Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 568: Để cho anh xuất chiêu trước
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
04/03/2018
Edit: Quỳnh
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản cũng là mặt đầy ngạc nhiên.
Lưu Ảnh lại có thể thua.
Kiếp trước cô đối với Nguyên Sinh này cũng không có ấn tượng gì, chắc là không nổi trội cho lắm. Nhưng đời này, hắn lại đánh bại được Lưu Ảnh…
“Tôi muốn khiêu chiến, Thập Nhất!”
Đang lúc này, trên sân vang lên âm thanh của Nguyên Sinh.
“Được!” Thập Nhất ứng chiến, từ vị trí tổng đội trưởng đi lên vũ đài.
“Tổng Đội Trưởng… Cổ vũ… Đánh… Đánh… Đánh chết… Đánh chết hắn!” Cà Lăm cách đó không xa đang cổ vũ cho Thập Nhất.
“Đội trưởng cố lên!”
“Để cho tên tiểu tử này biết lợi hại!”
“Tôi khinh, thứ người như vậy làm gì có tư cách làm đội trưởng. Một tên vô ơn bạc nghĩa, vốn chỉ là một con chó bên cạnh Lưu Ảnh… Vậy mà còn quay lại cắn cho người một tay bồi dưỡng hắn một phát đau như vậy.”
“Không sai, nếu để cho hắn làm tổng đội trưởng, vậy sau này, thời điểm làm nhiệm vụ, có khi hắn bán đứng chúng ta cũng không chừng.”
Giờ phút này, thành viên phân đội Ám Nhất, nghị luận ầm ĩ.
Còn các phân đội khác đều a dua nịnh hót, cổ vũ cho Nguyên Sinh. Đối với họ, vị trí tổng đội trưởng chắc chắn sẽ rơi vào tay hắn ta. Ngay cả Lưu Ảnh còn bị đánh bại thì xác suất thắng của Thập Nhất đương nhiên cũng quay về con số không.
Thật là không nghĩ đến, cuộc tỷ thí tranh vị trí tổng đội trưởng năm nay lại dễ dàng như vậy.
“Đến đây đi, để cho tôi mở mang một chút, cái gì gọi là tổng đội trưởng lợi hại.” Nguyên Sinh cười lạnh, ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía Thập Nhất.
“Tôi thân là tổng đội trưởng, để cho cậu xuất chiêu trước.” Thập Nhất nói.
“Ồ… để cho tôi xuất chiêu trước” khóe miệng Nguyên Sinh khẽ nhếch, ở trong mắt hắn, Thập Nhất chẳng là gì.
“Cậu có gan thì qua đánh lão tử đi!” Thập Nhất cũng học cách nói của Cà Lăm.
“A… Chỉ bằng anh” Nguyên Sinh khinh thường cười nhạo, bước ra một bước, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Thập Nhất.
“Bại!”
Nguyên Sinh đánh ra một quyền.
Nhưng mà, Thập Nhất đứng tại chỗ, động cũng không động, lấy chưởng làm lá chắn, phản đòn lại.
Hai người đánh nhau, liên tiếp mấy chiêu, nhưng Nguyên Sinh lại không thể chiếm được bất kỳ tiện nghi gì
“Cái gì…”
Ngay sau đó, Nguyên Sinh lui về phía sau mấy bước, hơi nhíu mày, nhìn về phía Thập Nhất, thần sắc có chút cổ quái.
Thực lực của Thập Nhất, hắn nắm rõ, còn khó đón được ba chiêu. Vừa rồi, trông Thập Nhất có vẻ hời hợt nhưng lại thành công đỡ được sự tấn công của hắn, thậm chí còn phản đòn được.
Thập Nhất giống như một tòa thành không có pháo đài phòng vệ, đụng vào là đổ. Nhưng hắn ta lại càng giống như là một con nhím toàn thân đầy gai sắc, chờ người khác chạm vào sẽ bị thương.
“Thế nào, cậu qua đây!” Thập Nhất quát lên.
Bất quá, Nguyên Sinh hơi nhíu mày, tựa hồ như đã phát hiện được cái gì. Lần này, hắn cũng không ra tay, mà là mở miệng nói: “Anh qua đây.”
“Cậu có gan thì qua đây.” Thập Nhất khiêu khích.
“Vẫn là tổng đội trưởng ngài trước đi!”
Hai người liền như vậy, qua nửa giờ đồng hồ, ai cũng không động.
“Đánh đi…”
“CMN! Các người đánh đi! Đây là làm cái gì, chờ xem ai ngủ trước hay đứng mỏi chân trước?”
“Con bà nó… Tôi cũng ngủ thiếp đi, xin các người đánh đi…”
Ám Vệ bên dưới có chút sa mạc lời, không biết Thập Nhất và Nguyên Sinh rốt cuộc đang chơi trò gì.
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản cũng ho nhẹ, yên lặng bưng kín nét mặt già nua. Ai bảo cô không chỉ họ cách chủ động đánh đây, kết quả Thập Nhất cũng chỉ có thể bị động ra chiêu, nhưng Nguyên Sinh đó hình như nhìn thấu được điểm này.
Chốc lát sau, Hứa Dịch mở miệng nói: “Nguyên Sinh, cậu là người khiêu chiến, chưa tới năm phút nữa là đến nửa giờ, nếu như còn không phân thắng bại, coi như cậu thua.”
Quy tắc, Nguyên Sinh tự nhiên cũng biết, không cần Hứa Dịch nhắc nhở.
A…” Bỗng nhiên, Nguyên Sinh đứng thẳng người, mở miệng yếu ớt nói: “Thập Nhất, quá khứ của anh, tôi cũng biết… Chỉ bằng một kẻ phế vật hèn nhát như anh, chắc cũng không cảm thấy ngại khi tranh đoạt vị trí tổng đội trưởng đâu”
“Cậu nói cái gì…” chân mày Thập Nhất nhíu lên.
“Chậc chậc chậc…” Nguyên Sinh lắc đầu một cái, cười nói: “Bốn năm trước, anh còn chưa tập võ, càng không thể trở thành Ám Vệ Tư gia… Anh có một cô bạn gái là thanh mai trúc mã, tình cảm cũng tốt lắm…”
“Mày!” Bị Nguyên Sinh nhắc tới chuyện cũ, thân thể Thập Nhất khẽ run.
“Đáng tiếc a… Một buổi tối, anh và bạn gái đang tản bộ tại công viên lại gặp phải mấy kẻ lưu manh đang say xỉn…” Nụ cười trên mặt Nguyên Sinh, nồng hơn mấy phần. Đăng bởi: admin
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản cũng là mặt đầy ngạc nhiên.
Lưu Ảnh lại có thể thua.
Kiếp trước cô đối với Nguyên Sinh này cũng không có ấn tượng gì, chắc là không nổi trội cho lắm. Nhưng đời này, hắn lại đánh bại được Lưu Ảnh…
“Tôi muốn khiêu chiến, Thập Nhất!”
Đang lúc này, trên sân vang lên âm thanh của Nguyên Sinh.
“Được!” Thập Nhất ứng chiến, từ vị trí tổng đội trưởng đi lên vũ đài.
“Tổng Đội Trưởng… Cổ vũ… Đánh… Đánh… Đánh chết… Đánh chết hắn!” Cà Lăm cách đó không xa đang cổ vũ cho Thập Nhất.
“Đội trưởng cố lên!”
“Để cho tên tiểu tử này biết lợi hại!”
“Tôi khinh, thứ người như vậy làm gì có tư cách làm đội trưởng. Một tên vô ơn bạc nghĩa, vốn chỉ là một con chó bên cạnh Lưu Ảnh… Vậy mà còn quay lại cắn cho người một tay bồi dưỡng hắn một phát đau như vậy.”
“Không sai, nếu để cho hắn làm tổng đội trưởng, vậy sau này, thời điểm làm nhiệm vụ, có khi hắn bán đứng chúng ta cũng không chừng.”
Giờ phút này, thành viên phân đội Ám Nhất, nghị luận ầm ĩ.
Còn các phân đội khác đều a dua nịnh hót, cổ vũ cho Nguyên Sinh. Đối với họ, vị trí tổng đội trưởng chắc chắn sẽ rơi vào tay hắn ta. Ngay cả Lưu Ảnh còn bị đánh bại thì xác suất thắng của Thập Nhất đương nhiên cũng quay về con số không.
Thật là không nghĩ đến, cuộc tỷ thí tranh vị trí tổng đội trưởng năm nay lại dễ dàng như vậy.
“Đến đây đi, để cho tôi mở mang một chút, cái gì gọi là tổng đội trưởng lợi hại.” Nguyên Sinh cười lạnh, ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía Thập Nhất.
“Tôi thân là tổng đội trưởng, để cho cậu xuất chiêu trước.” Thập Nhất nói.
“Ồ… để cho tôi xuất chiêu trước” khóe miệng Nguyên Sinh khẽ nhếch, ở trong mắt hắn, Thập Nhất chẳng là gì.
“Cậu có gan thì qua đánh lão tử đi!” Thập Nhất cũng học cách nói của Cà Lăm.
“A… Chỉ bằng anh” Nguyên Sinh khinh thường cười nhạo, bước ra một bước, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Thập Nhất.
“Bại!”
Nguyên Sinh đánh ra một quyền.
Nhưng mà, Thập Nhất đứng tại chỗ, động cũng không động, lấy chưởng làm lá chắn, phản đòn lại.
Hai người đánh nhau, liên tiếp mấy chiêu, nhưng Nguyên Sinh lại không thể chiếm được bất kỳ tiện nghi gì
“Cái gì…”
Ngay sau đó, Nguyên Sinh lui về phía sau mấy bước, hơi nhíu mày, nhìn về phía Thập Nhất, thần sắc có chút cổ quái.
Thực lực của Thập Nhất, hắn nắm rõ, còn khó đón được ba chiêu. Vừa rồi, trông Thập Nhất có vẻ hời hợt nhưng lại thành công đỡ được sự tấn công của hắn, thậm chí còn phản đòn được.
Thập Nhất giống như một tòa thành không có pháo đài phòng vệ, đụng vào là đổ. Nhưng hắn ta lại càng giống như là một con nhím toàn thân đầy gai sắc, chờ người khác chạm vào sẽ bị thương.
“Thế nào, cậu qua đây!” Thập Nhất quát lên.
Bất quá, Nguyên Sinh hơi nhíu mày, tựa hồ như đã phát hiện được cái gì. Lần này, hắn cũng không ra tay, mà là mở miệng nói: “Anh qua đây.”
“Cậu có gan thì qua đây.” Thập Nhất khiêu khích.
“Vẫn là tổng đội trưởng ngài trước đi!”
Hai người liền như vậy, qua nửa giờ đồng hồ, ai cũng không động.
“Đánh đi…”
“CMN! Các người đánh đi! Đây là làm cái gì, chờ xem ai ngủ trước hay đứng mỏi chân trước?”
“Con bà nó… Tôi cũng ngủ thiếp đi, xin các người đánh đi…”
Ám Vệ bên dưới có chút sa mạc lời, không biết Thập Nhất và Nguyên Sinh rốt cuộc đang chơi trò gì.
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản cũng ho nhẹ, yên lặng bưng kín nét mặt già nua. Ai bảo cô không chỉ họ cách chủ động đánh đây, kết quả Thập Nhất cũng chỉ có thể bị động ra chiêu, nhưng Nguyên Sinh đó hình như nhìn thấu được điểm này.
Chốc lát sau, Hứa Dịch mở miệng nói: “Nguyên Sinh, cậu là người khiêu chiến, chưa tới năm phút nữa là đến nửa giờ, nếu như còn không phân thắng bại, coi như cậu thua.”
Quy tắc, Nguyên Sinh tự nhiên cũng biết, không cần Hứa Dịch nhắc nhở.
A…” Bỗng nhiên, Nguyên Sinh đứng thẳng người, mở miệng yếu ớt nói: “Thập Nhất, quá khứ của anh, tôi cũng biết… Chỉ bằng một kẻ phế vật hèn nhát như anh, chắc cũng không cảm thấy ngại khi tranh đoạt vị trí tổng đội trưởng đâu”
“Cậu nói cái gì…” chân mày Thập Nhất nhíu lên.
“Chậc chậc chậc…” Nguyên Sinh lắc đầu một cái, cười nói: “Bốn năm trước, anh còn chưa tập võ, càng không thể trở thành Ám Vệ Tư gia… Anh có một cô bạn gái là thanh mai trúc mã, tình cảm cũng tốt lắm…”
“Mày!” Bị Nguyên Sinh nhắc tới chuyện cũ, thân thể Thập Nhất khẽ run.
“Đáng tiếc a… Một buổi tối, anh và bạn gái đang tản bộ tại công viên lại gặp phải mấy kẻ lưu manh đang say xỉn…” Nụ cười trên mặt Nguyên Sinh, nồng hơn mấy phần. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.