Chương 15: Tiệc của An gia (2)
artermis_lyn
26/09/2023
Trong lúc cô nàng Tuyết Vi đang lơ mơ, bối rối trước 2 con người Chấn Huy với An Bạch Thiên thì...
- An tổng, chúc công ty ông ngày càng phát triển hơn nữa nhé! - Diệp Thanh Thanh sánh đôi cùng Ngạo Thần đi tới.
Cô nở nụ cười tươi với An Bạch Thiên. Ông cũng gật đầu cười:
- Cảm ơn tiểu thư. Tiểu thư đây là...
- Tôi là Diệp Thanh Thanh, cứ gọi tôi là Thanh Thanh được rồi.
- À, Âu Dương tổng chào. Lâu rồi không gặp. - Nghe Diệp Thanh Thanh nói xong An Bạch Thiên liền nhìn sang người đứng bên cạnh cô ta cười bắt tay.
- Lâu rồi không gặp An tổng. - Lại cái giọng băng lãnh đấy cất lên.
Tuyết Vi đang ngơ ngơ, bối rối thì Ngạo Thần đến. Thật giống như đang giúp đỡ cho cô. Thấy không bị dồn ép bởi 2 con người kia nữa, cô lại đi giật lùi về phía sau. Cô muốn đi ăn bánh tiếp thôi, không muốn nhàm chán đứng đấy...
- Vi Vi à, hay chúng ta... - Vừa nói Chấn Huy quay sang chỗ Tuyết Vi vừa đứng định nói với cô chúng ta đi ra chỗ khác thì thấy cô đang lén đi ra chỗ bàn bày đồ ăn rồi.
Anh lắc đầu cười, đúng là cô bé ham ăn mà.
- Không còn việc gì, tôi xin phép lui trước đây. Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi nhé. Bye! - Vừa nói xong Chấn Huy đã nhanh chân đến chỗ Tuyết Vi.
Ngạo Thần đứng đó từ nãy đến giờ tuy không nói gì nhưng từng cử chỉ của hai người bọn họ anh ghi nhớ rõ hết.
Phù... phù...
An Bạch Thiên đứng trên sân khấu đang cầm mic thử.
- Xin chào các quý vị. Tôi rất vui khi thấy các vị đến chung vui tại Lễ kỉ niệm 30 năm thành lập An Lạc của chúng tôi. Mong mọi người sẽ cảm thấy vui vẻ, thoải mái trong bữa tiếc này!
An Bạch Thiên nói xong thì một trào pháo tay ào ạt.
- Vi Vi đừng ăn nhiều đồ ngọt quá, sẽ bị sâu răng đấy. Em bị sâu răng lần nào chưa, sâu răng sẽ đau lắm đấy.
- Vi bị sâu rồi á. Đau lắm luôn. Lúc đó á, mami cho Vi đi gặp bác sĩ đó. Vi không muốn bị sâu răng nữa đâu . Đau lắm!!!
Tuyết Vi vừa nói còn nhíu mày ôm cái má bên trái của mình (chắc cô bị sâu răng bên đấy), nhìn vô cùng đáng yêu.
Chấn Huy nhéo má của cô khiến nó hơi đỏ:
- Đúng rồi, sâu răng đau lắm. Vậy nên Vi Vi phải thường xuyên vệ sinh răng miệng vào biết chưa? Với cả ăn ít đồ ngọt thôi nữa.
- Ò, Vi biết rồi. - Tuyết Vi nói biết nhưng trên mặt cô lộ rõ ràng là hai chữ "chưa biết".
...
- Này nhìn kìa, kia là con gái độc tôn của Đường gia đúng không?
- Ừ đúng rồi người đứng bên cạnh là Mạc Chấn Huy của Mạc thị nữa.
- Hai người đó có vẻ rất thân thiết.
- Giống như cặp đôi đang yêu nhau vậy đó.
- Tôi nghe nói Đường gia với Âu Dương gia đã có hôn ước từ trước rồi.
- Thật á?
- Trời, tin này là thật sao?
- Nếu vậy thì cô gái đứng bên cạnh Âu Dương tổng kia là ai?
- Chả nhẽ Âu Dương tổng bắt cá hai tay?
- Mà còn nghe nói Đường gia có cô con gái ngốc nghếch, điên điên khùng khùng. Có phải cô gái đó không?
- Nói nhỏ thôi, ai nghe được là chết chúng ta đó.
Mấy cô nàng tiểu thư đang ngồi tám chuyện với nhau.
BÙM!!!
Cả khách sạn chấn động nhẹ.
Mọi người ai nấy đều sợ hãi.
An Bạch Thiên thấy vậy cầm mic nói:
- Mong mọi người hãy bình tình. Chỉ là động đất nhẹ. Chúng tôi sẽ cho người đi điều tra xem tí do tại sao ngay.
Ông vừa dứt lời thì ....
ĐOÀNG!!!
OMG...
Có rất nhiều tên áo đen che mặt cầm súng trường FNSCAR đang bao vây xung quanh...
- Tất cả đứng yên. Ai dám động đậy tao bắn chết kẻ đó.
Mọi người sợ hãi tột độ, có mấy cô gái sợ khóc nhòe cả lớp trang điểm.
Chấn Huy đứng bên Tuyết Vi đang che chắn cô. Tuyết Vi ngây thơ này thì... Cầm bánh ăn rồi còn cười được nữa. Đúng thật là...
Trong khung cảnh u ám này, có mỗi Tuyết Vi và Ngạo Thần là hai người cảm thấy bình thản.
- Thần à, em sợ quá đi.- Diệp Thanh Thanh ra vẻ yếu đuối ôm tay Ngạo Thần.
- Không phải hồi trước khi vẫn ở Afghanistan 39 Diệp tiểu thư đây vẫn còn được coi là những tay súng giỏi nhất nhì hay sao. - Chấn Huy cười như không cười trước điệu bộ của Diệp Thanh Thanh.
Diệp Thanh Thanh bĩu môi lườm Chấn Huy.
- Ngạo Thần, tình hình này cậu nghĩ sao? - Chấn Huy tuy đã quen với mấy hoàn cảnh này rồi, anh thì không sao nhưng Tuyết Vi khác với anh. Không thể không lo cho được.
- Không động đến tôi, tôi cũng không động đến chúng. - Ngạo Thần đút tay vào túi quần bình thản nói.
....
- Tôi cho ông một cơ hội cuối, giao nó ra đây hoặc tất cả ở đây phải chết.
Có vẻ như đây là tên cầm đầu. Hắn ta đến trước mặt An Bạch Thiên nói gằn lên.
- Tôi không biết mấy người đang nói gì hết. Khôn hồn thì đi nhanh. Nếu các người chịu rời đi, coi như lần này An Bạch Thiên tôi sẽ không tính toán với mấy người.
ĐOÀNG!!!
Ở một góc, tên mặc đồ đen đã bắt chết một người phục vụ.
- Đây là lời cảnh cáo cuối cùng. Lôi Oppenheimer Blue ra đây. Nếu không đừng trách bọn tao ra tay tàn nhẫn.
( Dành cho ai không bt thì Oppenheimer Blue là viên kim cương màu xanh nước biển. Viên kim cương 14,62 cara; nó có giá lên đến 57,6 USD vào năm 2016. Được phát hiện ở Nam Phi. Người đầu tiên sở hữu nó là một ông trùm về kim cương nước Anh tên Philip Oppenheimer. Ai muốn tìm hiểu thêm thì cứ lên Google search nhé. Mình chỉ tìm hiểu sơ sơ về nó thôi )
- An tổng, chúc công ty ông ngày càng phát triển hơn nữa nhé! - Diệp Thanh Thanh sánh đôi cùng Ngạo Thần đi tới.
Cô nở nụ cười tươi với An Bạch Thiên. Ông cũng gật đầu cười:
- Cảm ơn tiểu thư. Tiểu thư đây là...
- Tôi là Diệp Thanh Thanh, cứ gọi tôi là Thanh Thanh được rồi.
- À, Âu Dương tổng chào. Lâu rồi không gặp. - Nghe Diệp Thanh Thanh nói xong An Bạch Thiên liền nhìn sang người đứng bên cạnh cô ta cười bắt tay.
- Lâu rồi không gặp An tổng. - Lại cái giọng băng lãnh đấy cất lên.
Tuyết Vi đang ngơ ngơ, bối rối thì Ngạo Thần đến. Thật giống như đang giúp đỡ cho cô. Thấy không bị dồn ép bởi 2 con người kia nữa, cô lại đi giật lùi về phía sau. Cô muốn đi ăn bánh tiếp thôi, không muốn nhàm chán đứng đấy...
- Vi Vi à, hay chúng ta... - Vừa nói Chấn Huy quay sang chỗ Tuyết Vi vừa đứng định nói với cô chúng ta đi ra chỗ khác thì thấy cô đang lén đi ra chỗ bàn bày đồ ăn rồi.
Anh lắc đầu cười, đúng là cô bé ham ăn mà.
- Không còn việc gì, tôi xin phép lui trước đây. Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi nhé. Bye! - Vừa nói xong Chấn Huy đã nhanh chân đến chỗ Tuyết Vi.
Ngạo Thần đứng đó từ nãy đến giờ tuy không nói gì nhưng từng cử chỉ của hai người bọn họ anh ghi nhớ rõ hết.
Phù... phù...
An Bạch Thiên đứng trên sân khấu đang cầm mic thử.
- Xin chào các quý vị. Tôi rất vui khi thấy các vị đến chung vui tại Lễ kỉ niệm 30 năm thành lập An Lạc của chúng tôi. Mong mọi người sẽ cảm thấy vui vẻ, thoải mái trong bữa tiếc này!
An Bạch Thiên nói xong thì một trào pháo tay ào ạt.
- Vi Vi đừng ăn nhiều đồ ngọt quá, sẽ bị sâu răng đấy. Em bị sâu răng lần nào chưa, sâu răng sẽ đau lắm đấy.
- Vi bị sâu rồi á. Đau lắm luôn. Lúc đó á, mami cho Vi đi gặp bác sĩ đó. Vi không muốn bị sâu răng nữa đâu . Đau lắm!!!
Tuyết Vi vừa nói còn nhíu mày ôm cái má bên trái của mình (chắc cô bị sâu răng bên đấy), nhìn vô cùng đáng yêu.
Chấn Huy nhéo má của cô khiến nó hơi đỏ:
- Đúng rồi, sâu răng đau lắm. Vậy nên Vi Vi phải thường xuyên vệ sinh răng miệng vào biết chưa? Với cả ăn ít đồ ngọt thôi nữa.
- Ò, Vi biết rồi. - Tuyết Vi nói biết nhưng trên mặt cô lộ rõ ràng là hai chữ "chưa biết".
...
- Này nhìn kìa, kia là con gái độc tôn của Đường gia đúng không?
- Ừ đúng rồi người đứng bên cạnh là Mạc Chấn Huy của Mạc thị nữa.
- Hai người đó có vẻ rất thân thiết.
- Giống như cặp đôi đang yêu nhau vậy đó.
- Tôi nghe nói Đường gia với Âu Dương gia đã có hôn ước từ trước rồi.
- Thật á?
- Trời, tin này là thật sao?
- Nếu vậy thì cô gái đứng bên cạnh Âu Dương tổng kia là ai?
- Chả nhẽ Âu Dương tổng bắt cá hai tay?
- Mà còn nghe nói Đường gia có cô con gái ngốc nghếch, điên điên khùng khùng. Có phải cô gái đó không?
- Nói nhỏ thôi, ai nghe được là chết chúng ta đó.
Mấy cô nàng tiểu thư đang ngồi tám chuyện với nhau.
BÙM!!!
Cả khách sạn chấn động nhẹ.
Mọi người ai nấy đều sợ hãi.
An Bạch Thiên thấy vậy cầm mic nói:
- Mong mọi người hãy bình tình. Chỉ là động đất nhẹ. Chúng tôi sẽ cho người đi điều tra xem tí do tại sao ngay.
Ông vừa dứt lời thì ....
ĐOÀNG!!!
OMG...
Có rất nhiều tên áo đen che mặt cầm súng trường FNSCAR đang bao vây xung quanh...
- Tất cả đứng yên. Ai dám động đậy tao bắn chết kẻ đó.
Mọi người sợ hãi tột độ, có mấy cô gái sợ khóc nhòe cả lớp trang điểm.
Chấn Huy đứng bên Tuyết Vi đang che chắn cô. Tuyết Vi ngây thơ này thì... Cầm bánh ăn rồi còn cười được nữa. Đúng thật là...
Trong khung cảnh u ám này, có mỗi Tuyết Vi và Ngạo Thần là hai người cảm thấy bình thản.
- Thần à, em sợ quá đi.- Diệp Thanh Thanh ra vẻ yếu đuối ôm tay Ngạo Thần.
- Không phải hồi trước khi vẫn ở Afghanistan 39 Diệp tiểu thư đây vẫn còn được coi là những tay súng giỏi nhất nhì hay sao. - Chấn Huy cười như không cười trước điệu bộ của Diệp Thanh Thanh.
Diệp Thanh Thanh bĩu môi lườm Chấn Huy.
- Ngạo Thần, tình hình này cậu nghĩ sao? - Chấn Huy tuy đã quen với mấy hoàn cảnh này rồi, anh thì không sao nhưng Tuyết Vi khác với anh. Không thể không lo cho được.
- Không động đến tôi, tôi cũng không động đến chúng. - Ngạo Thần đút tay vào túi quần bình thản nói.
....
- Tôi cho ông một cơ hội cuối, giao nó ra đây hoặc tất cả ở đây phải chết.
Có vẻ như đây là tên cầm đầu. Hắn ta đến trước mặt An Bạch Thiên nói gằn lên.
- Tôi không biết mấy người đang nói gì hết. Khôn hồn thì đi nhanh. Nếu các người chịu rời đi, coi như lần này An Bạch Thiên tôi sẽ không tính toán với mấy người.
ĐOÀNG!!!
Ở một góc, tên mặc đồ đen đã bắt chết một người phục vụ.
- Đây là lời cảnh cáo cuối cùng. Lôi Oppenheimer Blue ra đây. Nếu không đừng trách bọn tao ra tay tàn nhẫn.
( Dành cho ai không bt thì Oppenheimer Blue là viên kim cương màu xanh nước biển. Viên kim cương 14,62 cara; nó có giá lên đến 57,6 USD vào năm 2016. Được phát hiện ở Nam Phi. Người đầu tiên sở hữu nó là một ông trùm về kim cương nước Anh tên Philip Oppenheimer. Ai muốn tìm hiểu thêm thì cứ lên Google search nhé. Mình chỉ tìm hiểu sơ sơ về nó thôi )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.