Cô Vợ Nghịch Ngợm: Chọc Nhầm Ông Xã Giàu Có
Chương 70: Thỏ Và Heo
Thất Tịch
05/10/2021
Đó là một tủ kính bày đồ chơi rất to, bên trong có rất nhiều đồ chơi nhồi bông, rất nhiều chủng loại, kiểu dáng cũng rất phong phú, nước nào cũng có.
Ánh mắt Lạc Hi Thần dừng lại ở một con heo - thỏ, trắng trắng, hai mắt lấp lánh, rất sống động, khuôn mặt trông giống như đang cười.
Bản thân anh không thích loại đồ chơi này, thậm chí có thể nói là hơi ghét bỏ, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng chạm qua loại đồ chơi này mấy lần.
Thế nhưng, lúc trông thấy con heo thỏ này, bước chân anh không tự chủ dừng lại.
Con heo thỏ này khiến anh nghĩ đến Sa Chức Tinh. Thoạt nhìn thì trông thông minh, có lúc lại có chút lơ mơ, lúc lanh lợi như thỏ, đôi khi lại có chút ngây thơ. Lạc Hi Thần càng nhìn càng cảm thấy cô giống heo thỏ. Anh cong khóe môi lấy con thỏ kia ra ngoài.
Sa Chức Tinh hồn nhiên không biết mình đang bị người ta so sánh với con thú đồ chơi, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Vào siêu thị, cô kỳ thực muốn mua trái cây, rau và cá tươi. Hiếm khi nào Lạc Hi Thần ném bữa tiệc lớn mà quay về ăn mì ăn liền với cô, cô không thể nhỏ mọn mà hành hạ cái dạ dày của người ta được.
Thực ra Sa Chức Tinh vẫn khá là có lương tâm.
Đi dạo đến khu thủy sản, chọn một số hải sản tươi sống, sau đó đi đến khu vực rau quả mua đầy một xe đẩy trái cây và rau củ.
Lạc Hi Thần đi đến trước mặt cô, nhìn lướt qua xe đẩy, thờ ơ hỏi: "Mua được những gì rồi?"
"Nguyên liệu cần cho bữa hôm nay." Sa Chức Tinh thuận miệng giải thích một câu, đẩy xe đi dạo trong siêu thị.
Lạc Hi Thần ung dung nhét món đồ chơi trên tay vào trong xe đẩy, tay tự nhiên nhận lấy chiếc xe cô đang đẩy.
"Đây là cái gì?" Sa Chức Tinh hoang mang cầm lấy heo thỏ nhìn hai cái, rất ghét bỏ nhưng vẫn bỏ lại vào xe: "Không ngờ anh lại thích loại đồ chơi này."
"Xem đi, giống em như thế!" Lạc Hi Thần vặn cái tai thỏ, không hề sợ hãi phun ra một câu, bỏ con heo thỏ lại trong xe, đẩy xe tiếp tục đi về phía trước.
Sa Chức Tinh đứng tại chỗ sửng sốt vài giây.
Anh nói cô giống thỏ.... hay là heo?
Heo có chỉ số thông minh cao như cô sao?
Với chỉ số thông minh của mình, Sa Chức Tinh vẫn khá là tự tin. Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của cô luôn đứng đầu, chưa từng rớt khỏi top năm của lớp. Cô là một đứa bé được ưu tú, là học sinh giỏi trong mắt giáo viên, là một tấm gương có cả tài cả sắc trong mắt các bạn cùng lớp!
Nhưng bây giờ lại bị Lạc Hi Thần so sánh với cái gì?
Sa Chức Tinh rất có cảm giác chỉ số thông minh bị sỉ nhục, bước vài bước về phía anh, vươn tay lấy con heo thỏ kia để lại vào kệ hàng bên cạnh: "Cái này xấu như thế, không cần mua."
"Không ai bắt em trả tiền cả." Lạc Hi Thần thờ ơ bỏ lại một câu, giữ lấy tay cô, lấy lại con heo thỏ bỏ lại vào trong xe đẩy.
"Anh muốn tự mình giữ lại sao?" Hai mắt Sa Chức Tinh lóe lên một cái, lại hỏi.
"Em nhìn tôi có giống một người thích đồ chơi không?" Lạc Hi Thần liếc mắt nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.
"Nếu như anh muốn tặng cho tôi, thà rằng anh đổi cái thứ đồ chơi này thành nhân dân tệ tặng tôi còn hơn." Mắt mũi Sa Chức Tinh cong cong ý cười, đôi mắt lóe ra sự tinh ranh.
Khóe mắt Lạc Hi Thần mạnh mẽ co rút mấy cái.
"Không phải trong túi vẫn còn một tấm thẻ sao?" Mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái, anh đẩy xe tiếp tục đi về phía trước. Đi được hai bước, hai từ nhẹ bẫng từ phía sau truyền tới: "Đồ ngốc..."
Ánh mắt Lạc Hi Thần dừng lại ở một con heo - thỏ, trắng trắng, hai mắt lấp lánh, rất sống động, khuôn mặt trông giống như đang cười.
Bản thân anh không thích loại đồ chơi này, thậm chí có thể nói là hơi ghét bỏ, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng chạm qua loại đồ chơi này mấy lần.
Thế nhưng, lúc trông thấy con heo thỏ này, bước chân anh không tự chủ dừng lại.
Con heo thỏ này khiến anh nghĩ đến Sa Chức Tinh. Thoạt nhìn thì trông thông minh, có lúc lại có chút lơ mơ, lúc lanh lợi như thỏ, đôi khi lại có chút ngây thơ. Lạc Hi Thần càng nhìn càng cảm thấy cô giống heo thỏ. Anh cong khóe môi lấy con thỏ kia ra ngoài.
Sa Chức Tinh hồn nhiên không biết mình đang bị người ta so sánh với con thú đồ chơi, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Vào siêu thị, cô kỳ thực muốn mua trái cây, rau và cá tươi. Hiếm khi nào Lạc Hi Thần ném bữa tiệc lớn mà quay về ăn mì ăn liền với cô, cô không thể nhỏ mọn mà hành hạ cái dạ dày của người ta được.
Thực ra Sa Chức Tinh vẫn khá là có lương tâm.
Đi dạo đến khu thủy sản, chọn một số hải sản tươi sống, sau đó đi đến khu vực rau quả mua đầy một xe đẩy trái cây và rau củ.
Lạc Hi Thần đi đến trước mặt cô, nhìn lướt qua xe đẩy, thờ ơ hỏi: "Mua được những gì rồi?"
"Nguyên liệu cần cho bữa hôm nay." Sa Chức Tinh thuận miệng giải thích một câu, đẩy xe đi dạo trong siêu thị.
Lạc Hi Thần ung dung nhét món đồ chơi trên tay vào trong xe đẩy, tay tự nhiên nhận lấy chiếc xe cô đang đẩy.
"Đây là cái gì?" Sa Chức Tinh hoang mang cầm lấy heo thỏ nhìn hai cái, rất ghét bỏ nhưng vẫn bỏ lại vào xe: "Không ngờ anh lại thích loại đồ chơi này."
"Xem đi, giống em như thế!" Lạc Hi Thần vặn cái tai thỏ, không hề sợ hãi phun ra một câu, bỏ con heo thỏ lại trong xe, đẩy xe tiếp tục đi về phía trước.
Sa Chức Tinh đứng tại chỗ sửng sốt vài giây.
Anh nói cô giống thỏ.... hay là heo?
Heo có chỉ số thông minh cao như cô sao?
Với chỉ số thông minh của mình, Sa Chức Tinh vẫn khá là tự tin. Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của cô luôn đứng đầu, chưa từng rớt khỏi top năm của lớp. Cô là một đứa bé được ưu tú, là học sinh giỏi trong mắt giáo viên, là một tấm gương có cả tài cả sắc trong mắt các bạn cùng lớp!
Nhưng bây giờ lại bị Lạc Hi Thần so sánh với cái gì?
Sa Chức Tinh rất có cảm giác chỉ số thông minh bị sỉ nhục, bước vài bước về phía anh, vươn tay lấy con heo thỏ kia để lại vào kệ hàng bên cạnh: "Cái này xấu như thế, không cần mua."
"Không ai bắt em trả tiền cả." Lạc Hi Thần thờ ơ bỏ lại một câu, giữ lấy tay cô, lấy lại con heo thỏ bỏ lại vào trong xe đẩy.
"Anh muốn tự mình giữ lại sao?" Hai mắt Sa Chức Tinh lóe lên một cái, lại hỏi.
"Em nhìn tôi có giống một người thích đồ chơi không?" Lạc Hi Thần liếc mắt nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.
"Nếu như anh muốn tặng cho tôi, thà rằng anh đổi cái thứ đồ chơi này thành nhân dân tệ tặng tôi còn hơn." Mắt mũi Sa Chức Tinh cong cong ý cười, đôi mắt lóe ra sự tinh ranh.
Khóe mắt Lạc Hi Thần mạnh mẽ co rút mấy cái.
"Không phải trong túi vẫn còn một tấm thẻ sao?" Mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái, anh đẩy xe tiếp tục đi về phía trước. Đi được hai bước, hai từ nhẹ bẫng từ phía sau truyền tới: "Đồ ngốc..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.