Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 1069: Chỉ trích vô lý
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
27/07/2018
"Diệp Oản Oản vẫn còn chưa có tra đâu! Nàng mới vừa rồi cũng theo chúng ta cùng đi vào phòng!" Lương Thi Hàm lập tức nhắc nhở.
Lương Thi Hàm vừa dứt lời, nhất thời ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn sang Diệp Oản Oản.
Các tân khách sau khi biết được chuyện xảy ra bên này, châu đầu kề tai nhau bàn tán…
"Tìm khắp nơi cũng đều không có, lại là sau khi những cô gái kia đi vào phòng mới phát hiện ra không thấy đâu, vậy rất có thể chính là những người kia cầm rồi!"
"Nhưng mà mấy người kia: Lương Thi Hàm, Hoàng Di, Lưu Nam Nam... Ai mà không phải là thiên kim tiểu thư, ai sẽ làm loại chuyện trộm gà trộm chó này! Với gia thế của các nàng sẽ thèm chút tiền kia à? Duy chỉ có một người..."
"Ngươi nói là Diệp gia Nhị tiểu thư dòng chính, Diệp Oản Oản à?" Người bên cạnh lập tức hiểu ý mở miệng.
"Trừ cô ta ra, nơi này còn ai có thể có khả năng trộm đồ chứ?"
"Tôi thấy 8/10 chính là cô ta! Nghe nói nha đầu này sau khi bị đuổi khỏi nhà vẫn luôn một mực lêu lổng. Tuy nói hiện tại cũng đã sửa được chút chút, ra dáng con người hơn một chút. Bất quá, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời! Ai biết sẽ làm ra được chuyện gì!"
...
"Diệp Oản Oản, còn không mau đem túi xách của ngươi ra cho Hoàng quản gia kiểm tra!" Lương Thi Hàm chỉ vài câu đã kết luận chính là Diệp Oản Oản lấy trộm, đáy mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, lập tức vênh váo hung hăng mở miệng.
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm cười một tiếng, "Tại sao tôi phải đưa cho hắn ta kiểm tra?"
"Chúng ta đều đã kiểm tra, chỉ còn lại một mình ngươi, dựa vào cái gì chỉ có mình ngươi không tra! Chẳng lẽ chiếc nhẫn chính là do ngươi cầm, nên ngươi chột dạ?"
Lúc này, Diệp Y Y và Cố Việt Trạch cũng đã đi tới.
"Hoàng quản gia, chiếc nhẫn tìm được chưa?" Diệp Y Y giả vờ lo lắng truy hỏi.
Hoàng Minh Khôn thần sắc khổ sở nói, "Thật xin lỗi Y Y tiểu thư, tôi vẫn đang tìm.."
"Chuyện gì xảy ra? Chiếc nhẫn vẫn còn chưa tìm được sao?" Ngay lập tức mấy người Diệp Hồng Duy và Đàm Nghệ Lan cũng đã tới.
Lương Thi Hàm lập tức thừa cơ tố cáo, "Bây giờ có thể xác định chiếc nhẫn chính là do mấy người vừa mới lên lầu lấy trộm. Mới vừa rồi túi xách của bọn cháu đều đã để cho Hoàng quản gia kiểm tra qua, chỉ có Diệp Oản Oản không chịu để cho Hoàng quản gia kiểm tra túi xách!"
Lời này chính là ám chỉ Diệp Oản Oản ăn trộm.
Sắc mặt của Diệp Hồng Duy nhất thời trầm xuống, "Thi Hàm, sự tình không có chứng cứ, không thể nói bậy!"
Một bên Diệp Thiệu Đình lập tức đứng ra, bảo hộ ở bên người Diệp Oản Oản, "Cha, Oản Oản tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này!"
Lương Uyển Quân hiếm khi nổi giận cũng đổi sắc mặt, tức giận mà mở miệng nói, "Cha, mẹ, xin các người tin tưởng Oản Oản! Loại chỉ trích này thật sự là quá đáng!"
Diệp Mộ Phàm siết ngón tay một cái, sắc mặt có chút khó coi.
Chuyện này... Không đúng lắm...
Hoàng Minh Khôn không có khả năng ở trong tình huống như thế này cố ý gây sự với Oản Oản. Giống như là Oản Oản mới vừa nói, thời điểm càng có nhiều người, bọn họ càng sẽ cố gắng tỏ ra lễ độ và khách khí.
Trừ phi... Bọn họ hoàn toàn chắc chắn có thể khiến cho Oản Oản không xuống đài được!
Chẳng lẽ cái tên rác rưởi Hoàng Minh Khôn kia đã lén đem chiếc nhẫn bỏ vào trong túi đồ của Oản Oản từ trước?
Không được! Tuyệt đối không thể để cho bọn họ lục soát túi xách của Oản Oản!
Sắc mặt của Diệp Mộ Phàm càng ngày càng khó coi, lập tức mở miệng nói, "Các ngươi đồng ý kiểm tra, liền có nghĩa là Oản Oản cũng phải đồng ý để các người lục soát sao? Ở đâu ra cái loại luật pháp quy định tư nhân cũng có quyền tự tiện lục soát người?"
Lương Thi Hàm vào lúc này đã hoàn toàn kết luận là Diệp Oản Oản ăn cắp chiếc nhẫn, làm sao có thể từ bỏ ý đồ, "Các ngươi luôn mồm luôn miệng bảo Diệp Oản Oản không ăn cắp, lại không để cho Diệp Oản Oản đem túi xách ra kiểm tra, không phải là chột dạ thì là cái gì? Rốt cuộc có lấy hay không, tra một cái chẳng phải là sẽ biết ngay sao?"
Lương Thi Hàm vừa dứt lời, nhất thời ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn sang Diệp Oản Oản.
Các tân khách sau khi biết được chuyện xảy ra bên này, châu đầu kề tai nhau bàn tán…
"Tìm khắp nơi cũng đều không có, lại là sau khi những cô gái kia đi vào phòng mới phát hiện ra không thấy đâu, vậy rất có thể chính là những người kia cầm rồi!"
"Nhưng mà mấy người kia: Lương Thi Hàm, Hoàng Di, Lưu Nam Nam... Ai mà không phải là thiên kim tiểu thư, ai sẽ làm loại chuyện trộm gà trộm chó này! Với gia thế của các nàng sẽ thèm chút tiền kia à? Duy chỉ có một người..."
"Ngươi nói là Diệp gia Nhị tiểu thư dòng chính, Diệp Oản Oản à?" Người bên cạnh lập tức hiểu ý mở miệng.
"Trừ cô ta ra, nơi này còn ai có thể có khả năng trộm đồ chứ?"
"Tôi thấy 8/10 chính là cô ta! Nghe nói nha đầu này sau khi bị đuổi khỏi nhà vẫn luôn một mực lêu lổng. Tuy nói hiện tại cũng đã sửa được chút chút, ra dáng con người hơn một chút. Bất quá, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời! Ai biết sẽ làm ra được chuyện gì!"
...
"Diệp Oản Oản, còn không mau đem túi xách của ngươi ra cho Hoàng quản gia kiểm tra!" Lương Thi Hàm chỉ vài câu đã kết luận chính là Diệp Oản Oản lấy trộm, đáy mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, lập tức vênh váo hung hăng mở miệng.
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm cười một tiếng, "Tại sao tôi phải đưa cho hắn ta kiểm tra?"
"Chúng ta đều đã kiểm tra, chỉ còn lại một mình ngươi, dựa vào cái gì chỉ có mình ngươi không tra! Chẳng lẽ chiếc nhẫn chính là do ngươi cầm, nên ngươi chột dạ?"
Lúc này, Diệp Y Y và Cố Việt Trạch cũng đã đi tới.
"Hoàng quản gia, chiếc nhẫn tìm được chưa?" Diệp Y Y giả vờ lo lắng truy hỏi.
Hoàng Minh Khôn thần sắc khổ sở nói, "Thật xin lỗi Y Y tiểu thư, tôi vẫn đang tìm.."
"Chuyện gì xảy ra? Chiếc nhẫn vẫn còn chưa tìm được sao?" Ngay lập tức mấy người Diệp Hồng Duy và Đàm Nghệ Lan cũng đã tới.
Lương Thi Hàm lập tức thừa cơ tố cáo, "Bây giờ có thể xác định chiếc nhẫn chính là do mấy người vừa mới lên lầu lấy trộm. Mới vừa rồi túi xách của bọn cháu đều đã để cho Hoàng quản gia kiểm tra qua, chỉ có Diệp Oản Oản không chịu để cho Hoàng quản gia kiểm tra túi xách!"
Lời này chính là ám chỉ Diệp Oản Oản ăn trộm.
Sắc mặt của Diệp Hồng Duy nhất thời trầm xuống, "Thi Hàm, sự tình không có chứng cứ, không thể nói bậy!"
Một bên Diệp Thiệu Đình lập tức đứng ra, bảo hộ ở bên người Diệp Oản Oản, "Cha, Oản Oản tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này!"
Lương Uyển Quân hiếm khi nổi giận cũng đổi sắc mặt, tức giận mà mở miệng nói, "Cha, mẹ, xin các người tin tưởng Oản Oản! Loại chỉ trích này thật sự là quá đáng!"
Diệp Mộ Phàm siết ngón tay một cái, sắc mặt có chút khó coi.
Chuyện này... Không đúng lắm...
Hoàng Minh Khôn không có khả năng ở trong tình huống như thế này cố ý gây sự với Oản Oản. Giống như là Oản Oản mới vừa nói, thời điểm càng có nhiều người, bọn họ càng sẽ cố gắng tỏ ra lễ độ và khách khí.
Trừ phi... Bọn họ hoàn toàn chắc chắn có thể khiến cho Oản Oản không xuống đài được!
Chẳng lẽ cái tên rác rưởi Hoàng Minh Khôn kia đã lén đem chiếc nhẫn bỏ vào trong túi đồ của Oản Oản từ trước?
Không được! Tuyệt đối không thể để cho bọn họ lục soát túi xách của Oản Oản!
Sắc mặt của Diệp Mộ Phàm càng ngày càng khó coi, lập tức mở miệng nói, "Các ngươi đồng ý kiểm tra, liền có nghĩa là Oản Oản cũng phải đồng ý để các người lục soát sao? Ở đâu ra cái loại luật pháp quy định tư nhân cũng có quyền tự tiện lục soát người?"
Lương Thi Hàm vào lúc này đã hoàn toàn kết luận là Diệp Oản Oản ăn cắp chiếc nhẫn, làm sao có thể từ bỏ ý đồ, "Các ngươi luôn mồm luôn miệng bảo Diệp Oản Oản không ăn cắp, lại không để cho Diệp Oản Oản đem túi xách ra kiểm tra, không phải là chột dạ thì là cái gì? Rốt cuộc có lấy hay không, tra một cái chẳng phải là sẽ biết ngay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.