa Chức Tinh mắt thấy vẻ mặt anh không đúng lắm, cẩn thận dè dặt bổ sung một câu, tay âm thầm tìm đến cửa xe, muốn đẩy ra bước xuống. Nhưng một chân vừa mới bước xuống, thắt lưng lại bị người ta kéo về phía sau một cái, thân thể mảnh khảnh lại bị kéo lại trên xe.
Tốc độ phản ứng của Sa Chức Tinh vẫn khá nhanh, thân thể vừa rơi xuống ghế da, trong đầu đã bắt đầu muốn phản kích.
Một tay cô níu lấy cổ áo Lạc Hi Thần, vốn định lên gối một cước đá văng anh. Nhưng Lạc Hi Thần lại cảm nhận được động cơ của cô trước một bước, một bàn tay to túm chặt hai cổ tay cô giơ cao lên đỉnh đầu, cơ thể cao to lập tức áp xuống.
Lạc Hi Thần cao một mét tám tám, so với anh, thân hình của Sa Chức Tinh quá nhỏ nhắn xinh xắn, không gian trong xe lại hẹp, anh vừa đè xuống một cái, cô ngay cả chỗ tránh cũng không có, cả người hoàn toàn bị anh áp dưới thân, tay chân không cử động được.
Dùng đầu ngón tay nâng chiếc cằm nhọn của cô, Lạc Hi Thần hé môi suy đoán: "Đang quanh co lòng vòng mắng người khác sao?"
"Đâu có?" Sắc mặt Sa Chức Tinh chưa từng thay đổi, thẳng thắn phủ nhận: "Anh hiểu sai rồi!"
"Địa vị của tôi và Bắc Bắc ngang nhau sao?" Lạc Hi Thần không chịu buông tha, tiếp tục hỏi.
"Sao có thể chứ? Anh hấp dẫn hơn Bắc Bắc nhiều!" Trên người Sa Chức Tinh bị đè nặng, lúc này ngực rất thiếu oxy, chỉ muốn anh mau chóng đứng dậy, anh nói gì cô đều phụ họa theo.
Lạc Hi Thần bị câu nói của cô làm cho khóe mắt co rút một cái, cô nhóc này không phải tinh ranh bình thường đâu.
Lại nghĩ đến hành vi hiện tại của mình, anh không nhịn được trong lòng thầm phỉ nhổ mình một lần.
Mẹ kiếp, anh lại ngây thơ đến mức so sánh sức hấp dẫn của mình với một con thú nuôi!
Sa Chức Tinh bị thiếu không khí đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của anh. Nhưng vừa thấy tư thế này của hai người, cô chấn động tại chỗ.
Tình huống này sao lại giống như...gì đó?
Sắc mặt Sa Chức Tinh có chút không được tự nhiên, giãy dụa cổ tay bị nắm chặt, cô hơi giận: "Anh đứng lên trước đã!"
Giọng nói của cô mềm mại yếu ớt, rõ ràng rất bất lực rất hoảng loạn, nhưng truyền vào tai Lạc Hi Thần lại nũng nịu đến tận xương tủy.
Tính khí hung bạo của Lạc Hi Thần gần như bị giọng nói dịu dàng của cô dập tắt. Anh hơi híp mắt, ánh mắt bất động rơi trên mặt cô.
Cô gái dưới thân, tóc đen xõa xuống vai, da trắng như tuyết, khuôn mặt yêu kiều ửng đỏ, cần cổ dài hơi ngước lên. Hình ảnh như vậy, nhìn thế nào cũng thấy rất xinh đẹp, còn có chút... quyến rũ.
Lạc Hi Thần vốn chẳng có bao nhiêu định lực đối với Sa Chức Tinh, bây giờ lại thấy cô như thế, ánh mắt chợt ngẩn ngơ, khuôn mặt tuấn tú ma xui quỷ khiến nghiêng về phía cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.