Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 1024: Bảo mẫu Đại Bạch!
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
23/07/2018
Ngay cả chính Diệp Oản Oản đều đã đồng ý, cuối cùng chuyện này đã được chốt lại như vậy.
"Diệp tiểu thư thân thủ giỏi như vậy, dù có ra sân cũng sẽ không thành vấn đề gì!" Tần Nhược Hi mỉm cười đầy đoan trang ưu nhã, "Nếu mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì, vậy tôi sẽ lập tức đi liên lạc với Tôn thúc thúc bên kia!"
Mục Tùy Phong: "Được! Tôi đây chờ tin tức của Tần tiểu thư cô!"
Sau khi yến hội kết thúc, trên chiếc ô tô sang trọng đang trên đường về nhà.
Diệp Oản Oản sợ Tư Dạ Hàn lại đổi ý, thề son thề sắt bảo đảm, "Cục cưng à, đại biểu chỉ phụ trách dẫn đội cùng chỉ đạo mà thôi, cũng không cần đánh nhau! Em chỉ đi xem một chút, nghiên cứu các khía cạnh khác nhau của xã hội! Em thề, em hứa, em bảo đảm!"
Chỉ riêng Lang Vương và Tôn gia cũng đã đủ khiến cho nàng cảm thấy hứng thú.
Nghe nói vị vị tiểu thư Tôn gia kia, Tôn Tuyết Trinh thân thủ cũng phi thường lợi hại, cũng rất muốn gặp một lần…
Tư Dạ Hàn liếc thiếu nữ bên cạnh mình một cái, đoán bằng đầu gối cũng biết được những lời này của nàng là “lời thề cá trê chui ống”, hứa hôm trước hôm sau quên ngay.
"Thập Nhất và Phong Huyền Diệc bọn họ có nhiệm vụ, không ở trong nước, anh sẽ bảo Hứa Dịch giúp em chọn những người khác." Tư Dạ Hàn mở miệng.
Hứa Dịch ở phía trước đang lái xe lập tức ứng tiếng nói, "Gần đây mới chiêu mộ một nhóm người, trình độ cũng đều không tệ lắm, ngày mai tôi sẽ lựa chọn vài người."
Diệp Oản Oản: "Vậy thì làm phiền Hứa quản gia rồi!"
Tư Dạ Hàn không yên tâm hướng về phía thiếu nữ nhìn một cái: "Bất kể thắng bại, em đừng gây chuyện là được."
Trận đấu võ này bất quá chỉ là để cho Diệp Oản Oản đi xem và chơi đùa một chút, đồng thời cũng là để thỏa mãn sở thích của Mục Tùy Phong mà thôi…
Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, lầu bầu, "Biết rồi, biết rồi! A Cửu, em cảm thấy anh có hiểu lầm rất sâu với em nha! Như vậy cũng không tốt đâu, người ta rõ ràng là ngoan như vậy, hơn nữa em cũng rất sợ hãi đó nha, sẽ không làm loạn đâu, thật đó..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Hứa Dịch: "..."
Không có ai hiểu lầm nàng cả, có được hay không!
Sợ hãi... E rằng là nàng cũng chỉ sợ mỗi một người mà thôi...
Hồng Hoa Tiểu Lâu.
"Đường Đường bảo bối, mẹ đã về rồi!"
Diệp Oản Oản cởi giày cao gót xong, liền đi thật nhanh về phía phòng khách.
Vừa mới vào nhà liền thấy một thân hình khổng lồ lông xù nằm ở trên thảm trước ghế sa lon, tiểu nãi oa phấn điêu ngọc trác vùi ở trên người của Đại Bạch Hổ, đang ngủ say sưa.
Cái đuôi của Đại Bạch thỉnh thoảng vẫy vẫy một cái, vỗ nhẹ thân thể của tiểu gia hỏa, tựa hồ là đang dỗ hắn chìm vào giấc ngủ...
Thấy một màn như vậy, Diệp Oản Oản vội vàng hạ giọng, rón rén đi tới, "Đại Bạch, cám ơn ngươi đã giúp chiếu cố Đường Đường! Yêu ngươi nhất rồi!"
Đại Bạch Hổ nghe được tiếng bước chân, lười biếng đưa con ngươi lên nhìn, rất nhanh lại một lần nữa khép lại.
Bên trong con mắt màu xanh lam nhạt kia rõ ràng toát lên một tia khinh bỉ, tựa hồ đang nói, trốn đi chơi đến bây giờ mới trở về, để cho một con hổ như nó phải đi làm bảo mẫu.
Đây là dạng chủ nhân gì?
Tư Dạ Hàn đi theo vào, nhìn thấy cậu bé nằm úp ngủ ngon lành ở trên người Đại Bạch Hổ ở trước ghế sa lon, thần sắc bỗng nhiên trở nên nhu hòa.
Diệp Oản Oản cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt Đường Đường, ẵm nhóc lên, hôn nhẹ trên đôi má bầu bĩnh của cậu bé, "Cục cưng, chúng ta lên giường đi ngủ nha...!"
Cậu bé lim dim mở mắt mơ màng, trong con ngươi lấp lánh như dải ngân hà dường như phản chiếu gương mặt ôn nhu của Diệp Oản Oản…
"Mẹ..."
"Ừ, là mẹ trở về rồi!" Diệp Oản Oản ôn nhu nói.
Cậu bé mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhỏ lên nhìn Diệp Oản Oản, nói mớ trong vô thức, "Mẹ... Đẹp quá..."
Diệp Oản Oản nhất thời bị đốn tim, ôm ngực, "Gào! Làm sao bây giờ! Con trai mẹ ngay cả nói mớ cũng đều đáng yêu như thế!"
Một bên, Tư Dạ Hàn: "..."
Con trai mẹ...?
Thật là càng ngày càng thuận miệng mà..
"Diệp tiểu thư thân thủ giỏi như vậy, dù có ra sân cũng sẽ không thành vấn đề gì!" Tần Nhược Hi mỉm cười đầy đoan trang ưu nhã, "Nếu mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì, vậy tôi sẽ lập tức đi liên lạc với Tôn thúc thúc bên kia!"
Mục Tùy Phong: "Được! Tôi đây chờ tin tức của Tần tiểu thư cô!"
Sau khi yến hội kết thúc, trên chiếc ô tô sang trọng đang trên đường về nhà.
Diệp Oản Oản sợ Tư Dạ Hàn lại đổi ý, thề son thề sắt bảo đảm, "Cục cưng à, đại biểu chỉ phụ trách dẫn đội cùng chỉ đạo mà thôi, cũng không cần đánh nhau! Em chỉ đi xem một chút, nghiên cứu các khía cạnh khác nhau của xã hội! Em thề, em hứa, em bảo đảm!"
Chỉ riêng Lang Vương và Tôn gia cũng đã đủ khiến cho nàng cảm thấy hứng thú.
Nghe nói vị vị tiểu thư Tôn gia kia, Tôn Tuyết Trinh thân thủ cũng phi thường lợi hại, cũng rất muốn gặp một lần…
Tư Dạ Hàn liếc thiếu nữ bên cạnh mình một cái, đoán bằng đầu gối cũng biết được những lời này của nàng là “lời thề cá trê chui ống”, hứa hôm trước hôm sau quên ngay.
"Thập Nhất và Phong Huyền Diệc bọn họ có nhiệm vụ, không ở trong nước, anh sẽ bảo Hứa Dịch giúp em chọn những người khác." Tư Dạ Hàn mở miệng.
Hứa Dịch ở phía trước đang lái xe lập tức ứng tiếng nói, "Gần đây mới chiêu mộ một nhóm người, trình độ cũng đều không tệ lắm, ngày mai tôi sẽ lựa chọn vài người."
Diệp Oản Oản: "Vậy thì làm phiền Hứa quản gia rồi!"
Tư Dạ Hàn không yên tâm hướng về phía thiếu nữ nhìn một cái: "Bất kể thắng bại, em đừng gây chuyện là được."
Trận đấu võ này bất quá chỉ là để cho Diệp Oản Oản đi xem và chơi đùa một chút, đồng thời cũng là để thỏa mãn sở thích của Mục Tùy Phong mà thôi…
Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, lầu bầu, "Biết rồi, biết rồi! A Cửu, em cảm thấy anh có hiểu lầm rất sâu với em nha! Như vậy cũng không tốt đâu, người ta rõ ràng là ngoan như vậy, hơn nữa em cũng rất sợ hãi đó nha, sẽ không làm loạn đâu, thật đó..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Hứa Dịch: "..."
Không có ai hiểu lầm nàng cả, có được hay không!
Sợ hãi... E rằng là nàng cũng chỉ sợ mỗi một người mà thôi...
Hồng Hoa Tiểu Lâu.
"Đường Đường bảo bối, mẹ đã về rồi!"
Diệp Oản Oản cởi giày cao gót xong, liền đi thật nhanh về phía phòng khách.
Vừa mới vào nhà liền thấy một thân hình khổng lồ lông xù nằm ở trên thảm trước ghế sa lon, tiểu nãi oa phấn điêu ngọc trác vùi ở trên người của Đại Bạch Hổ, đang ngủ say sưa.
Cái đuôi của Đại Bạch thỉnh thoảng vẫy vẫy một cái, vỗ nhẹ thân thể của tiểu gia hỏa, tựa hồ là đang dỗ hắn chìm vào giấc ngủ...
Thấy một màn như vậy, Diệp Oản Oản vội vàng hạ giọng, rón rén đi tới, "Đại Bạch, cám ơn ngươi đã giúp chiếu cố Đường Đường! Yêu ngươi nhất rồi!"
Đại Bạch Hổ nghe được tiếng bước chân, lười biếng đưa con ngươi lên nhìn, rất nhanh lại một lần nữa khép lại.
Bên trong con mắt màu xanh lam nhạt kia rõ ràng toát lên một tia khinh bỉ, tựa hồ đang nói, trốn đi chơi đến bây giờ mới trở về, để cho một con hổ như nó phải đi làm bảo mẫu.
Đây là dạng chủ nhân gì?
Tư Dạ Hàn đi theo vào, nhìn thấy cậu bé nằm úp ngủ ngon lành ở trên người Đại Bạch Hổ ở trước ghế sa lon, thần sắc bỗng nhiên trở nên nhu hòa.
Diệp Oản Oản cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt Đường Đường, ẵm nhóc lên, hôn nhẹ trên đôi má bầu bĩnh của cậu bé, "Cục cưng, chúng ta lên giường đi ngủ nha...!"
Cậu bé lim dim mở mắt mơ màng, trong con ngươi lấp lánh như dải ngân hà dường như phản chiếu gương mặt ôn nhu của Diệp Oản Oản…
"Mẹ..."
"Ừ, là mẹ trở về rồi!" Diệp Oản Oản ôn nhu nói.
Cậu bé mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhỏ lên nhìn Diệp Oản Oản, nói mớ trong vô thức, "Mẹ... Đẹp quá..."
Diệp Oản Oản nhất thời bị đốn tim, ôm ngực, "Gào! Làm sao bây giờ! Con trai mẹ ngay cả nói mớ cũng đều đáng yêu như thế!"
Một bên, Tư Dạ Hàn: "..."
Con trai mẹ...?
Thật là càng ngày càng thuận miệng mà..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.