Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 5: Khẩu Vị Nặng
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
17/09/2022
Editor: Mẫn Nghi
Hứa Dịch trong góc tối: "!!!"
Hoa... Hoa mẫu đơn!!!
Trời ạ! Diệp tiểu thư hôm nay rốt cuộc tại sao lại khác thường vậy, có phải đầu bị đập xuống đất?
Lại dám đem lão đại ví von với hoa mẫu đơn!
Mặc dù gương mặt và tướng mạo của lão đại đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, anh ta là người đàn ông nhìn cũng động tâm, nhưng người nào càng quen biết lão đại thì càng rõ ràng, bản tính của người đàn ông này tàn bạo bao nhiêu.
Hứa Dịch dè dặt lén mắt liếc lão đại nhà mình, chỉ tiếc hoàn toàn không nhìn ra trong cặp mắt tối om om kia rốt cuộc là có tâm tình như thế nào.
Lão đại cái này… Rốt cuộc là có tức giận hay không?
Giờ phút này, mặt mũi Cố Việt Trạch đầy khó chịu, lời lẽ càng bất kham, rốt cuộc tia nhẫn nại cuối cùng cũng cạn kiệt, " Được... Được! Cô đã chấp mê bất ngộ, về sau hối hận đừng trách tôi hôm nay không nhắc nhở! Diệp Oản Oản, tôi đối với cô đã hết tình hết nghĩa!"
Diệp Oản Oản nhìn bóng lưng Cố Việt Trạch rời đi, vẻ mặt có chút sợ sệt.
Đời trước vào lúc này, chờ đợi cô hẳn là sự tức giận ngút trời của Tư Dạ Hàn, lần này cô lại thành công thay đổi quỹ đạo của đời mình, Cố Việt Trạch đi, mà Tư Dạ Hàn...
Cỗ khí tức quen thuộc kia chẳng biết từ lúc nào cũng đã biến mất.
Cửa ải này, coi như là đã qua?
Tư Dạ Hàn tính tình biến hóa khó lường, Diệp Oản Oản cô không dám xem thường, làm dịu cảm xúc một chút, sau đó quay người hướng phía bên trong nhà đi tới.
Vừa bước vào phòng khách trong nháy mắt, khí tức quen thuộc này liền chui vào từng lỗ chân lông của cô.
"Lại đây."
Trên ghế sa lon, ánh mắt đen tối không rõ của người đàn ông giống như cái lưới ùn ùn kéo tới hướng về phía cô giăng ra.
Diệp Oản Oản đứng tại chỗ, bước chân giống như mọc rễ.
Mặc dù sống lại một lần, sự sợ hãi sâu tận xương tủy đối với người đàn ông này vẫn không có cách nào thay đổi.
Nhưng mà, nếu như muốn thay đổi vận mệnh, cô nhất định phải vượt qua nỗi sợ này.
Diệp Oản Oản nắm chặt lòng bàn tay làm cho mình bảo trì thanh tỉnh, chậm rãi đi về phía người đàn ông.
Mới vừa đi tới bên cạnh, một giây kế tiếp liền bị bế lên ngồi ở trên chân của người đàn ông, theo sát đó là trên môi đau xót…
Đôi môi lạnh dùng sức áp chế, ở trên môi của cô trằn trọc gặm nhấm, không buông tha bất kỳ một xó xỉnh nào...
Diệp Oản Oản không dám làm một cử động nhỏ nào, bắt buộc bản thân không nên phản kháng.
Chẳng qua là nhịn không được nghĩ, cô hôm nay tô son so với lần trước còn khoa trương hơn, màu sắc giống y như trúng độc, anh không ngại cay mắt sao? Hôn như vậy mà không có chút chướng ngại tâm lý nào?
Từ lúc mười tám tuổi bắt đầu quen biết Tư Dạ Hàn đến nay suốt hai năm, cô vẫn luôn dùng đủ loại phương pháp cực đoan để che giấu dung mạo chân thật của mình, suy nghĩ làm sao để anh có thể chán ghét bản thân.
Sớm biết như vậy, cô cần gì phải đem mình giày vò thành cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này?
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản đột nhiên giật mình.
Cô lại ở trong ngực Tư Dạ Hàn mà suy nghĩ viển vông?
Tỉnh táo lại, càng khiếp sợ, cô phát hiện cổ của mình có chút nặng. Tư Dạ Hàn coi cô như gối ôm đem cô ôm vào trong ngực, chẳng biết lúc nào mang đầu khoác lên trên cổ của cô, hô hấp nóng bỏng phả ra chiếc cổ nhạy cảm của cô, hô hấp đều đặn mà kéo dài.
Giống như là ngủ thiếp đi...
Diệp Oản Oản nào dám lên tiếng, đợi cho đến nửa giờ mà Tư Dạ Hàn còn không có một chút động tĩnh, mới thử thăm dò kêu một tiếng, "Tư Dạ Hàn...?"
Người đàn ông vẫn không có phản ứng nào.
Cô rốt cuộc cũng chắc chắn, Tư Dạ Hàn đúng là ngủ thiếp đi.
Cách đó không xa, Hứa Dịch bởi vì không yên tâm mà đợi ở cửa liền thấy một màn như vậy, trợn to hai mắt, giống như nhìn thấy gì chuyện khó mà tin nổi.
Diệp Oản Oản cũng rất kinh ngạc.
Bởi vì cô nhớ rõ, Tư Dạ Hàn có chướng ngại cực kỳ nghiêm trọng về giấc ngủ. Mà thể chất của anh lại có thể kháng cự được loại thuốc có dược tính cực mạnh, rất nhiều loại thuốc đều đối với anh không có tác dụng, mỗi lần chìm vào giấc ngủ đều phải cần bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp tiến hành thôi miên.
Bết bát hơn chính là, thần trí của người đàn ông này dị thường biến thái còn không nói, tâm lý phòng ngự cũng cực mạnh, rất khó bị thôi miên. Gặp phải thời điểm tâm tình anh không tốt, thôi miên là không có tác dụng chút nào.
Người nhà mời cho anh vô số danh y, nhưng cũng không có cách nào giải quyết, cũng biểu thị nếu là tình huống như thế một mực không cách nào chuyển biến tốt, anh không thể sống qua ba mươi tuổi.
Kiếp trước, hy vọng lớn nhất của cô chính là chống đỡ đến khi Tư Dạ Hàn ba mươi tuổi.
Chẳng qua là không nghĩ tới, cô lại chết ở trước mặt của Tư Dạ Hàn...
Hứa Dịch trong góc tối: "!!!"
Hoa... Hoa mẫu đơn!!!
Trời ạ! Diệp tiểu thư hôm nay rốt cuộc tại sao lại khác thường vậy, có phải đầu bị đập xuống đất?
Lại dám đem lão đại ví von với hoa mẫu đơn!
Mặc dù gương mặt và tướng mạo của lão đại đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, anh ta là người đàn ông nhìn cũng động tâm, nhưng người nào càng quen biết lão đại thì càng rõ ràng, bản tính của người đàn ông này tàn bạo bao nhiêu.
Hứa Dịch dè dặt lén mắt liếc lão đại nhà mình, chỉ tiếc hoàn toàn không nhìn ra trong cặp mắt tối om om kia rốt cuộc là có tâm tình như thế nào.
Lão đại cái này… Rốt cuộc là có tức giận hay không?
Giờ phút này, mặt mũi Cố Việt Trạch đầy khó chịu, lời lẽ càng bất kham, rốt cuộc tia nhẫn nại cuối cùng cũng cạn kiệt, " Được... Được! Cô đã chấp mê bất ngộ, về sau hối hận đừng trách tôi hôm nay không nhắc nhở! Diệp Oản Oản, tôi đối với cô đã hết tình hết nghĩa!"
Diệp Oản Oản nhìn bóng lưng Cố Việt Trạch rời đi, vẻ mặt có chút sợ sệt.
Đời trước vào lúc này, chờ đợi cô hẳn là sự tức giận ngút trời của Tư Dạ Hàn, lần này cô lại thành công thay đổi quỹ đạo của đời mình, Cố Việt Trạch đi, mà Tư Dạ Hàn...
Cỗ khí tức quen thuộc kia chẳng biết từ lúc nào cũng đã biến mất.
Cửa ải này, coi như là đã qua?
Tư Dạ Hàn tính tình biến hóa khó lường, Diệp Oản Oản cô không dám xem thường, làm dịu cảm xúc một chút, sau đó quay người hướng phía bên trong nhà đi tới.
Vừa bước vào phòng khách trong nháy mắt, khí tức quen thuộc này liền chui vào từng lỗ chân lông của cô.
"Lại đây."
Trên ghế sa lon, ánh mắt đen tối không rõ của người đàn ông giống như cái lưới ùn ùn kéo tới hướng về phía cô giăng ra.
Diệp Oản Oản đứng tại chỗ, bước chân giống như mọc rễ.
Mặc dù sống lại một lần, sự sợ hãi sâu tận xương tủy đối với người đàn ông này vẫn không có cách nào thay đổi.
Nhưng mà, nếu như muốn thay đổi vận mệnh, cô nhất định phải vượt qua nỗi sợ này.
Diệp Oản Oản nắm chặt lòng bàn tay làm cho mình bảo trì thanh tỉnh, chậm rãi đi về phía người đàn ông.
Mới vừa đi tới bên cạnh, một giây kế tiếp liền bị bế lên ngồi ở trên chân của người đàn ông, theo sát đó là trên môi đau xót…
Đôi môi lạnh dùng sức áp chế, ở trên môi của cô trằn trọc gặm nhấm, không buông tha bất kỳ một xó xỉnh nào...
Diệp Oản Oản không dám làm một cử động nhỏ nào, bắt buộc bản thân không nên phản kháng.
Chẳng qua là nhịn không được nghĩ, cô hôm nay tô son so với lần trước còn khoa trương hơn, màu sắc giống y như trúng độc, anh không ngại cay mắt sao? Hôn như vậy mà không có chút chướng ngại tâm lý nào?
Từ lúc mười tám tuổi bắt đầu quen biết Tư Dạ Hàn đến nay suốt hai năm, cô vẫn luôn dùng đủ loại phương pháp cực đoan để che giấu dung mạo chân thật của mình, suy nghĩ làm sao để anh có thể chán ghét bản thân.
Sớm biết như vậy, cô cần gì phải đem mình giày vò thành cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này?
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản đột nhiên giật mình.
Cô lại ở trong ngực Tư Dạ Hàn mà suy nghĩ viển vông?
Tỉnh táo lại, càng khiếp sợ, cô phát hiện cổ của mình có chút nặng. Tư Dạ Hàn coi cô như gối ôm đem cô ôm vào trong ngực, chẳng biết lúc nào mang đầu khoác lên trên cổ của cô, hô hấp nóng bỏng phả ra chiếc cổ nhạy cảm của cô, hô hấp đều đặn mà kéo dài.
Giống như là ngủ thiếp đi...
Diệp Oản Oản nào dám lên tiếng, đợi cho đến nửa giờ mà Tư Dạ Hàn còn không có một chút động tĩnh, mới thử thăm dò kêu một tiếng, "Tư Dạ Hàn...?"
Người đàn ông vẫn không có phản ứng nào.
Cô rốt cuộc cũng chắc chắn, Tư Dạ Hàn đúng là ngủ thiếp đi.
Cách đó không xa, Hứa Dịch bởi vì không yên tâm mà đợi ở cửa liền thấy một màn như vậy, trợn to hai mắt, giống như nhìn thấy gì chuyện khó mà tin nổi.
Diệp Oản Oản cũng rất kinh ngạc.
Bởi vì cô nhớ rõ, Tư Dạ Hàn có chướng ngại cực kỳ nghiêm trọng về giấc ngủ. Mà thể chất của anh lại có thể kháng cự được loại thuốc có dược tính cực mạnh, rất nhiều loại thuốc đều đối với anh không có tác dụng, mỗi lần chìm vào giấc ngủ đều phải cần bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp tiến hành thôi miên.
Bết bát hơn chính là, thần trí của người đàn ông này dị thường biến thái còn không nói, tâm lý phòng ngự cũng cực mạnh, rất khó bị thôi miên. Gặp phải thời điểm tâm tình anh không tốt, thôi miên là không có tác dụng chút nào.
Người nhà mời cho anh vô số danh y, nhưng cũng không có cách nào giải quyết, cũng biểu thị nếu là tình huống như thế một mực không cách nào chuyển biến tốt, anh không thể sống qua ba mươi tuổi.
Kiếp trước, hy vọng lớn nhất của cô chính là chống đỡ đến khi Tư Dạ Hàn ba mươi tuổi.
Chẳng qua là không nghĩ tới, cô lại chết ở trước mặt của Tư Dạ Hàn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.