Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 604: Cô có con trai nhưng không biết sao?
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
24/04/2018
Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————————-
“Đa tạ chiếu cố, hoan nghênh lần sau đến chơi!” Tà mị đạo sĩ hướng về phân đội Ám Tứ vẫy tay nói.
Chờ mọi người phân đội Ám Tứ rời đi, sau đó, tà mị đạo sĩ cuối cùng ngâm nga một tiểu khúc, giống như tâm tình không tệ.
“Hắc hắc, mười ngàn khối… Đủ cho đội trưởng ăn biết bao nhiêu sủi cảo rồi…” Tà mị đạo sĩ trong miệng lẩm bẩm nói.
Kiếm được mười ngàn khối, công trạng tháng này của hắn không cần suy nghĩ nhiều nữa rồi, rõ ràng hắn là mấy người trong số những người đạt được tình trạng tốt nhất, không cần phải đi Châu Phi nữa rồi…
Diệp Oản Oản ở bên cạnh nhìn một hồi, vốn là đã chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, lúc này tà mị đạo sĩ bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Oản Oản cách đó không xa, chợt trực tiếp đi tới trước người Diệp Oản Oản.
Đứng ở bên người Diệp Oản Oản, tà mị đạo sĩ trên dưới quan sát cô một cái, một lát sau mở miệng cười nói: “Cô em Diệp Hữu Danh, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Diệp Oản Oản hơi sửng sốt, chính mình đang mặc nam trang, hắn lại có thể nhìn đi ra sao?!
“Cái gì Diệp Hữu Danh? Anh nhận lầm người rồi?” Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng phủ nhận.
“Cô em, cái thuật dịch dung này có phần quá thô một chút, nếu cô thích thì tôi có thể dạy cô cao siêu hơn một chút…” Tà mị đạo sĩ lắc đầu than thở, ánh mắt rất là ghét bỏ bộ dáng Diệp Hữu Danh mặc một bộ nam trang này, tùy tiện biến hóa liền muốn lừa gạt hắn sao… Muốn lừa bịp quỷ sao?
“Anh đều có thể nhìn ra sao?” Thần sắc của Diệp Oản Oản đầy vẻ kinh ngạc.
Cô đang mặc nam trang a, là tỉ mỉ biến hóa đi ra ngoài, coi như là cha mẹ cũng không nhận ra được, lại bị đạo sĩ kia một cái nhìn thấu?!
“Giống như, thực sự giống như…” Tà mị đạo sĩ không có trả lời vấn đề của Diệp Oản Oản, mà trong miệng lầm bầm lầu bầu.
“Như cái gì?” Diệp Oản Oản tò mò hỏi.
“Giống như Nhiếp Vô Ưu…” Tà mị đạo sĩ lẩm bẩm mở miệng.
“Nhiếp Vô Ưu là ai?” Diệp Oản Oản nghi ngờ.
“Trước đừng hỏi cái này, cô em Diệp Hữu Danh à, cô năm nay bao nhiêu tuổi?” Tà mị đạo sĩ phát hiện, nhìn kỹ một chút mà nói, cái Diệp Hữu Danh này cùng Nhiếp Vô Ưu trong hình, đích xác rất tương tự a.
“Hai mươi, làm sao thế?” Diệp Oản Oản mặc dù không biết cái đạo sĩ này lại muốn làm cái gì, nhưng vẫn nói ra đúng sự thật.
“Hai mươi sao?”
Tà mị đạo sĩ nghe vậy, như có điều suy nghĩ, hai mươi mà nói, tuổi tác có chút không khớp, Nhiếp Vô Ưu năm nay ít nhất cũng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đi…
“Cô em Diệp Hữu Danh à, cô có phải mất trí nhớ hay không? Hoặc là từng có dã nam nhân? Lại hoặc là, mất trí nhớ lại từng có dã nam nhân?” Tà mị đạo sĩ vội vàng liên tiếp nói chuyện.
Diệp Oản Oản: “…” Bỗng nhiên thật sự muốn xé rách miệng của hắn…
“Hay hoặc là… Có thể cô có một người con trai năm tuổi mà cô lại không biết hay không?” Đạo sĩ kia lại nghiêm trang mở miệng nói.
Trên trán của Diệp Oản Oản gân xanh nhỏ nhảy ra: “…” Cô có con trai nhưng cô lại không biết? Anh ngu ngốc sao?
Thấy Diệp Oản Oản không mở miệng, vẻ mặt của đạo sĩ đầy thành thật nói: “Cô em, cô có thể để cho tôi nhìn ngực của cô một chút hay không…”
Diệp Oản Oản rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cười híp mắt nhìn chằm chằm đạo sĩ kia mở miệng nói: “Ha ha, vị đạo hữu này, tôi mới vừa cho anh tính một quẻ, anh tối nay sợ là có họa sát thân a!”
Nhìn thấy bộ dáng của Diệp Oản Oản ngoài cười nhưng trong không cười, đạo sĩ nhất thời nuốt nước miếng, đại khái cũng ý thức được những vấn đề mà chính mình nói ra này có bao nhiêu phần trăm muốn ăn đòn, liền mở miệng cười nói: “A… Ha ha… Tôi tính tới trong nhà của tôi khả năng bốc cháy rồi, liền đi trước rồi… Đi trước…”
“Cô em! Chúng ta hữu duyên gặp lại sau Hàaa…!” Đạo sĩ kia nhất thời trong lòng bàn chân đầy mồ hôi, chạy nhanh đến mức không còn thấy bóng.
Nhìn lấy phương hướng đạo nhân kia ly khai, Diệp Oản Oản im lặng nhéo mi tâm một cái.
Thân thủ ngược lại rất khủng phố, nhưng não sợ là có vấn đề đi, quả thật là bệnh thần kinh…
[ tiểu nhà hát: ]
Tiểu ma đầu: Mẹ!
Diệp Oản Oản: Ngươi là ai à? Đừng loạn kêu a, tôi mới hai mươi tuổi, làm sao lại có con trai lớn như vậy được chứ!
Tiểu ma đầu: “Ba!”
Tư Dạ Hàn: Oản Oản, anh cũng không có con riêng, tin tưởng anh.
Tiểu ma đầu: … Cho nên, cha mẹ cũng không biết mình sinh ra con thật sao?
Editor: Hyna Nguyễn
————————————-
“Đa tạ chiếu cố, hoan nghênh lần sau đến chơi!” Tà mị đạo sĩ hướng về phân đội Ám Tứ vẫy tay nói.
Chờ mọi người phân đội Ám Tứ rời đi, sau đó, tà mị đạo sĩ cuối cùng ngâm nga một tiểu khúc, giống như tâm tình không tệ.
“Hắc hắc, mười ngàn khối… Đủ cho đội trưởng ăn biết bao nhiêu sủi cảo rồi…” Tà mị đạo sĩ trong miệng lẩm bẩm nói.
Kiếm được mười ngàn khối, công trạng tháng này của hắn không cần suy nghĩ nhiều nữa rồi, rõ ràng hắn là mấy người trong số những người đạt được tình trạng tốt nhất, không cần phải đi Châu Phi nữa rồi…
Diệp Oản Oản ở bên cạnh nhìn một hồi, vốn là đã chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, lúc này tà mị đạo sĩ bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Oản Oản cách đó không xa, chợt trực tiếp đi tới trước người Diệp Oản Oản.
Đứng ở bên người Diệp Oản Oản, tà mị đạo sĩ trên dưới quan sát cô một cái, một lát sau mở miệng cười nói: “Cô em Diệp Hữu Danh, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Diệp Oản Oản hơi sửng sốt, chính mình đang mặc nam trang, hắn lại có thể nhìn đi ra sao?!
“Cái gì Diệp Hữu Danh? Anh nhận lầm người rồi?” Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng phủ nhận.
“Cô em, cái thuật dịch dung này có phần quá thô một chút, nếu cô thích thì tôi có thể dạy cô cao siêu hơn một chút…” Tà mị đạo sĩ lắc đầu than thở, ánh mắt rất là ghét bỏ bộ dáng Diệp Hữu Danh mặc một bộ nam trang này, tùy tiện biến hóa liền muốn lừa gạt hắn sao… Muốn lừa bịp quỷ sao?
“Anh đều có thể nhìn ra sao?” Thần sắc của Diệp Oản Oản đầy vẻ kinh ngạc.
Cô đang mặc nam trang a, là tỉ mỉ biến hóa đi ra ngoài, coi như là cha mẹ cũng không nhận ra được, lại bị đạo sĩ kia một cái nhìn thấu?!
“Giống như, thực sự giống như…” Tà mị đạo sĩ không có trả lời vấn đề của Diệp Oản Oản, mà trong miệng lầm bầm lầu bầu.
“Như cái gì?” Diệp Oản Oản tò mò hỏi.
“Giống như Nhiếp Vô Ưu…” Tà mị đạo sĩ lẩm bẩm mở miệng.
“Nhiếp Vô Ưu là ai?” Diệp Oản Oản nghi ngờ.
“Trước đừng hỏi cái này, cô em Diệp Hữu Danh à, cô năm nay bao nhiêu tuổi?” Tà mị đạo sĩ phát hiện, nhìn kỹ một chút mà nói, cái Diệp Hữu Danh này cùng Nhiếp Vô Ưu trong hình, đích xác rất tương tự a.
“Hai mươi, làm sao thế?” Diệp Oản Oản mặc dù không biết cái đạo sĩ này lại muốn làm cái gì, nhưng vẫn nói ra đúng sự thật.
“Hai mươi sao?”
Tà mị đạo sĩ nghe vậy, như có điều suy nghĩ, hai mươi mà nói, tuổi tác có chút không khớp, Nhiếp Vô Ưu năm nay ít nhất cũng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đi…
“Cô em Diệp Hữu Danh à, cô có phải mất trí nhớ hay không? Hoặc là từng có dã nam nhân? Lại hoặc là, mất trí nhớ lại từng có dã nam nhân?” Tà mị đạo sĩ vội vàng liên tiếp nói chuyện.
Diệp Oản Oản: “…” Bỗng nhiên thật sự muốn xé rách miệng của hắn…
“Hay hoặc là… Có thể cô có một người con trai năm tuổi mà cô lại không biết hay không?” Đạo sĩ kia lại nghiêm trang mở miệng nói.
Trên trán của Diệp Oản Oản gân xanh nhỏ nhảy ra: “…” Cô có con trai nhưng cô lại không biết? Anh ngu ngốc sao?
Thấy Diệp Oản Oản không mở miệng, vẻ mặt của đạo sĩ đầy thành thật nói: “Cô em, cô có thể để cho tôi nhìn ngực của cô một chút hay không…”
Diệp Oản Oản rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cười híp mắt nhìn chằm chằm đạo sĩ kia mở miệng nói: “Ha ha, vị đạo hữu này, tôi mới vừa cho anh tính một quẻ, anh tối nay sợ là có họa sát thân a!”
Nhìn thấy bộ dáng của Diệp Oản Oản ngoài cười nhưng trong không cười, đạo sĩ nhất thời nuốt nước miếng, đại khái cũng ý thức được những vấn đề mà chính mình nói ra này có bao nhiêu phần trăm muốn ăn đòn, liền mở miệng cười nói: “A… Ha ha… Tôi tính tới trong nhà của tôi khả năng bốc cháy rồi, liền đi trước rồi… Đi trước…”
“Cô em! Chúng ta hữu duyên gặp lại sau Hàaa…!” Đạo sĩ kia nhất thời trong lòng bàn chân đầy mồ hôi, chạy nhanh đến mức không còn thấy bóng.
Nhìn lấy phương hướng đạo nhân kia ly khai, Diệp Oản Oản im lặng nhéo mi tâm một cái.
Thân thủ ngược lại rất khủng phố, nhưng não sợ là có vấn đề đi, quả thật là bệnh thần kinh…
[ tiểu nhà hát: ]
Tiểu ma đầu: Mẹ!
Diệp Oản Oản: Ngươi là ai à? Đừng loạn kêu a, tôi mới hai mươi tuổi, làm sao lại có con trai lớn như vậy được chứ!
Tiểu ma đầu: “Ba!”
Tư Dạ Hàn: Oản Oản, anh cũng không có con riêng, tin tưởng anh.
Tiểu ma đầu: … Cho nên, cha mẹ cũng không biết mình sinh ra con thật sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.