Chương 22: Công viên giải trí (2)
artermis_lyn
26/09/2023
Nghe thấy Tuyết Vi nói rồi còn chỉ tay về phía Ngạo Thần...
Chấn Huy với Hạ Xán Xán đều nhìn Ngạo Thần với anh mắt căm thù.
Ngạo Thần cũng hơi bất ngờ khi Tuyết Vi nói vậy. Nhưng lại sớm nghiêm mặt lại.
- Vi... sợ lắm a. Anh ấy xấu... hức Vi không thích anh ấy. - Tuyết Vi khóc nấc lên.
- Ừ, cậu ta xấu lắm. Anh sẽ nói với bác Âu Dương để phạt cậu ấy nhé. Vi Vi của chúng ta ngoan như vậy mà lại làm Vi Vi sợ. - Chấn Huy cười ấm áp lau nước mắt cho Tuyết Vi.
- Đúng rồi. Vi Vi ngoan của chị ngoan như vậy nên ngày mai chị sẽ tặng em một sạp hàng thú bông cho em. Có chịu không? - Hạ Xán Xán vuốt tóc Tuyết Vi.
Nghe Tuyết Vi nói được như vậy chỉ có hai người là vui mừng hớn hở.
Có người nào đó đứng bên kia mặt tối sầm lại.
- Này. Lại đây. - Ngạo Thần nhìn Tuyết Vi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tuyết Vi ngẩng mặt nhìn thấy Ngạo Thần nói. Cô còn đang lơ ngờ thì...
- Tôi đang nói cô đấy, lại đây.
Tuyết Vi biết Ngạo Thần đang nói mình thì sợ rụt rè nấp trong lòng Chấn Huy.
Chấn Huy thấy Tuyết Vi nấp trong lòng mình như vậy vui không mím được miệng.
- Có gì cậu cứ nói đi. Vi Vi vẫn nghe được.
Hạ Xán Xán vẫn chả hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cô biến Ngạo Thần là nguyên nhân chính khiến Tuyết Vi sợ nên cô cũng không muốn để Tuyết Vi đến gần anh.
Tuyết Vi thỉnh thoảng lại hé một tí nhìn Ngạo Thần rồi sợ hãi lại rụt đầu về.
- Tôi nói lần cuối Đường Tuyết Vi, cô qua đây ngay cho tôi.
Có vẻ Ngạo Thần đã quá tốt với Tuyết Vi rồi. Từ trước đến nay anh chưa nói một chuyện gì đấy quá hai lần. Tuyết Vi là ngoại lệ chăng?
Chấn Huy biết Ngạo Thần đang tức giận. Nhưng anh cũng không thể để Tuyết Vi ở gần Ngạo Thần được. Vì chả biết Ngạo Thần làm gì với Tuyết Vi. Đang định nói đỡ cho Tuyết Vi thì cô lại đột nhiên đứng dậy.
Tuyết Vi rụt rè đi chậm đến chỗ Ngạo Thần.
Cô không dám ngước lên nhìn anh.
Nhìn Tuyết Vi đứng cạnh Ngạo Thần giống như một đôi đũa lệch vậy. Tuyết Vi chỉ cao đến ngực anh, đã vậy cô còn nhỏ bé hơn anh nhiều.
- Nếu cô dám nói thêm một câu nào về vụ việc hôm đấy tôi sẽ đốt sạch những con thú bông của cô, bao gồm cả đồ chơi. - Ngạo Thần cúi sát vào tai Tuyết Vi nói, khuân mặt anh lúc này vô cùng đáng sợ.
Tuyết Vi tuy không hiểu được vế trước nhưng cô hiểu nếu không nghe lời anh sẽ đốt hết thú bông của cô cả đồ chơi nữa.
Tuyết Vi đang mếu máo, đôi mắt dưng dưng muốn khóc tiếp thì...
- Khóc tôi sẽ đốt ngay bây giờ.
Tuy chỉ là nói nhỏ vào tai Tuyết Vi nhưng cũng đủ để đe dọa cô sợ.
Cô bé nhỏ này bị dọa sợ thật rồi. Cô muốn khóc, nhưng cô lại không dám khóc. Chỉ lấy tay nhỏ của mình bịt chặn miệng, sợ anh sẽ nghe được tiếng nấc.
Ngạo Thần thấy cô nghe lời như hình hài lòng. Anh đứng thắng lên, gương mặt nghiêm nghị nói:
- Không phải cậu muốn đưa cô ta đi chơi sao. Cô ta đòi đi rồi này. Có đúng không? - Nói rồi anh còn nhìn Tuyết Vi.
Tuyết Vi bé bỏng lại bị anh dọa phải gật đầu.
- Được rồi, anh đưa em đi chơi chỗ khác. Ở đây không an toàn cho lắm. - Chấn Huy đến đứng gần cô xoa đầu.
Bây giờ thì Tuyết Vi lại bị kẹp giữa hai người đàn ông này. Ánh mắt hai người họ nhìn nhau như muốn khiêu chiến vậy.
- Được rồi, hay là đến rạp chiếu phim đi. Vi Vi có muốn xem phim không? - Hạ Xán Xán cắt ngang bầu không khí này.
Nghe vậy Tuyết Vi cũng thích, nhưng cô phải ngước lên nhìn mặt Ngạo Thần xem anh có tức giận hay không.
Thấy Ngạo Thần không có biểu hiện gì Tuyết Vi mới dám gật đầu.
...
Cả 4 người lại lên xe đi đến rạp chiếu phim.
Cuối cùng thì đưa Tuyết Vi về nhà.
Cuộc đi chơi hôm nay thành công hơn họ nghĩ rất nhiều.
Cha mẹ Tuyết Vi mừng không tả được bằng lời. Con gái họ đã nói chuyện bình thường lại rồi.
Ngay cả người hầu trong nhà cũng vui lây.
Tuy vui như vậy nhưng trong lòng Tuyết Vi bây giờ vẫn không yên. Ngạo Thần để lại ấn tượng "đặc sắc" với cô quá. Khiến cô lại có một nỗi lo âu trong lòng không dám nói ra.
- Vi Vi ngủ ngon nhé. Mai mẹ sẽ đưa con đi chơi với chị Xán Xán tiếp, chịu không? - Bà Đường đọc truyện cho cô nghe rồi hôn lên trán cô.
- Dạ, Vi đi ngủ đây. Mami ngủ ngon.- Tuyết Vi nhìn Hạ Liên với đôi mắt long lanh.
Hạ Liên tắt đèn, bây giờ chỉ còn đèn ngủ. Nhìn lóng thoáng con gái yêu nhắm mắt ôm con thỏ bông đi ngủ thì bà mới yên tâm đóng cửa phong cô rồi mới ra ngoài.
Chấn Huy với Hạ Xán Xán đều nhìn Ngạo Thần với anh mắt căm thù.
Ngạo Thần cũng hơi bất ngờ khi Tuyết Vi nói vậy. Nhưng lại sớm nghiêm mặt lại.
- Vi... sợ lắm a. Anh ấy xấu... hức Vi không thích anh ấy. - Tuyết Vi khóc nấc lên.
- Ừ, cậu ta xấu lắm. Anh sẽ nói với bác Âu Dương để phạt cậu ấy nhé. Vi Vi của chúng ta ngoan như vậy mà lại làm Vi Vi sợ. - Chấn Huy cười ấm áp lau nước mắt cho Tuyết Vi.
- Đúng rồi. Vi Vi ngoan của chị ngoan như vậy nên ngày mai chị sẽ tặng em một sạp hàng thú bông cho em. Có chịu không? - Hạ Xán Xán vuốt tóc Tuyết Vi.
Nghe Tuyết Vi nói được như vậy chỉ có hai người là vui mừng hớn hở.
Có người nào đó đứng bên kia mặt tối sầm lại.
- Này. Lại đây. - Ngạo Thần nhìn Tuyết Vi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tuyết Vi ngẩng mặt nhìn thấy Ngạo Thần nói. Cô còn đang lơ ngờ thì...
- Tôi đang nói cô đấy, lại đây.
Tuyết Vi biết Ngạo Thần đang nói mình thì sợ rụt rè nấp trong lòng Chấn Huy.
Chấn Huy thấy Tuyết Vi nấp trong lòng mình như vậy vui không mím được miệng.
- Có gì cậu cứ nói đi. Vi Vi vẫn nghe được.
Hạ Xán Xán vẫn chả hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cô biến Ngạo Thần là nguyên nhân chính khiến Tuyết Vi sợ nên cô cũng không muốn để Tuyết Vi đến gần anh.
Tuyết Vi thỉnh thoảng lại hé một tí nhìn Ngạo Thần rồi sợ hãi lại rụt đầu về.
- Tôi nói lần cuối Đường Tuyết Vi, cô qua đây ngay cho tôi.
Có vẻ Ngạo Thần đã quá tốt với Tuyết Vi rồi. Từ trước đến nay anh chưa nói một chuyện gì đấy quá hai lần. Tuyết Vi là ngoại lệ chăng?
Chấn Huy biết Ngạo Thần đang tức giận. Nhưng anh cũng không thể để Tuyết Vi ở gần Ngạo Thần được. Vì chả biết Ngạo Thần làm gì với Tuyết Vi. Đang định nói đỡ cho Tuyết Vi thì cô lại đột nhiên đứng dậy.
Tuyết Vi rụt rè đi chậm đến chỗ Ngạo Thần.
Cô không dám ngước lên nhìn anh.
Nhìn Tuyết Vi đứng cạnh Ngạo Thần giống như một đôi đũa lệch vậy. Tuyết Vi chỉ cao đến ngực anh, đã vậy cô còn nhỏ bé hơn anh nhiều.
- Nếu cô dám nói thêm một câu nào về vụ việc hôm đấy tôi sẽ đốt sạch những con thú bông của cô, bao gồm cả đồ chơi. - Ngạo Thần cúi sát vào tai Tuyết Vi nói, khuân mặt anh lúc này vô cùng đáng sợ.
Tuyết Vi tuy không hiểu được vế trước nhưng cô hiểu nếu không nghe lời anh sẽ đốt hết thú bông của cô cả đồ chơi nữa.
Tuyết Vi đang mếu máo, đôi mắt dưng dưng muốn khóc tiếp thì...
- Khóc tôi sẽ đốt ngay bây giờ.
Tuy chỉ là nói nhỏ vào tai Tuyết Vi nhưng cũng đủ để đe dọa cô sợ.
Cô bé nhỏ này bị dọa sợ thật rồi. Cô muốn khóc, nhưng cô lại không dám khóc. Chỉ lấy tay nhỏ của mình bịt chặn miệng, sợ anh sẽ nghe được tiếng nấc.
Ngạo Thần thấy cô nghe lời như hình hài lòng. Anh đứng thắng lên, gương mặt nghiêm nghị nói:
- Không phải cậu muốn đưa cô ta đi chơi sao. Cô ta đòi đi rồi này. Có đúng không? - Nói rồi anh còn nhìn Tuyết Vi.
Tuyết Vi bé bỏng lại bị anh dọa phải gật đầu.
- Được rồi, anh đưa em đi chơi chỗ khác. Ở đây không an toàn cho lắm. - Chấn Huy đến đứng gần cô xoa đầu.
Bây giờ thì Tuyết Vi lại bị kẹp giữa hai người đàn ông này. Ánh mắt hai người họ nhìn nhau như muốn khiêu chiến vậy.
- Được rồi, hay là đến rạp chiếu phim đi. Vi Vi có muốn xem phim không? - Hạ Xán Xán cắt ngang bầu không khí này.
Nghe vậy Tuyết Vi cũng thích, nhưng cô phải ngước lên nhìn mặt Ngạo Thần xem anh có tức giận hay không.
Thấy Ngạo Thần không có biểu hiện gì Tuyết Vi mới dám gật đầu.
...
Cả 4 người lại lên xe đi đến rạp chiếu phim.
Cuối cùng thì đưa Tuyết Vi về nhà.
Cuộc đi chơi hôm nay thành công hơn họ nghĩ rất nhiều.
Cha mẹ Tuyết Vi mừng không tả được bằng lời. Con gái họ đã nói chuyện bình thường lại rồi.
Ngay cả người hầu trong nhà cũng vui lây.
Tuy vui như vậy nhưng trong lòng Tuyết Vi bây giờ vẫn không yên. Ngạo Thần để lại ấn tượng "đặc sắc" với cô quá. Khiến cô lại có một nỗi lo âu trong lòng không dám nói ra.
- Vi Vi ngủ ngon nhé. Mai mẹ sẽ đưa con đi chơi với chị Xán Xán tiếp, chịu không? - Bà Đường đọc truyện cho cô nghe rồi hôn lên trán cô.
- Dạ, Vi đi ngủ đây. Mami ngủ ngon.- Tuyết Vi nhìn Hạ Liên với đôi mắt long lanh.
Hạ Liên tắt đèn, bây giờ chỉ còn đèn ngủ. Nhìn lóng thoáng con gái yêu nhắm mắt ôm con thỏ bông đi ngủ thì bà mới yên tâm đóng cửa phong cô rồi mới ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.