Chương 20: Rối loạn nhân cách né tránh (3)
artermis_lyn
26/09/2023
Sau khi ba người lớn rời khỏi phong thì bây giờ chỉ còn lại Chấn Huy, Ngạo Thần với Tuyết Vi.
- Cậu nghĩ sao nếu hoãn lại đám cưới này? - Chấn Huy mở lời trước.
- Tôi không quan tâm.
Chấn Huy thật tức chết với cách ăn nói này của Ngạo Thần.
Nhưng bây giờ anh không thể lớn tiếng trước mặt Tuyết Vi được.
Một điều nhịn, chín điều lành! Nhìn nào! Chấn Huy nhắm mắt cố gắng nén sự tức giận vào bên trong.
- Tôi biết cậu không thích Vi Vi. Yên tâm đợi khi tròn một năm cậu ly hôn với Vi Vi, tôi sẽ đưa cô ấy về Mạc gia ngay lập tức. - Chấn Huy nghiêm túc nói.
- Tùy cậu, tôi không liên quan đến cô ta.
...
Chấn Huy chả thèm nói với cái tên quái gở này làm gì. Anh quay sang nhìn Tuyết Vi.
- Vi Vi à, đợi mai em suất viện anh sẽ đưa em đi công viên giải trí chơi, chịu không?
-...
- Ừm ở đó có nhiều trò chơi lắm. Tàu lượn này, đu quay mặt trời này nhiều lắm luôn. À con có cả đu quay hoàng gia nữa. Em thích không?
Tuyết Vi nhìn Chấn Huy chớp chớp mắt.
Chỉ hành động này của cô thôi cũng đã khiến lòng anh nhộn nhịp cả lên.
- Có phải em rất thích đúng không? Mai anh sẽ đưa em đi. Vi Vi của chúng ta là tốt nhất. - Nói rồi Chấn Huy xoa nhẹ đầu Tuyết Vi.
Chấn Huy còn chả quan tâm có sự hiện diện của Ngạo Thần ở đây nữa.
Ngạo Thần liếc nhìn Tuyết Vi một cái, anh nhíu màu. Trong lòng cũng có cảm giác khó chịu gì đấy mà không thể tả được .
...
Chả bao lâu ba người lớn đã vào phòng.
- Tiểu Thần à, chúng ta vừa mới bàn bạc chuyện kết hôn của con với Vi Vi. Sẽ không có thay đổi đâu, vẫn tiến hành như vậy nhé. Ngày mai con đưa Vi Vi đi chơi đi. - Bạch Sơ Tranh nói với Ngạo Thần.
-...
Nhìn thấy thái độ này của Ngạo Thần, Âu Dương Phong tức giận muốn đến đập cho thằng con mất dạy này của ông một trận. Nhưng Bạch Sơ Tranh đã ngăn lại, nên ông đã nhịn xuống.
- Ngày mai đưa con bé đi chơi, đây là nhiệm vụ không có quyền từ chối. - Âu Dương Phong nhìn Ngạo Thần mà nói.
Ngạo Thần rất hiểu tính ông bố của mình. Anh tức giận gân tay nổi lên. Nhưng anh cần phải nhịn. Đợi khi kết hôn với Tuyết Vi xong anh sẽ thanh lọc toàn bộ người ở Âu Dương gia.
- Biết rồi. - Ngạo Thần nói xong liền quay người rời khởi phòng bệnh.
...
Chiều tối...
Hạ Xán Xán đang cố bắt chuyện với Tuyết Vi, nhưng cô vẫn im lặng.
- Vi Vi, nhìn xem có phải hôm nay chị làm bộ móng này rất đẹp đúng không?
-...
- Nhìn xem nó còn hợp với cả màu tóc của chị nữa.
- ...
- Thôi được rồi, Vi Vi chán chị rồi, không thèm để ý đến chị nữa đúng không?
-...
- Ai zô, công chúa nhỏ của tôi. Em mau nói gì đấy với chị đi. Cứ im lặng như vậy chị sợ lắm đấy biết không? - Hạ Xán Xán ôm Tuyết Vi vào lòng còn xoa tấm lưng nhỏ của cô.
- Thôi được rồi, Xán Xán lại đây bác có bổ táo này. Để cho em nó nghỉ ngơi một chút đi.
Hạ Liên vừa gọt táo vừa nói.
- Dạ, nhưng mà cháu không quen Vi Vi ở bộ dạng này chút nào. Haizz, cháu không muốn lại tự kỉ nói chuyện một mình như hồi Vi Vi 10 tuổi đâu. - Hạ Xán Xán thất vọng cúi đầu đi lững thững về phía sofa mà Hạ Liên đang ngồi gọt táo.
- Yên tâm, Vi Vi sẽ khỏi bệnh sớm thôi. Mà mai con bé đi chơi công viên. Bác không yên tâm để con bé một mình lắm. Cháu có thể dành thời gian đi cùng con bé không?
- Bác cứ yên tâm việc này cứ giao cho cháu. Cháu đảm bảo bảo sẽ không để Vi Vi bị sao dù chỉ vết xước nhỏ. - Hạ Xán Xán còn làm điệu bộ ngay ngắn giơ tay thề làm Hạ Liên phụt cười.
- Xán Xán đến chơi với Vi Vi sao? - Đường Lục Quân mở cửa phòng bệnh đi vào thấy Hạ Xán Xán liền hỏi.
- À dạ bác mới ở công ty về sao? Cháu nghe tin công chúa nhỏ của cháu bị thương làm sao mà không đến cho được.
- Vậy mà công chúa nhỏ của cháu lúc gặp nguy thì cháu ở đâu? - Đường Lục Quân trêu đùa Hạ Xán Xán.
- Cháu... Cháu mà biết hôm đấy gặp sự việc như vậy thì cháu đã trực tiếp đến tham dự rồi. Càng nghĩ càng thấy bực mà. - Hạ Xán Xán tức tối cắn hết miếng táo vào miệng mình, nhai nhồm nhoàm.
Hai vợ chồng Hạ Liên nhìn thấy vậy cũng không nhịn được cười.
- Cậu nghĩ sao nếu hoãn lại đám cưới này? - Chấn Huy mở lời trước.
- Tôi không quan tâm.
Chấn Huy thật tức chết với cách ăn nói này của Ngạo Thần.
Nhưng bây giờ anh không thể lớn tiếng trước mặt Tuyết Vi được.
Một điều nhịn, chín điều lành! Nhìn nào! Chấn Huy nhắm mắt cố gắng nén sự tức giận vào bên trong.
- Tôi biết cậu không thích Vi Vi. Yên tâm đợi khi tròn một năm cậu ly hôn với Vi Vi, tôi sẽ đưa cô ấy về Mạc gia ngay lập tức. - Chấn Huy nghiêm túc nói.
- Tùy cậu, tôi không liên quan đến cô ta.
...
Chấn Huy chả thèm nói với cái tên quái gở này làm gì. Anh quay sang nhìn Tuyết Vi.
- Vi Vi à, đợi mai em suất viện anh sẽ đưa em đi công viên giải trí chơi, chịu không?
-...
- Ừm ở đó có nhiều trò chơi lắm. Tàu lượn này, đu quay mặt trời này nhiều lắm luôn. À con có cả đu quay hoàng gia nữa. Em thích không?
Tuyết Vi nhìn Chấn Huy chớp chớp mắt.
Chỉ hành động này của cô thôi cũng đã khiến lòng anh nhộn nhịp cả lên.
- Có phải em rất thích đúng không? Mai anh sẽ đưa em đi. Vi Vi của chúng ta là tốt nhất. - Nói rồi Chấn Huy xoa nhẹ đầu Tuyết Vi.
Chấn Huy còn chả quan tâm có sự hiện diện của Ngạo Thần ở đây nữa.
Ngạo Thần liếc nhìn Tuyết Vi một cái, anh nhíu màu. Trong lòng cũng có cảm giác khó chịu gì đấy mà không thể tả được .
...
Chả bao lâu ba người lớn đã vào phòng.
- Tiểu Thần à, chúng ta vừa mới bàn bạc chuyện kết hôn của con với Vi Vi. Sẽ không có thay đổi đâu, vẫn tiến hành như vậy nhé. Ngày mai con đưa Vi Vi đi chơi đi. - Bạch Sơ Tranh nói với Ngạo Thần.
-...
Nhìn thấy thái độ này của Ngạo Thần, Âu Dương Phong tức giận muốn đến đập cho thằng con mất dạy này của ông một trận. Nhưng Bạch Sơ Tranh đã ngăn lại, nên ông đã nhịn xuống.
- Ngày mai đưa con bé đi chơi, đây là nhiệm vụ không có quyền từ chối. - Âu Dương Phong nhìn Ngạo Thần mà nói.
Ngạo Thần rất hiểu tính ông bố của mình. Anh tức giận gân tay nổi lên. Nhưng anh cần phải nhịn. Đợi khi kết hôn với Tuyết Vi xong anh sẽ thanh lọc toàn bộ người ở Âu Dương gia.
- Biết rồi. - Ngạo Thần nói xong liền quay người rời khởi phòng bệnh.
...
Chiều tối...
Hạ Xán Xán đang cố bắt chuyện với Tuyết Vi, nhưng cô vẫn im lặng.
- Vi Vi, nhìn xem có phải hôm nay chị làm bộ móng này rất đẹp đúng không?
-...
- Nhìn xem nó còn hợp với cả màu tóc của chị nữa.
- ...
- Thôi được rồi, Vi Vi chán chị rồi, không thèm để ý đến chị nữa đúng không?
-...
- Ai zô, công chúa nhỏ của tôi. Em mau nói gì đấy với chị đi. Cứ im lặng như vậy chị sợ lắm đấy biết không? - Hạ Xán Xán ôm Tuyết Vi vào lòng còn xoa tấm lưng nhỏ của cô.
- Thôi được rồi, Xán Xán lại đây bác có bổ táo này. Để cho em nó nghỉ ngơi một chút đi.
Hạ Liên vừa gọt táo vừa nói.
- Dạ, nhưng mà cháu không quen Vi Vi ở bộ dạng này chút nào. Haizz, cháu không muốn lại tự kỉ nói chuyện một mình như hồi Vi Vi 10 tuổi đâu. - Hạ Xán Xán thất vọng cúi đầu đi lững thững về phía sofa mà Hạ Liên đang ngồi gọt táo.
- Yên tâm, Vi Vi sẽ khỏi bệnh sớm thôi. Mà mai con bé đi chơi công viên. Bác không yên tâm để con bé một mình lắm. Cháu có thể dành thời gian đi cùng con bé không?
- Bác cứ yên tâm việc này cứ giao cho cháu. Cháu đảm bảo bảo sẽ không để Vi Vi bị sao dù chỉ vết xước nhỏ. - Hạ Xán Xán còn làm điệu bộ ngay ngắn giơ tay thề làm Hạ Liên phụt cười.
- Xán Xán đến chơi với Vi Vi sao? - Đường Lục Quân mở cửa phòng bệnh đi vào thấy Hạ Xán Xán liền hỏi.
- À dạ bác mới ở công ty về sao? Cháu nghe tin công chúa nhỏ của cháu bị thương làm sao mà không đến cho được.
- Vậy mà công chúa nhỏ của cháu lúc gặp nguy thì cháu ở đâu? - Đường Lục Quân trêu đùa Hạ Xán Xán.
- Cháu... Cháu mà biết hôm đấy gặp sự việc như vậy thì cháu đã trực tiếp đến tham dự rồi. Càng nghĩ càng thấy bực mà. - Hạ Xán Xán tức tối cắn hết miếng táo vào miệng mình, nhai nhồm nhoàm.
Hai vợ chồng Hạ Liên nhìn thấy vậy cũng không nhịn được cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.