Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 1487: Chính mình lại kinh khủng như vậy sao
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
11/09/2018
Bên trong hầm giam ẩm thấp tối tăm, trong không khí dường như có mùi mốc, hít vào trong mũi cũng không mấy thoải mái.
Diệp Oản Oản sau khi trở thành Không Sợ Minh Chủ, đây cũng là lần đầu tiên đi tới hầm giam của Không Sợ Minh, trước đó cũng chưa từng đi qua.
Hầm giam dưới tầng hầm, diện tích cực kỳ rộng lớn, ước chừng có mấy trăm buồng giam độc lập.
Dọc theo đường đi, Diệp Oản Oản cũng nhìn thấy không ít thành viên Thiết Đầu Bang bị giam giữ.
"Bạch Phong!! Con chó cái nhà ngươi, một ngày nào đó, lão tử sẽ khiến cho ngươi chết cực kỳ thảm!" Một gã thành viên Thiết Đầu Bang bị giam ở trong tù lao, hai tay nắm song sắt, cắn răng nghiến lợi hướng Diệp Oản Oản lớn tiếng chửi ầm lên.
"Ngươi tìm chết!"
Lúc này, Tam trưởng lão Lý Tư giận dữ.
Hắn mới vừa muốn mở miệng nói gì, nhưng đã bị Diệp Oản Oản cắt ngang.
Những người này, Diệp Oản Oản không quen biết bất cứ ai. Bọn họ tại sao lại bị giam ở trong địa lao Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản cũng không rõ ràng...
Mà lại có rất nhiều thành viên Thiết Đầu Bang, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, thân thể theo bản năng run lên, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, cũng không dám thở mạnh.
Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt những người này, Diệp oản không khỏi sững sờ. Bọn họ thật giống như đều đang đợi chết vậy! Chính mình lại kinh khủng như vậy sao...??
Rất nhanh, đám người Tam trưởng lão, sau khi dẫn theo Diệp Oản Oản đi tới một buồng giam, liền dừng bước.
Trong lao, là một gã đàn ông tóc đầu đinh bị khóa chặt, sắc mặt gã ta hơi tái nhợt, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, trong mắt tóe ra một vệt hàn quang kinh người.
"Bạch Phong, ngươi tới rồi!!" Lăng Hoắc ngồi trên chiếu, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lạnh giọng cười nói.
Diệp Oản Oản nhìn về phía gã đầu đinh. Người đàn ông này, tựa hồ có chút quen mắt... Thật giống như là đã gặp qua ở nơi nào?!
Chỉ bất quá, trong lúc nhất thời, Diệp Oản Oản lại không thể nhớ ra nổi.
"Hừ, Lăng Hoắc, ngươi đã là người sắp chết, còn có cái gì để nói!?" Đại trưởng lão nhìn chằm chằm gã đầu đinh, lạnh giọng mở miệng nói.
Nghe được lời nói này, khóe miệng nam nhân đầu đinh hơi hơi dương lên, treo lên nụ cười lạnh giá thấu xương: "Được làm vua thua làm giặc! Nếu như ta đã thua, vậy liền không có gì để nói nữa."
Nghe xong câu này, Diệp Oản Oản quan sát Lăng Hoắc mấy lần. Nam nhân này quả là một nam tử hán, chỉ bất quá, tại sao lại bị nhốt ở trong địa lao, có thù oán cùng Không Sợ Minh sao?
Lại nói, dáng dấp thật là ngon trai à nha!! Dù vết sẹo nơi mắt trái kia khiến anh ta hơi có vẻ dữ tợn, nhưng mà lại có thêm một vẻ nam tính thật là hấp dẫn.
"Minh chủ, gã Lăng Hoắc này, nhiều lần mạo phạm, giết quách cho rồi đi!" Một vị cao tầng hướng về Diệp Oản Oản nói.
Nghe được đề xuất này, Diệp Oản Oản lại lắc đầu một cái. Con mịa nó, Không Sợ Minh Chủ trước kia rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệt gì, hở một tí là chém chém giết giết…
Hiện tại Không Sợ Minh Chủ chính là nàng!! Nếu như nàng lại tiếp tục để chính sách như vậy tiếp diễn, các thế lực ở Độc Lập Châu, sớm muộn đều sẽ bị nàng đắc tội toàn bộ…
Đến khi đó, chỉ sợ là nàng chết cũng không biết đã chết thế nào! Không thể thân thiện hòa ái hơn một chút được hay sao?
Chẳng lẽ xây dựng một Phật hệ Không Sợ Minh, làm một Phật hệ Không Sợ Minh Chủ, khó khăn đến vậy sao?
Thậm chí, người đàn ông này rốt cuộc là ai, lại phạm phải chuyện gì, nàng căn bản không biết chút nào! Làm sao có thể tùy tiện đem người ta giết chết?
Suy nghĩ kỹ một chút, số lượng địch nhân chưa đủ nhiều hay sao??
Hiện tại giết chết người ta, đến lúc đó cái đám Thiết Đầu Bang gì gì đó đoán chừng lại có cớ báo thù...
Tất nhiên, đối với Diệp Oản Oản mà nói, thế này cũng không tính là lòng dạ đàn bà gì cả! Chính mình căn bản cũng không phải là Không Sợ Minh Chủ, đã như vậy, thì tại sao lại phải vì chuyện của Không Sợ Minh mà đem lại thêm nhiều địch nhân cho mình? Nàng đẹp chứ đâu có ngu!!
Diệp Oản Oản sau khi trở thành Không Sợ Minh Chủ, đây cũng là lần đầu tiên đi tới hầm giam của Không Sợ Minh, trước đó cũng chưa từng đi qua.
Hầm giam dưới tầng hầm, diện tích cực kỳ rộng lớn, ước chừng có mấy trăm buồng giam độc lập.
Dọc theo đường đi, Diệp Oản Oản cũng nhìn thấy không ít thành viên Thiết Đầu Bang bị giam giữ.
"Bạch Phong!! Con chó cái nhà ngươi, một ngày nào đó, lão tử sẽ khiến cho ngươi chết cực kỳ thảm!" Một gã thành viên Thiết Đầu Bang bị giam ở trong tù lao, hai tay nắm song sắt, cắn răng nghiến lợi hướng Diệp Oản Oản lớn tiếng chửi ầm lên.
"Ngươi tìm chết!"
Lúc này, Tam trưởng lão Lý Tư giận dữ.
Hắn mới vừa muốn mở miệng nói gì, nhưng đã bị Diệp Oản Oản cắt ngang.
Những người này, Diệp Oản Oản không quen biết bất cứ ai. Bọn họ tại sao lại bị giam ở trong địa lao Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản cũng không rõ ràng...
Mà lại có rất nhiều thành viên Thiết Đầu Bang, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, thân thể theo bản năng run lên, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, cũng không dám thở mạnh.
Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt những người này, Diệp oản không khỏi sững sờ. Bọn họ thật giống như đều đang đợi chết vậy! Chính mình lại kinh khủng như vậy sao...??
Rất nhanh, đám người Tam trưởng lão, sau khi dẫn theo Diệp Oản Oản đi tới một buồng giam, liền dừng bước.
Trong lao, là một gã đàn ông tóc đầu đinh bị khóa chặt, sắc mặt gã ta hơi tái nhợt, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, trong mắt tóe ra một vệt hàn quang kinh người.
"Bạch Phong, ngươi tới rồi!!" Lăng Hoắc ngồi trên chiếu, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lạnh giọng cười nói.
Diệp Oản Oản nhìn về phía gã đầu đinh. Người đàn ông này, tựa hồ có chút quen mắt... Thật giống như là đã gặp qua ở nơi nào?!
Chỉ bất quá, trong lúc nhất thời, Diệp Oản Oản lại không thể nhớ ra nổi.
"Hừ, Lăng Hoắc, ngươi đã là người sắp chết, còn có cái gì để nói!?" Đại trưởng lão nhìn chằm chằm gã đầu đinh, lạnh giọng mở miệng nói.
Nghe được lời nói này, khóe miệng nam nhân đầu đinh hơi hơi dương lên, treo lên nụ cười lạnh giá thấu xương: "Được làm vua thua làm giặc! Nếu như ta đã thua, vậy liền không có gì để nói nữa."
Nghe xong câu này, Diệp Oản Oản quan sát Lăng Hoắc mấy lần. Nam nhân này quả là một nam tử hán, chỉ bất quá, tại sao lại bị nhốt ở trong địa lao, có thù oán cùng Không Sợ Minh sao?
Lại nói, dáng dấp thật là ngon trai à nha!! Dù vết sẹo nơi mắt trái kia khiến anh ta hơi có vẻ dữ tợn, nhưng mà lại có thêm một vẻ nam tính thật là hấp dẫn.
"Minh chủ, gã Lăng Hoắc này, nhiều lần mạo phạm, giết quách cho rồi đi!" Một vị cao tầng hướng về Diệp Oản Oản nói.
Nghe được đề xuất này, Diệp Oản Oản lại lắc đầu một cái. Con mịa nó, Không Sợ Minh Chủ trước kia rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệt gì, hở một tí là chém chém giết giết…
Hiện tại Không Sợ Minh Chủ chính là nàng!! Nếu như nàng lại tiếp tục để chính sách như vậy tiếp diễn, các thế lực ở Độc Lập Châu, sớm muộn đều sẽ bị nàng đắc tội toàn bộ…
Đến khi đó, chỉ sợ là nàng chết cũng không biết đã chết thế nào! Không thể thân thiện hòa ái hơn một chút được hay sao?
Chẳng lẽ xây dựng một Phật hệ Không Sợ Minh, làm một Phật hệ Không Sợ Minh Chủ, khó khăn đến vậy sao?
Thậm chí, người đàn ông này rốt cuộc là ai, lại phạm phải chuyện gì, nàng căn bản không biết chút nào! Làm sao có thể tùy tiện đem người ta giết chết?
Suy nghĩ kỹ một chút, số lượng địch nhân chưa đủ nhiều hay sao??
Hiện tại giết chết người ta, đến lúc đó cái đám Thiết Đầu Bang gì gì đó đoán chừng lại có cớ báo thù...
Tất nhiên, đối với Diệp Oản Oản mà nói, thế này cũng không tính là lòng dạ đàn bà gì cả! Chính mình căn bản cũng không phải là Không Sợ Minh Chủ, đã như vậy, thì tại sao lại phải vì chuyện của Không Sợ Minh mà đem lại thêm nhiều địch nhân cho mình? Nàng đẹp chứ đâu có ngu!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.