Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 327: Không tiện gặp lão gia
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
17/12/2017
Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
——————————————-
Bên trong Diệp gia, đập vào mắt là một trang viên ngoài trời to lớn, cây liễu thành hàng, giăng đèn kết hoa không khí cực kỳ vui mừng.
Người quản gia là một người đàn ông trung niên đã có tuổi, một cập mắt hẹp dài khôn khéo.
“Hoàng quản gia, ông vẫn khỏe chứ?!”
Một vài người đến tham gia thọ yến ý cười đầy mặt hướng về phía Hoàng quản gia chào hỏi.
Quản gia nhất nhất gật đầu ra hiệu, đúng mực, nhưng nếu có ai quan sát tỉ mỉ lại mơ hồ có thể thấy được trong mắt vị Hoàng quản gia này có một chút thần sắc ngạo nghễ nào đó không dễ dàng để cho người khác nhận ra.
Bên trong trang viên Diệp gia, mấy nghệ sĩ nhỏ có nhan sắc cùng địa vị không thấp dưới cờ giải trí Hoàng Thiên ngồi vào cùng một chỗ, xì xào bàn tán.
“Không phải chỉ là một người quản gia thôi sao? Thái độ của ông ta cũng quá ngạo mạn đi “
Mấy người nghệ sĩ ở giải trí Hoàng Thiên nhìn thấy dáng vẻ kia của Hoàng quản gia có chút không hiểu ngồi lại cùng nhau bàn tán.
Những người cùng Hoàng Minh Khôn chào hỏi, cơ hồ tất cả đều là nhân vật có mặt mũi ở Đế Đô.
“Thái độ ngạo mạn sao?” một người nghệ sĩ lớn tuổi cười nói: “Người ta là Hoàng quản gia đệ nhất tâm phúc của Diệp Y Y tiểu thư, ở Diệp gia quyền thế cũng cực lớn, địa vị lại cao, hơn thế nữa dựa vào quan hệ của mình cùng Diệp Y Y cho nên có rất nhiều quý nhân quan lớn có giao tình, mặt mũi của người ta có thể so với các ngươi đều lớn hơn nhiều đó.”
Mấy nghệ sĩ mới ra đời kia không khỏi âm thầm chắc lưỡi hít hà, Diệp gia thật khó lường, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới quản gia Diệp gia lại có lai lịch lớn như vậy.
Một người quản gia lại có thể làm cho người khác tôn trọng đến mức này cũng coi như là khó gặp. Cho nên bọn họ càng ý thức được Diệp gia to lớn không phải là nơi mà mình muốn làm gì cũng được hành động của mình càng phải cẩn thận.
Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình, Lương Uyển Quân cùng Diệp Mộ Phàm ba người đi thẳng vào bên trong trang viên, chậm rãi đi tới trước người Hoàng Minh Khôn.
“Hoàng quản gia, làm phiền dẫn tôi đi gặp cha tôi.” Diệp Thiệu Đình nhìn Hoàng Minh Khôn gương mặt lộ vẻ tươi cười vui vẻ.
Hoàng Minh Khôn nghe được một tiếng này, nhất thời dừng lại cuộc nói chuyện đầy khách sáo của mình cùng mấy người khách khác, liếc mắt quét qua Diệp Thiệu Đình, đáy mắt thoáng qua một tia khác thường, giọng nói không lạnh không nhạt nói: “Lão gia đang thay quần áo cho nên hiện tại sợ là không tiện lắm mong đại thiếu gia ngài đây đợi thêm chút nữa…”
Dù trong miệng Hoàng Minh Khôn nói ba chữ “Đại thiếu gia” nhưng trong giọng nói lại đặc biệt có vẻ khinh thường chói tai.
Mấy người khách đang cùng Hoàng Minh Khôn nói chuyện, nghe được Hoàng Minh Khôn nói lời này, ánh mắt không khỏi nhìn theo một nhà ba người Diệp Thiệu Đình, nhìn thấy ba người bọn họ mặc quần áo mộc mạc đáy mắt đều hiện lên nụ cười khinh miệt rối rít lắc đầu cười thầm.
Năm đó Diệp Thiệu Đình là chủ tịch tập đoàn Diệp thị oai phong một cõi, bây giờ coi như đã chấm dứt rồi, ngay cả Hoàng Minh Khôn cũng không muốn nhìn thẳng ông ta.
Ba chữ đại thiếu gia ngày hôm nay là loại châm chọc lớn đến cỡ nào a.
Sắc mặt của Diệp Mộ Phàm nhất thời biến đổi, một đôi mắt nhìn chòng chọc vào Hoàng Minh Khôn – kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hai tay để ở bên người nắm chặt thành hai quả đấm, theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng Lương Uyển Quân ở một bên kéo lại, khẽ cau mày nhìn anh ta lắc đầu một cái.
Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Mộ Phàm rơi ở trên người Hoàng Minh Khôn, hai tay nắm chặt đến mức cả người run run, ban đầu nếu như không phải là cha anh Diệp Thiệu Đình thưởng thức thì Hoàng Minh Khôn có thể đạt được ví trí như ngày hôm nay không?!
Bây giờ cha anh thất thế nghèo túng cho nên ngay cả tên Hoàng Minh Khôn này đều bỏ mặc không thèm quan tâm!
Trong lúc không khí ngột ngạt một thanh âm chợt vang lên.
“Hoàng quản gia, đã lâu không gặp!”
Lương Gia Hào cùng Phương Tú Mẫn mang theo con gái Lương Thi Hàm tiến vào.
“Lương tiên sinh!”
Hoàng Minh Khôn nhìn thấy Lương Gia Hào, vẻ lãnh đạm trong nháy mắt phủ lên một bộ nụ cười, thái độ rõ ràng hoàn toàn thay đổi.
Lương Gia Hào bây giờ là em trai ruột cùng cha khác mẹ với Lương Mỹ Huyên vợ chủ tịch đương thời của tập đoàn Diệp thị, với loại thân phận này đãi ngộ so với Diệp Thiệu Đình đương nhiên bất đồng, Hoàng Minh Khôn có thể lăn lộn được đến địa vị bây giờ đương nhiên là có một loại nhãn lực nhìn người nhất định. Đăng bởi: admin
Editor: Hyna Nguyễn
——————————————-
Bên trong Diệp gia, đập vào mắt là một trang viên ngoài trời to lớn, cây liễu thành hàng, giăng đèn kết hoa không khí cực kỳ vui mừng.
Người quản gia là một người đàn ông trung niên đã có tuổi, một cập mắt hẹp dài khôn khéo.
“Hoàng quản gia, ông vẫn khỏe chứ?!”
Một vài người đến tham gia thọ yến ý cười đầy mặt hướng về phía Hoàng quản gia chào hỏi.
Quản gia nhất nhất gật đầu ra hiệu, đúng mực, nhưng nếu có ai quan sát tỉ mỉ lại mơ hồ có thể thấy được trong mắt vị Hoàng quản gia này có một chút thần sắc ngạo nghễ nào đó không dễ dàng để cho người khác nhận ra.
Bên trong trang viên Diệp gia, mấy nghệ sĩ nhỏ có nhan sắc cùng địa vị không thấp dưới cờ giải trí Hoàng Thiên ngồi vào cùng một chỗ, xì xào bàn tán.
“Không phải chỉ là một người quản gia thôi sao? Thái độ của ông ta cũng quá ngạo mạn đi “
Mấy người nghệ sĩ ở giải trí Hoàng Thiên nhìn thấy dáng vẻ kia của Hoàng quản gia có chút không hiểu ngồi lại cùng nhau bàn tán.
Những người cùng Hoàng Minh Khôn chào hỏi, cơ hồ tất cả đều là nhân vật có mặt mũi ở Đế Đô.
“Thái độ ngạo mạn sao?” một người nghệ sĩ lớn tuổi cười nói: “Người ta là Hoàng quản gia đệ nhất tâm phúc của Diệp Y Y tiểu thư, ở Diệp gia quyền thế cũng cực lớn, địa vị lại cao, hơn thế nữa dựa vào quan hệ của mình cùng Diệp Y Y cho nên có rất nhiều quý nhân quan lớn có giao tình, mặt mũi của người ta có thể so với các ngươi đều lớn hơn nhiều đó.”
Mấy nghệ sĩ mới ra đời kia không khỏi âm thầm chắc lưỡi hít hà, Diệp gia thật khó lường, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới quản gia Diệp gia lại có lai lịch lớn như vậy.
Một người quản gia lại có thể làm cho người khác tôn trọng đến mức này cũng coi như là khó gặp. Cho nên bọn họ càng ý thức được Diệp gia to lớn không phải là nơi mà mình muốn làm gì cũng được hành động của mình càng phải cẩn thận.
Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình, Lương Uyển Quân cùng Diệp Mộ Phàm ba người đi thẳng vào bên trong trang viên, chậm rãi đi tới trước người Hoàng Minh Khôn.
“Hoàng quản gia, làm phiền dẫn tôi đi gặp cha tôi.” Diệp Thiệu Đình nhìn Hoàng Minh Khôn gương mặt lộ vẻ tươi cười vui vẻ.
Hoàng Minh Khôn nghe được một tiếng này, nhất thời dừng lại cuộc nói chuyện đầy khách sáo của mình cùng mấy người khách khác, liếc mắt quét qua Diệp Thiệu Đình, đáy mắt thoáng qua một tia khác thường, giọng nói không lạnh không nhạt nói: “Lão gia đang thay quần áo cho nên hiện tại sợ là không tiện lắm mong đại thiếu gia ngài đây đợi thêm chút nữa…”
Dù trong miệng Hoàng Minh Khôn nói ba chữ “Đại thiếu gia” nhưng trong giọng nói lại đặc biệt có vẻ khinh thường chói tai.
Mấy người khách đang cùng Hoàng Minh Khôn nói chuyện, nghe được Hoàng Minh Khôn nói lời này, ánh mắt không khỏi nhìn theo một nhà ba người Diệp Thiệu Đình, nhìn thấy ba người bọn họ mặc quần áo mộc mạc đáy mắt đều hiện lên nụ cười khinh miệt rối rít lắc đầu cười thầm.
Năm đó Diệp Thiệu Đình là chủ tịch tập đoàn Diệp thị oai phong một cõi, bây giờ coi như đã chấm dứt rồi, ngay cả Hoàng Minh Khôn cũng không muốn nhìn thẳng ông ta.
Ba chữ đại thiếu gia ngày hôm nay là loại châm chọc lớn đến cỡ nào a.
Sắc mặt của Diệp Mộ Phàm nhất thời biến đổi, một đôi mắt nhìn chòng chọc vào Hoàng Minh Khôn – kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hai tay để ở bên người nắm chặt thành hai quả đấm, theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng Lương Uyển Quân ở một bên kéo lại, khẽ cau mày nhìn anh ta lắc đầu một cái.
Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Mộ Phàm rơi ở trên người Hoàng Minh Khôn, hai tay nắm chặt đến mức cả người run run, ban đầu nếu như không phải là cha anh Diệp Thiệu Đình thưởng thức thì Hoàng Minh Khôn có thể đạt được ví trí như ngày hôm nay không?!
Bây giờ cha anh thất thế nghèo túng cho nên ngay cả tên Hoàng Minh Khôn này đều bỏ mặc không thèm quan tâm!
Trong lúc không khí ngột ngạt một thanh âm chợt vang lên.
“Hoàng quản gia, đã lâu không gặp!”
Lương Gia Hào cùng Phương Tú Mẫn mang theo con gái Lương Thi Hàm tiến vào.
“Lương tiên sinh!”
Hoàng Minh Khôn nhìn thấy Lương Gia Hào, vẻ lãnh đạm trong nháy mắt phủ lên một bộ nụ cười, thái độ rõ ràng hoàn toàn thay đổi.
Lương Gia Hào bây giờ là em trai ruột cùng cha khác mẹ với Lương Mỹ Huyên vợ chủ tịch đương thời của tập đoàn Diệp thị, với loại thân phận này đãi ngộ so với Diệp Thiệu Đình đương nhiên bất đồng, Hoàng Minh Khôn có thể lăn lộn được đến địa vị bây giờ đương nhiên là có một loại nhãn lực nhìn người nhất định. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.