Chương 17: Tiệc của An gia (4)
artermis_lyn
26/09/2023
Khi nghe tên cầm đầu nói vậy, ai cũng mở trong mắt nhìn...
- Vi Vi con tôi, ông đừng làm gì con bé hết. Ông muốn bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ cho ông. Mình à, con của chúng ta... con ơi... - Bà Đường thấy Tuyết Vi bị kề dao vào cổ như vậy, lòng bà như lửa đốt, khóc lớn rồi quay sang chồng mình.
Ông Đường thấy con gái mình như vậy, chính lòng ông cũng đang rất lo sợ, đứa con ông yêu quý, nâng niu từng tí vậy mà bây giờ đang bị người khác uy hiếp. Ông tức giận nhưng không thể làm được gì...
- Cậu muốn cái gì tôi cũng có thể cho cậu. Chỉ cần để con gái tôi qua đây. Tất cả sẽ chấm dứt.
- Các người nghĩ tôi ngu à? Thả con nhỏ này ra thì cái mạng tôi cũng không còn.
- Papa, Vi sợ... huhu... Vi muốn về nhà ... - Tuyết Vi sợ hãi khóc mà ai nhìn cũng đau lòng.
Đường Lục Quân thấy con gái mình nói như vậy lòng ông như lửa đốt nhưng không thể cháy lên được.
Bà Đường thì lo cho con gái, cứ cầu xin tên cầm đầu tha cho Tuyết Vi.
Chấn Huy đứng đấy tức giận muốn đấm chết cái tên đang kề dao vào cổ Tuyết Vi. Nhưng anh biết bây giờ không phải thời điểm manh động.
Ngạo Thần sắc mặt sầm xuống nhưng vẫn không có ý định cứu Tuyết Vi.
Diệp Thanh Thanh đứng bên cạnh Ngạo Thần thì hả hê nhìn cô ta bị bắt giữ. Đơn giản vì chẳng có hại gì cho cô. Mà cô còn nghĩ đến việc nếu Tuyết Vi chết đi, cô sẽ được làm Âu Dương thiếu phu nhân.
- An tổng, mong ngài có thể rộng lượng mà bán lại cho tôi viên kim cương kia được không? Tôi sẽ trả giá gấp đôi... À không, ông muốn bao nhiêu cũng được. Mong ông bán lại cho tôi viên kim cương kia. - Đường Lục Quân vứt bỏ cái tôi của mình, cái danh tiếng của mình mà xin xỏ An Bạch Thiên.
An Bạc Thiên thấy ông như vậy cũng hiểu ông yêu con gái mình đến nhường nào. Ông cũng bất lực nói:
- Dù bây giờ có đưa viên kim cương đấy cho hắn ta thì cũng không ai đảm bảo Tuyết Vi sẽ an toàn.
Thấy vậy, tên giữ Tuyết Vi siết dao chặt hơn vào cổ Tuyết Vi làm cổ cô có vế cắt chưa sâu, nhưng đã chảy. Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống dưới da cổ trắng sứ, rồi đến xương quai xanh của Tuyết Vi.
- Chúng mày mau đưa một chiếc xe đến đây. Đợi tao rời đi an toàn sẽ tha mạng cho con nhỏ này.
Thấy Tuyết Vi bị chảy máu Hạ Liên xót vô cùng. Ông Đường cũng không chần chừ kêu một tên vệ sĩ đi lấy chiếc xe đến đây.
Bây giờ không còn gì quan trọng hơn tính mạng của con gái họ nữa rồi.
...
Chấn Huy thấy Tuyết Vi chảy máu mà lòng anh cũng đau. Chỉ hận chưa thể giết chết tên kia ngay bây giờ.
- Thần, tôi biết cậu không ưa Vi Vi. Nhưng cậu coi như nể tình bạn của chúng ta, cứu cô ấy. Cậu muốn gì cũng được. - Chấn Huy cuối cùng cũng phải cầu cứu Ngạo Thần.
Ngạo Thần mặt vẫn bình thản. Nghe Chấn Huy nói vậy, anh mới liếc sang nhìn Chấn Huy. Suy ngẫm một lúc anh mới mở miệng:
- Nếu tôi cứu cô ta, thì cậu sẽ làm mọi điều theo ý tôi chứ?
- Được, cậu muốn gì?
- 5% cổ phần ở phía Trung Đông.
- Cái gì? Mẹ kiếp, cậu đừng có được nước mà lấn tới. - Chấn Huy tức giận chỉ hận không làm gì được Ngạo Thần.
5% cổ phần ở Trung Đông là cả một vấn đề. Ở đó, là nơi sản xuất ra nhiều vũ khí tối cao, hiện đại nhất. Mà Ngạo Thần và Chấn Huy đang giữ mỗi người 40%. Nên chỉ với 5% của Chấn Huy cũng đã là cả một vấn đề.
- Tùy cậu, không thì thôi. - Ngạo Thần nhàn nhạt nói còn đút tay trong túi quần.
Chấn Huy nhìn Tuyết Vi đang đau đớn như vậy, anh cũng lo sốt vó cả lên. Cuối cùng anh vẫn đành chấp nhận điều kiện của Ngạo Thần...
- Được, chỉ cần cậu cứu được Vi Vi an toàn tôi sẽ cho cậu 5%.
Ngạo Thần nghe thấy vậy nhếch mép. Anh cũng không nghĩ một kẻ đào hoa, luôn trêu đùa tình cảm của nhiều người con gái mà bây giờ lại dám hi sinh không tiếc thứ gì vì một cô gái ngốc.
Diệp Thanh Thanh tức giận, cô cứ nghĩ ngày tàn của Tuyết Vi sắp tới thì Chấn Huy lại nói như vậy với Ngạo Thần.
- Thần, anh cứu cô ta thật sao? Anh không phải có tình cảm với cô ta đó chứ?
- Đây là chuyện làm ăn, không có tình cảm gì ở đây hết.
Nói xong, Ngạo Thần bỏ tay mình khỏi túi quần. Vuốt lại bộ vest. Anh nheo mắt nhìn về phía Tuyết Vi và tên đang đe dọa.
ĐOÀNG!!!
Ngạo Thần giơ tay ngắm bắn chỉ một phát. Bán xong anh chốt khóa an toàn nhàn rỗi đút tay lại vào túi, mặt vẫn lạnh lùng như khi chưa bắn.
Mọi khách mời đều hoang mang trước tiếng súng này...
Tên đang giữ Tuyết Vi còn chưa chưa hiểu gì mới nghe tiếng súng vang lên, hắn ta ăn trọn viên đạn của Ngạo Thần chính giữa trán. Máu bắn lên cả tóc Tuyết Vi, cả chiếc kẹp nơ bản to của cô rồi cả lên da trắng sứ cùng bộ váy hồng.
Tên cầm đầu ngã lăn xuống dưới đất, lăn đùng ra, mắt mở to không nhắc lại được.
Khi hắn ngã xuống thì chiếc dao cầm trên tay lướt qua cổ Tuyết Vi, không sâu nhưng cũng khiến cô chảy máu khá nhiều.
Tuyết Vi sợ hãi ngồi xổm xuống ôm lấy tai mình, khóc không dám ngẩng đầu lên. Người cô run lẩy bẩy.
Hạ Liên và Đường Lục Quân thấy tên cầm đầu chết vội chạy đến bên con gái mình.
Bà Đường vội lấy khăn tay băng bó sơ qua vết thương cho Tuyết Vi.
- Vi Vi ngoan, đừng sợ. Có mẹ đây rồi, không ai dám làm gì Vi Vi của mẹ hết.
Bà Đường ôm chặt Tuyết Vi trong lòng dù đang an ủi cô nhưng trong lòng bà bây giờ vẫn còn sợ. Bà sợ con gái của bà sẽ ra đi mãi mãi. Bà rất sợ.
Ông Đường đứng thấy con gái mình không sao. Nước mắt ông cũng rơi xuống. Tuy ông đã nhanh chóng lau nước mắt nhưng thoạt nhìn cũng nhận ra ông đã rơi nước mắt.
Chấn Huy đang định đến bên Tuyết Vi thì cô tự dưng ngất xỉu ngay trong lòng bà Đường.
Thấy vậy, ông Đường bế Tuyết Vi lên đi nhanh ra ngoài khách sạn.
Bên ngoài, tài xế xe chờ sẵn để chờ họ.
Rồi chiếc xe lăn bánh, rời khỏi khách sạn mới vừa có chấn động.
Tuyết Vi thì chắc chắn lại ở bệnh viện không ít nhất 1 tuần rồi...
- Vi Vi con tôi, ông đừng làm gì con bé hết. Ông muốn bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ cho ông. Mình à, con của chúng ta... con ơi... - Bà Đường thấy Tuyết Vi bị kề dao vào cổ như vậy, lòng bà như lửa đốt, khóc lớn rồi quay sang chồng mình.
Ông Đường thấy con gái mình như vậy, chính lòng ông cũng đang rất lo sợ, đứa con ông yêu quý, nâng niu từng tí vậy mà bây giờ đang bị người khác uy hiếp. Ông tức giận nhưng không thể làm được gì...
- Cậu muốn cái gì tôi cũng có thể cho cậu. Chỉ cần để con gái tôi qua đây. Tất cả sẽ chấm dứt.
- Các người nghĩ tôi ngu à? Thả con nhỏ này ra thì cái mạng tôi cũng không còn.
- Papa, Vi sợ... huhu... Vi muốn về nhà ... - Tuyết Vi sợ hãi khóc mà ai nhìn cũng đau lòng.
Đường Lục Quân thấy con gái mình nói như vậy lòng ông như lửa đốt nhưng không thể cháy lên được.
Bà Đường thì lo cho con gái, cứ cầu xin tên cầm đầu tha cho Tuyết Vi.
Chấn Huy đứng đấy tức giận muốn đấm chết cái tên đang kề dao vào cổ Tuyết Vi. Nhưng anh biết bây giờ không phải thời điểm manh động.
Ngạo Thần sắc mặt sầm xuống nhưng vẫn không có ý định cứu Tuyết Vi.
Diệp Thanh Thanh đứng bên cạnh Ngạo Thần thì hả hê nhìn cô ta bị bắt giữ. Đơn giản vì chẳng có hại gì cho cô. Mà cô còn nghĩ đến việc nếu Tuyết Vi chết đi, cô sẽ được làm Âu Dương thiếu phu nhân.
- An tổng, mong ngài có thể rộng lượng mà bán lại cho tôi viên kim cương kia được không? Tôi sẽ trả giá gấp đôi... À không, ông muốn bao nhiêu cũng được. Mong ông bán lại cho tôi viên kim cương kia. - Đường Lục Quân vứt bỏ cái tôi của mình, cái danh tiếng của mình mà xin xỏ An Bạch Thiên.
An Bạc Thiên thấy ông như vậy cũng hiểu ông yêu con gái mình đến nhường nào. Ông cũng bất lực nói:
- Dù bây giờ có đưa viên kim cương đấy cho hắn ta thì cũng không ai đảm bảo Tuyết Vi sẽ an toàn.
Thấy vậy, tên giữ Tuyết Vi siết dao chặt hơn vào cổ Tuyết Vi làm cổ cô có vế cắt chưa sâu, nhưng đã chảy. Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống dưới da cổ trắng sứ, rồi đến xương quai xanh của Tuyết Vi.
- Chúng mày mau đưa một chiếc xe đến đây. Đợi tao rời đi an toàn sẽ tha mạng cho con nhỏ này.
Thấy Tuyết Vi bị chảy máu Hạ Liên xót vô cùng. Ông Đường cũng không chần chừ kêu một tên vệ sĩ đi lấy chiếc xe đến đây.
Bây giờ không còn gì quan trọng hơn tính mạng của con gái họ nữa rồi.
...
Chấn Huy thấy Tuyết Vi chảy máu mà lòng anh cũng đau. Chỉ hận chưa thể giết chết tên kia ngay bây giờ.
- Thần, tôi biết cậu không ưa Vi Vi. Nhưng cậu coi như nể tình bạn của chúng ta, cứu cô ấy. Cậu muốn gì cũng được. - Chấn Huy cuối cùng cũng phải cầu cứu Ngạo Thần.
Ngạo Thần mặt vẫn bình thản. Nghe Chấn Huy nói vậy, anh mới liếc sang nhìn Chấn Huy. Suy ngẫm một lúc anh mới mở miệng:
- Nếu tôi cứu cô ta, thì cậu sẽ làm mọi điều theo ý tôi chứ?
- Được, cậu muốn gì?
- 5% cổ phần ở phía Trung Đông.
- Cái gì? Mẹ kiếp, cậu đừng có được nước mà lấn tới. - Chấn Huy tức giận chỉ hận không làm gì được Ngạo Thần.
5% cổ phần ở Trung Đông là cả một vấn đề. Ở đó, là nơi sản xuất ra nhiều vũ khí tối cao, hiện đại nhất. Mà Ngạo Thần và Chấn Huy đang giữ mỗi người 40%. Nên chỉ với 5% của Chấn Huy cũng đã là cả một vấn đề.
- Tùy cậu, không thì thôi. - Ngạo Thần nhàn nhạt nói còn đút tay trong túi quần.
Chấn Huy nhìn Tuyết Vi đang đau đớn như vậy, anh cũng lo sốt vó cả lên. Cuối cùng anh vẫn đành chấp nhận điều kiện của Ngạo Thần...
- Được, chỉ cần cậu cứu được Vi Vi an toàn tôi sẽ cho cậu 5%.
Ngạo Thần nghe thấy vậy nhếch mép. Anh cũng không nghĩ một kẻ đào hoa, luôn trêu đùa tình cảm của nhiều người con gái mà bây giờ lại dám hi sinh không tiếc thứ gì vì một cô gái ngốc.
Diệp Thanh Thanh tức giận, cô cứ nghĩ ngày tàn của Tuyết Vi sắp tới thì Chấn Huy lại nói như vậy với Ngạo Thần.
- Thần, anh cứu cô ta thật sao? Anh không phải có tình cảm với cô ta đó chứ?
- Đây là chuyện làm ăn, không có tình cảm gì ở đây hết.
Nói xong, Ngạo Thần bỏ tay mình khỏi túi quần. Vuốt lại bộ vest. Anh nheo mắt nhìn về phía Tuyết Vi và tên đang đe dọa.
ĐOÀNG!!!
Ngạo Thần giơ tay ngắm bắn chỉ một phát. Bán xong anh chốt khóa an toàn nhàn rỗi đút tay lại vào túi, mặt vẫn lạnh lùng như khi chưa bắn.
Mọi khách mời đều hoang mang trước tiếng súng này...
Tên đang giữ Tuyết Vi còn chưa chưa hiểu gì mới nghe tiếng súng vang lên, hắn ta ăn trọn viên đạn của Ngạo Thần chính giữa trán. Máu bắn lên cả tóc Tuyết Vi, cả chiếc kẹp nơ bản to của cô rồi cả lên da trắng sứ cùng bộ váy hồng.
Tên cầm đầu ngã lăn xuống dưới đất, lăn đùng ra, mắt mở to không nhắc lại được.
Khi hắn ngã xuống thì chiếc dao cầm trên tay lướt qua cổ Tuyết Vi, không sâu nhưng cũng khiến cô chảy máu khá nhiều.
Tuyết Vi sợ hãi ngồi xổm xuống ôm lấy tai mình, khóc không dám ngẩng đầu lên. Người cô run lẩy bẩy.
Hạ Liên và Đường Lục Quân thấy tên cầm đầu chết vội chạy đến bên con gái mình.
Bà Đường vội lấy khăn tay băng bó sơ qua vết thương cho Tuyết Vi.
- Vi Vi ngoan, đừng sợ. Có mẹ đây rồi, không ai dám làm gì Vi Vi của mẹ hết.
Bà Đường ôm chặt Tuyết Vi trong lòng dù đang an ủi cô nhưng trong lòng bà bây giờ vẫn còn sợ. Bà sợ con gái của bà sẽ ra đi mãi mãi. Bà rất sợ.
Ông Đường đứng thấy con gái mình không sao. Nước mắt ông cũng rơi xuống. Tuy ông đã nhanh chóng lau nước mắt nhưng thoạt nhìn cũng nhận ra ông đã rơi nước mắt.
Chấn Huy đang định đến bên Tuyết Vi thì cô tự dưng ngất xỉu ngay trong lòng bà Đường.
Thấy vậy, ông Đường bế Tuyết Vi lên đi nhanh ra ngoài khách sạn.
Bên ngoài, tài xế xe chờ sẵn để chờ họ.
Rồi chiếc xe lăn bánh, rời khỏi khách sạn mới vừa có chấn động.
Tuyết Vi thì chắc chắn lại ở bệnh viện không ít nhất 1 tuần rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.