Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 1632: Hàng giả chính là hàng giả
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
05/10/2018
Diệp Oản Oản đi tới bên người của Đường Đường, đứng bên cạnh cậu bé, sau đó âm thanh lạnh lùng, từng chữ từng chữ một mở miệng nói: "Đây là
chiếc bánh ngọt nhỏ phủ kem mà Đường Đường hôm nay đi đến tiệm bánh Gato tự mình làm. Bởi vì Đường Đường biết, mấy ngày sau là sinh nhật của mẹ
nó. Mỗi một đóa hoa, mỗi một chữ trên bánh ngọt, đều là do Đường Đường
tự mình làm, chính là vì cho mẹ của nó một sự kinh hỉ.
Mà ngươi, lại hoàn toàn không hỏi nguyên do, liền ở ngay trước mặt mọi người trách mắng nó, thậm chí nói ra những lời ác tâm như vậy! Ngươi một mực luôn trách Đường Đường và ngươi không gần gũi, nhưng còn ngươi thì sao, Nhiếp Vô Ưu! Ngươi coi như là mẹ ruột của Đường Đường, ngươi đã làm hết trách nhiệm của một người mẹ rồi sao?"
Mỗi một chữ Diệp Oản Oản nói, sắc mặt "Nhiếp Vô Ưu" càng trắng bệch đi một phần. Đặc biệt thời điểm Diệp Oản Oản gọi cô ta là "Nhiếp Vô Ưu", sống lưng cô ta bỗng không hiểu vì sao phát rét một trận.
Sắc mặt của Nhiếp Linh Lung cũng khẽ biến, vẻ mặt đầy âm trầm nhìn về phía "Nhiếp Vô Ưu".
Đồ vô dụng!
Hàng giả chính là hàng giả! Nàng hao phí nhiều tâm tư như vậy, nàng bày ra nhiều đường lối cho cô ta như vậy, kết quả còn có thể bị “Nhiếp Vô Ưu thật” ép thành như thế này.
Đường Đường ngước đầu nhỏ nhìn mẹ đứng ở bên cạnh mình, đôi con ngươi sạch sẽ sáng ngời đẹp như ngôi sao dần dần đỏ ửng…
Mẹ bởi vì nhóc mà tức giận như vậy...
Mẹ rất quan tâm tới nhóc...
Trên chiếc bánh ngọt bị Diệp Oản Oản đập nát mơ hồ còn có thể nhìn thấy được dòng chữ "Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ".
Thời điểm khi Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân nhìn thấy chiếc bánh ngọt liền biết bọn họ đã hiểu lầm Đường Đường rồi. Lại nhìn đứa cháu ngoại bảo bối hai mắt đỏ bừng, quả thực là con tim như muốn tan vỡ.
Nhị lão lúc này cũng bất chấp tất cả, đi nhanh đến bên cạnh Đường Đường.
Nhiếp phu nhân một tay đem Đường Đường ôm vào trong ngực, áy náy mà không biết nên làm thế nào cho phải, "Đường Đường, thật xin lỗi, thật xin lỗi, là ông ngoại bà ngoại không tốt! Chưa biết rõ sự tình liền trách cứ con!"
"Đường Đường bảo bối! Ông ngoại cũng không tốt! Là lỗi của ông ngoại!" Nhiếp gia chủ mới vừa rồi vẫn còn một bộ tư thái gia chủ cũng hoàn toàn hoảng hồn, trở thành một người ông ngoại bình thường. Ông khẩn trương không thôi, khom người nói xin lỗi với cháu ngoại.
"Ta... Ta không biết!" "Nhiếp Vô Ưu" bị đánh ngược một cái, giờ phút này có chút mộng bức.
Đang muốn giải thích, ánh mắt của Nhiếp phu nhân đã có chút ít không quá cao hứng nhìn sang, "Vô Ưu, lần này đúng là con quá lỗ mãng rồi!"
Nếu như để tâm nhiều một chút, không đến nỗi quan hệ với Đường Đường sẽ biến thành như vậy.
Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn lướt qua chiếc bánh ngọt: "Xin lỗi, cái bánh ngọt này, ngươi không xứng!"
Nếu như nàng trực tiếp nói chân tướng cho cha mẹ, độ mạo hiểm quá lớn.
Tốt nhất là có thể để cho chính bọn họ từng chút một phát hiện ra sự thật.
Khi thấy phản ứng của Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ, Diệp Oản Oản biết, hạt giống bất mãn đối với Nhiếp Vô Ưu giả, đã được trồng xuống...
Mà cái này, vẻn vẹn chẳng qua chỉ là bước đầu…
Một trận náo nhiệt đến đây kết thúc.
"Một chút chuyện nhà, để cho các vị chê cười rồi!" Nhiếp phu nhân, Nhiếp gia chủ chào hỏi cùng với đám người Kỷ Tu Nhiễm, ngay sau đó nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm nói, "Tu Nhiễm, có rảnh rỗi thì tới nhà chơi nhiều hơn một chút, Đường Đường rất nhớ cậu."
Kỷ Tu Nhiễm trước sau như một, vẫn cười đầy nhẹ nhàng, "Dĩ nhiên!"
Nhị lão lần nữa nói xin lỗi đối với Diệp Oản Oản, ngay sau đó mang theo Đường Đường rời đi.
Diệp Oản Oản tiễn Đường Đường đi, thời điểm nàng xoay người nhìn lại, phát hiện Tu La Chủ không biết lúc nào đã rời đi rồi, Thẩm Thiên Trần cũng bị trợ lý kêu đi.
"Hic, trợ lý lại thúc giục tôi rồi, tôi phải đi trước đây! Mỹ nhân à, hôm nay cô nợ tôi một món nợ ân tình đó nha!" Thẩm Thiên Trần trước khi đi vẫn không quên khoe tài.
Mà ngươi, lại hoàn toàn không hỏi nguyên do, liền ở ngay trước mặt mọi người trách mắng nó, thậm chí nói ra những lời ác tâm như vậy! Ngươi một mực luôn trách Đường Đường và ngươi không gần gũi, nhưng còn ngươi thì sao, Nhiếp Vô Ưu! Ngươi coi như là mẹ ruột của Đường Đường, ngươi đã làm hết trách nhiệm của một người mẹ rồi sao?"
Mỗi một chữ Diệp Oản Oản nói, sắc mặt "Nhiếp Vô Ưu" càng trắng bệch đi một phần. Đặc biệt thời điểm Diệp Oản Oản gọi cô ta là "Nhiếp Vô Ưu", sống lưng cô ta bỗng không hiểu vì sao phát rét một trận.
Sắc mặt của Nhiếp Linh Lung cũng khẽ biến, vẻ mặt đầy âm trầm nhìn về phía "Nhiếp Vô Ưu".
Đồ vô dụng!
Hàng giả chính là hàng giả! Nàng hao phí nhiều tâm tư như vậy, nàng bày ra nhiều đường lối cho cô ta như vậy, kết quả còn có thể bị “Nhiếp Vô Ưu thật” ép thành như thế này.
Đường Đường ngước đầu nhỏ nhìn mẹ đứng ở bên cạnh mình, đôi con ngươi sạch sẽ sáng ngời đẹp như ngôi sao dần dần đỏ ửng…
Mẹ bởi vì nhóc mà tức giận như vậy...
Mẹ rất quan tâm tới nhóc...
Trên chiếc bánh ngọt bị Diệp Oản Oản đập nát mơ hồ còn có thể nhìn thấy được dòng chữ "Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ".
Thời điểm khi Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân nhìn thấy chiếc bánh ngọt liền biết bọn họ đã hiểu lầm Đường Đường rồi. Lại nhìn đứa cháu ngoại bảo bối hai mắt đỏ bừng, quả thực là con tim như muốn tan vỡ.
Nhị lão lúc này cũng bất chấp tất cả, đi nhanh đến bên cạnh Đường Đường.
Nhiếp phu nhân một tay đem Đường Đường ôm vào trong ngực, áy náy mà không biết nên làm thế nào cho phải, "Đường Đường, thật xin lỗi, thật xin lỗi, là ông ngoại bà ngoại không tốt! Chưa biết rõ sự tình liền trách cứ con!"
"Đường Đường bảo bối! Ông ngoại cũng không tốt! Là lỗi của ông ngoại!" Nhiếp gia chủ mới vừa rồi vẫn còn một bộ tư thái gia chủ cũng hoàn toàn hoảng hồn, trở thành một người ông ngoại bình thường. Ông khẩn trương không thôi, khom người nói xin lỗi với cháu ngoại.
"Ta... Ta không biết!" "Nhiếp Vô Ưu" bị đánh ngược một cái, giờ phút này có chút mộng bức.
Đang muốn giải thích, ánh mắt của Nhiếp phu nhân đã có chút ít không quá cao hứng nhìn sang, "Vô Ưu, lần này đúng là con quá lỗ mãng rồi!"
Nếu như để tâm nhiều một chút, không đến nỗi quan hệ với Đường Đường sẽ biến thành như vậy.
Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn lướt qua chiếc bánh ngọt: "Xin lỗi, cái bánh ngọt này, ngươi không xứng!"
Nếu như nàng trực tiếp nói chân tướng cho cha mẹ, độ mạo hiểm quá lớn.
Tốt nhất là có thể để cho chính bọn họ từng chút một phát hiện ra sự thật.
Khi thấy phản ứng của Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ, Diệp Oản Oản biết, hạt giống bất mãn đối với Nhiếp Vô Ưu giả, đã được trồng xuống...
Mà cái này, vẻn vẹn chẳng qua chỉ là bước đầu…
Một trận náo nhiệt đến đây kết thúc.
"Một chút chuyện nhà, để cho các vị chê cười rồi!" Nhiếp phu nhân, Nhiếp gia chủ chào hỏi cùng với đám người Kỷ Tu Nhiễm, ngay sau đó nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm nói, "Tu Nhiễm, có rảnh rỗi thì tới nhà chơi nhiều hơn một chút, Đường Đường rất nhớ cậu."
Kỷ Tu Nhiễm trước sau như một, vẫn cười đầy nhẹ nhàng, "Dĩ nhiên!"
Nhị lão lần nữa nói xin lỗi đối với Diệp Oản Oản, ngay sau đó mang theo Đường Đường rời đi.
Diệp Oản Oản tiễn Đường Đường đi, thời điểm nàng xoay người nhìn lại, phát hiện Tu La Chủ không biết lúc nào đã rời đi rồi, Thẩm Thiên Trần cũng bị trợ lý kêu đi.
"Hic, trợ lý lại thúc giục tôi rồi, tôi phải đi trước đây! Mỹ nhân à, hôm nay cô nợ tôi một món nợ ân tình đó nha!" Thẩm Thiên Trần trước khi đi vẫn không quên khoe tài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.