Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 1135: Còn không đến mức đói bụng ăn tạp
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
01/08/2018
Cung Húc nhất thời vui mừng: "Đi! Đi nhanh nào! Diệp ca gọi cậu đấy!"
Cung Húc lần đầu tiên bởi vì Diệp Oản Oản gọi Lạc Thần mà không phải là gọi mình, mà vui vẻ tung tăng.
Lạc Thần do dự một chút, đứng lên, "Diệp ca... Thật ra thì không có gì..."
Diệp Oản Oản nhíu mày, "Không có cái gì, vậy sao tất cả các cậu đều nhìn tôi y như gặp quỷ vậy?"
Cung Húc nhỏ giọng thầm thì, "Không không không, Diệp ca ca, anh không phải là quỷ, anh là Chung Quỳ *, anh có thể bắt cả quỷ!"
*Chung Quỳ: là một vị thần cai quản việc phục ma, áp chế yêu quái tác quái trên nhân gian (theo thần thoại Trung Hoa)
Diệp Oản Oản nghe vậy nghẹn lời: "..."
Lạc Thần ấp úng không dám nói, cuối cùng, vẫn là Hàn Thiên Vũ ở đối diện mở miệng nói, "Diệp Bạch, chuyện tối ngày hôm qua, cậu không nhớ chút nào sao?"
Diệp Oản Oản gãi đầu một cái, "Tối hôm qua thế nào? Không nhớ rõ lắm, tôi sau khi uống rượu xong liền quên sạch..."
Hàn Thiên Vũ thần sắc bất đắc dĩ mở miệng, "Ho khan, cậu sau khi uống rượu xong...có chút..."
"Có chút cái gì thế?"
Hàn Thiên Vũ cân nhắc một chút chọn lời, "Có chút hơi dễ kích động."
Cuối cùng, Cung Húc quả thực là nghe không nổi nữa, "Mẹ nó! Đó là ‘hơi’ dễ kích động sao? Đó nhất định chính là bạo lực máu tanh tàn nhẫn! Diệp ca ca, anh biết tối qua anh đã làm cái gì với tôi không?"
Diệp Oản Oản kéo ghế ra ngồi xuống, nghiêng một tay chống cằm, "Tôi có thể làm gì đối với cậu? Tôi không đến mức đói bụng ăn tạp đến vậy chứ?"
Cung Húc nhất thời xù lông, "Diệp ca ca anh thật là quá đáng, gào! Tôi thì thế nào! Tôi đẹp trai như vậy! Anh dựa vào cái gì thà đói cũng không chọn tôi? Dựa vào cái gì! Anh tối hôm qua rõ ràng còn nói tôi dễ nhìn, hiện tại liền trở mặt rồi sao...?"
Diệp Oản Oản nhức đầu than thở, "Có thể để một người bình thường tới nói chuyện với tôi được không?"
Trong góc truyền tới âm thanh yếu ớt của Phí Dương: "Diệp Tổng thanh tra, tối hôm qua cậu uống say theo chúng tôi cùng nhau xuống lầu. Cung Húc cũng uống say, đòi nhất định phải so tài với cậu..."
Diệp Oản Oản: "Sau đó thì sao? Tôi đánh Cung Húc hả?"
Phí Dương: "Cậu thật ra không hề đánh Cung Húc, cậu dùng một quyền đem chiếc Land Rover kia của Cung Húc đập ra một lỗ thủng..."
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, sau đó không tưởng tượng nổi mở miệng nói, "Tôi đem một chiếc siêu xe việt dã đập ra một lỗ thủng? Dùng nắm đấm? Dương ca, anh nói đùa với tôi ư?"
Phí Dương: "Là sự thực."
Diệp Oản Oản nhìn về phía Hàn Thiên Vũ, Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng, cũng gật đầu một cái, "Là cậu đập..."
"Không tin chính anh tự xem hình đi! Xe tôi sáng nay người ta kéo đi sửa chữa, nhân viên tiệm hỏi tôi làm sao lại như vậy? Tôi nói bị người ta dùng quả đấm đập, người ta còn hỏi tôi có phải là đang nằm mơ hay không..."
Cung Húc bạch bạch bạch mở điện thoại di động lên, đưa một tấm hình trong điện thoại cho Diệp Oản Oản xem. Trong hình, nắp động cơ xe việt dã có một lỗ thủng hình quả đấm.
Diệp Oản Oản: "Tôi cũng cảm thấy hình như là cậu đang nằm mơ..."
Diệp Mộ Phàm lầm bầm mở miệng nói: "Chính là cậu đập, tối hôm qua mọi người chúng ta tận mắt chứng kiến. Tôi làm sao lại không biết sau khi cậu uống rượu xong khí lực lại lớn như vậy? Tối hôm qua cái người cậu gọi là Tư Cửu cũng đã tới, còn mang theo mấy người hộ vệ. Cậu uống rượu xong say khướt, đem những người hộ vệ kia tất cả đều đánh cho một trận. Tiếp đó cậu còn đi theo cái tên dã nam nhân kia, tôi đi qua kéo cậu lại, cậu lại còn hỏi ngược lại tôi là ai, dựa vào..."
Diệp Mộ Phàm ngừng lại, không nói phần phía sau.
Diệp Oản Oản nghe xong tất cả mọi người tố cáo, quả quyết kết luận: "Tôi cảm thấy đây cũng là các người bị bệnh thần kinh tập thể, sinh ra ảo tưởng. Tôi không chỉ tay không đập xe, còn đánh hội đồng? Tôi chưa bao giờ đánh nhau, ok?"
Cung Húc: "Diệp ca ca, tôi cảm thấy anh sống lâu như vậy, khả năng nhận thức về chính bản thân mình, dường như có chút…hiểu lầm?"
Cung Húc lần đầu tiên bởi vì Diệp Oản Oản gọi Lạc Thần mà không phải là gọi mình, mà vui vẻ tung tăng.
Lạc Thần do dự một chút, đứng lên, "Diệp ca... Thật ra thì không có gì..."
Diệp Oản Oản nhíu mày, "Không có cái gì, vậy sao tất cả các cậu đều nhìn tôi y như gặp quỷ vậy?"
Cung Húc nhỏ giọng thầm thì, "Không không không, Diệp ca ca, anh không phải là quỷ, anh là Chung Quỳ *, anh có thể bắt cả quỷ!"
*Chung Quỳ: là một vị thần cai quản việc phục ma, áp chế yêu quái tác quái trên nhân gian (theo thần thoại Trung Hoa)
Diệp Oản Oản nghe vậy nghẹn lời: "..."
Lạc Thần ấp úng không dám nói, cuối cùng, vẫn là Hàn Thiên Vũ ở đối diện mở miệng nói, "Diệp Bạch, chuyện tối ngày hôm qua, cậu không nhớ chút nào sao?"
Diệp Oản Oản gãi đầu một cái, "Tối hôm qua thế nào? Không nhớ rõ lắm, tôi sau khi uống rượu xong liền quên sạch..."
Hàn Thiên Vũ thần sắc bất đắc dĩ mở miệng, "Ho khan, cậu sau khi uống rượu xong...có chút..."
"Có chút cái gì thế?"
Hàn Thiên Vũ cân nhắc một chút chọn lời, "Có chút hơi dễ kích động."
Cuối cùng, Cung Húc quả thực là nghe không nổi nữa, "Mẹ nó! Đó là ‘hơi’ dễ kích động sao? Đó nhất định chính là bạo lực máu tanh tàn nhẫn! Diệp ca ca, anh biết tối qua anh đã làm cái gì với tôi không?"
Diệp Oản Oản kéo ghế ra ngồi xuống, nghiêng một tay chống cằm, "Tôi có thể làm gì đối với cậu? Tôi không đến mức đói bụng ăn tạp đến vậy chứ?"
Cung Húc nhất thời xù lông, "Diệp ca ca anh thật là quá đáng, gào! Tôi thì thế nào! Tôi đẹp trai như vậy! Anh dựa vào cái gì thà đói cũng không chọn tôi? Dựa vào cái gì! Anh tối hôm qua rõ ràng còn nói tôi dễ nhìn, hiện tại liền trở mặt rồi sao...?"
Diệp Oản Oản nhức đầu than thở, "Có thể để một người bình thường tới nói chuyện với tôi được không?"
Trong góc truyền tới âm thanh yếu ớt của Phí Dương: "Diệp Tổng thanh tra, tối hôm qua cậu uống say theo chúng tôi cùng nhau xuống lầu. Cung Húc cũng uống say, đòi nhất định phải so tài với cậu..."
Diệp Oản Oản: "Sau đó thì sao? Tôi đánh Cung Húc hả?"
Phí Dương: "Cậu thật ra không hề đánh Cung Húc, cậu dùng một quyền đem chiếc Land Rover kia của Cung Húc đập ra một lỗ thủng..."
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, sau đó không tưởng tượng nổi mở miệng nói, "Tôi đem một chiếc siêu xe việt dã đập ra một lỗ thủng? Dùng nắm đấm? Dương ca, anh nói đùa với tôi ư?"
Phí Dương: "Là sự thực."
Diệp Oản Oản nhìn về phía Hàn Thiên Vũ, Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng, cũng gật đầu một cái, "Là cậu đập..."
"Không tin chính anh tự xem hình đi! Xe tôi sáng nay người ta kéo đi sửa chữa, nhân viên tiệm hỏi tôi làm sao lại như vậy? Tôi nói bị người ta dùng quả đấm đập, người ta còn hỏi tôi có phải là đang nằm mơ hay không..."
Cung Húc bạch bạch bạch mở điện thoại di động lên, đưa một tấm hình trong điện thoại cho Diệp Oản Oản xem. Trong hình, nắp động cơ xe việt dã có một lỗ thủng hình quả đấm.
Diệp Oản Oản: "Tôi cũng cảm thấy hình như là cậu đang nằm mơ..."
Diệp Mộ Phàm lầm bầm mở miệng nói: "Chính là cậu đập, tối hôm qua mọi người chúng ta tận mắt chứng kiến. Tôi làm sao lại không biết sau khi cậu uống rượu xong khí lực lại lớn như vậy? Tối hôm qua cái người cậu gọi là Tư Cửu cũng đã tới, còn mang theo mấy người hộ vệ. Cậu uống rượu xong say khướt, đem những người hộ vệ kia tất cả đều đánh cho một trận. Tiếp đó cậu còn đi theo cái tên dã nam nhân kia, tôi đi qua kéo cậu lại, cậu lại còn hỏi ngược lại tôi là ai, dựa vào..."
Diệp Mộ Phàm ngừng lại, không nói phần phía sau.
Diệp Oản Oản nghe xong tất cả mọi người tố cáo, quả quyết kết luận: "Tôi cảm thấy đây cũng là các người bị bệnh thần kinh tập thể, sinh ra ảo tưởng. Tôi không chỉ tay không đập xe, còn đánh hội đồng? Tôi chưa bao giờ đánh nhau, ok?"
Cung Húc: "Diệp ca ca, tôi cảm thấy anh sống lâu như vậy, khả năng nhận thức về chính bản thân mình, dường như có chút…hiểu lầm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.