Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 2088: Mỗi một ngày đều là sự hành hạ
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
24/03/2019
Lý đại sư, thân thể của Tu Nhiễm..."
Thủ lĩnh Thiên Kiêu Hải Đường nhìn chằm chằm ông lão tóc trắng đang giúp chàng trai kiểm tra thân thể.
"Nơi này không có bất kỳ thiết bị y tế nào, không cách nào kiểm tra kỹ càng được. Nhưng suy tính sơ bộ, sợ rằng thời gian còn lại nhiều nhất chỉ còn có mấy tháng." Lý đại sư lắc đầu một cái, thở dài nói.
"Chuyện này..." Hải Đường nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm. Thật khó có thể tưởng tượng, người đàn ông này, sắp qua đời.
"Không sao." Chàng trai mặt mũi tái nhợt nở một nụ cười thản nhiên: "Đã có lời rồi."
"Thật ra thì, Hải Đường cô hẳn phải biết, loại tình huống này của Kỷ Hoàng, đã coi như là kỳ tích." Lý đại sư lắc đầu một cái.
"Năm đó, Kỷ Hoàng mắc bệnh nan y, là tôi tự tay chẩn đoán. Nhiều nhất còn có thời gian 2-3 năm. Kỷ Hoàng có thể duy trì tới nay, hoàn toàn là dựa vào ý chí cứng cỏi không cách nào tưởng tượng được mà sinh tồn. Cái giá của loại ý chí này, là mỗi một ngày, đều phải thừa nhận sự đau đớn mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi." Lý đại sư thở dài.
"A, thật không nghĩ tới, Lý đại sư ngài cũng đi theo Hải Đường vào đây." Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười.
"Ngày đó Lý đại sư và tôi cùng nhau thưởng thức trà, ngờ đâu gặp phải tai bay vạ gió. Tôi cũng rất áy náy." Hải Đường nhìn về phía Lý đại sư.
"Hải Đường, cô nói gì vậy? Có bắt hay không, với tôi mà nói, không hề khác nhau chút nào. Bộ xương già này của tôi, còn có thể tiêu dao ở trên đời này bao lâu, sớm muộn cũng hóa thành một đống xương trắng. Nói chung là cũng không có vấn đề gì đâu." Lý đại sư nói.
"Lý đại sư... Vậy thì bệnh của Tu Nhiễm, thật sự không có biện pháp gì sao?" Hải Đường cau mày hỏi.
Nghe tiếng, Lý đại sư yên lặng chốc lát, chợt lắc đầu một cái: "Đối với Kỷ Hoàng mà nói, bây giờ mỗi một ngày trôi qua, có khả năng đều là sự hành hạ."
"Có thể chịu đựng được, không cần lo âu." Kỷ Tu Nhiễm hướng về Hải Đường nhẹ giọng cười một tiếng.
"Kỷ Hoàng, Hải Đường, tôi đi ra trước xem một chút tình hình nơi này."
Lý đại sư giúp Kỷ Tu Nhiễm mặc quần áo xong, chợt đứng dậy rời khỏi nhà lao.
Nhà lao nơi này, vây kín chung quanh, giọt nước không lọt, nhưng không hề khóa lại, có thể tùy ý ra vào. Mà cả một hòn đảo nhỏ này, mới thật sự là nhà lao.
...
"Ý chí cứng cỏi không cách nào tưởng tượng nổi! Tu Nhiễm, là bởi vì Vô Ưu sao?"
Chờ sau khi Lý đại sư rời đi, Hải Đường nhìn về phía gương mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn luôn nở nụ cười hiền hòa của chàng trai.
Cho dù, biết thời gian còn lại của mình không nhiều, mỗi ngày cần uống rất nhiều loại thuốc, lại phải chịu đựng sự đau khổ người thường căn bản là không có cách tưởng tượng nổi. Vậy mà khuôn mặt của anh, vẫn luôn là một nụ cười dịu nhẹ như gió xuân, vẫn luôn đầy sức hút như vậy.
"Là bởi vì Vô Ưu, để cho anh kiên trì tới bây giờ. Không tìm được cô ấy, cho nên không cam lòng sao?" Hải Đường thở dài.
Nghe tiếng, Kỷ Tu Nhiễm lại lâm vào yên lặng.
"Cần gì chứ?"
Hồi lâu sau, Hải Đường nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm: "Anh hẳn là càng hiểu Vô Ưu hơn so với tôi, không phải sao?"
"Sau đó thì sao?" Kỷ Tu Nhiễm hỏi.
"Năm đó, anh bị Lý đại sư chẩn đoán ra được bệnh nan y... cố ý xa lánh Vô Ưu. Anh yêu cô ấy như vậy, coi như sinh mạng của mình, tại sao không nói chân tướng cho cô ấy? Cần gì phải làm tổn thương trái tim cô ấy như vậy, khiến cho cô ấy cách xa anh?" Hải Đường hỏi.
"Vô Ưu..." Kỷ Tu Nhiễm trầm mặc, sau đó thản nhiên nói: "Tôi chẳng qua chỉ xem cô ấy như một người em gái."
"Em gái?" Hải Đường lắc đầu một cái: "Hiện nay, ngay cả bản thân mình mà anh cũng bắt đầu tự lừa gạt rồi sao?"
Nghe Hải Đường nói vậy, Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, lại chìm vào trong yên lặng.
"Anh biết rằng mình sống không được bao lâu, cho nên cố ý xa lánh cô ấy, để cho cô rời xa anh, Anh nghĩ rằng tôi không rõ ràng sao? Anh không muốn để cho cô ấy đau khổ, cho nên lựa chọn một mình chịu đựng. Mà lần trước, tại Thẩm gia, anh và Tu La Chủ giao thủ với nhau..."
Thủ lĩnh Thiên Kiêu Hải Đường nhìn chằm chằm ông lão tóc trắng đang giúp chàng trai kiểm tra thân thể.
"Nơi này không có bất kỳ thiết bị y tế nào, không cách nào kiểm tra kỹ càng được. Nhưng suy tính sơ bộ, sợ rằng thời gian còn lại nhiều nhất chỉ còn có mấy tháng." Lý đại sư lắc đầu một cái, thở dài nói.
"Chuyện này..." Hải Đường nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm. Thật khó có thể tưởng tượng, người đàn ông này, sắp qua đời.
"Không sao." Chàng trai mặt mũi tái nhợt nở một nụ cười thản nhiên: "Đã có lời rồi."
"Thật ra thì, Hải Đường cô hẳn phải biết, loại tình huống này của Kỷ Hoàng, đã coi như là kỳ tích." Lý đại sư lắc đầu một cái.
"Năm đó, Kỷ Hoàng mắc bệnh nan y, là tôi tự tay chẩn đoán. Nhiều nhất còn có thời gian 2-3 năm. Kỷ Hoàng có thể duy trì tới nay, hoàn toàn là dựa vào ý chí cứng cỏi không cách nào tưởng tượng được mà sinh tồn. Cái giá của loại ý chí này, là mỗi một ngày, đều phải thừa nhận sự đau đớn mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi." Lý đại sư thở dài.
"A, thật không nghĩ tới, Lý đại sư ngài cũng đi theo Hải Đường vào đây." Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười.
"Ngày đó Lý đại sư và tôi cùng nhau thưởng thức trà, ngờ đâu gặp phải tai bay vạ gió. Tôi cũng rất áy náy." Hải Đường nhìn về phía Lý đại sư.
"Hải Đường, cô nói gì vậy? Có bắt hay không, với tôi mà nói, không hề khác nhau chút nào. Bộ xương già này của tôi, còn có thể tiêu dao ở trên đời này bao lâu, sớm muộn cũng hóa thành một đống xương trắng. Nói chung là cũng không có vấn đề gì đâu." Lý đại sư nói.
"Lý đại sư... Vậy thì bệnh của Tu Nhiễm, thật sự không có biện pháp gì sao?" Hải Đường cau mày hỏi.
Nghe tiếng, Lý đại sư yên lặng chốc lát, chợt lắc đầu một cái: "Đối với Kỷ Hoàng mà nói, bây giờ mỗi một ngày trôi qua, có khả năng đều là sự hành hạ."
"Có thể chịu đựng được, không cần lo âu." Kỷ Tu Nhiễm hướng về Hải Đường nhẹ giọng cười một tiếng.
"Kỷ Hoàng, Hải Đường, tôi đi ra trước xem một chút tình hình nơi này."
Lý đại sư giúp Kỷ Tu Nhiễm mặc quần áo xong, chợt đứng dậy rời khỏi nhà lao.
Nhà lao nơi này, vây kín chung quanh, giọt nước không lọt, nhưng không hề khóa lại, có thể tùy ý ra vào. Mà cả một hòn đảo nhỏ này, mới thật sự là nhà lao.
...
"Ý chí cứng cỏi không cách nào tưởng tượng nổi! Tu Nhiễm, là bởi vì Vô Ưu sao?"
Chờ sau khi Lý đại sư rời đi, Hải Đường nhìn về phía gương mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn luôn nở nụ cười hiền hòa của chàng trai.
Cho dù, biết thời gian còn lại của mình không nhiều, mỗi ngày cần uống rất nhiều loại thuốc, lại phải chịu đựng sự đau khổ người thường căn bản là không có cách tưởng tượng nổi. Vậy mà khuôn mặt của anh, vẫn luôn là một nụ cười dịu nhẹ như gió xuân, vẫn luôn đầy sức hút như vậy.
"Là bởi vì Vô Ưu, để cho anh kiên trì tới bây giờ. Không tìm được cô ấy, cho nên không cam lòng sao?" Hải Đường thở dài.
Nghe tiếng, Kỷ Tu Nhiễm lại lâm vào yên lặng.
"Cần gì chứ?"
Hồi lâu sau, Hải Đường nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm: "Anh hẳn là càng hiểu Vô Ưu hơn so với tôi, không phải sao?"
"Sau đó thì sao?" Kỷ Tu Nhiễm hỏi.
"Năm đó, anh bị Lý đại sư chẩn đoán ra được bệnh nan y... cố ý xa lánh Vô Ưu. Anh yêu cô ấy như vậy, coi như sinh mạng của mình, tại sao không nói chân tướng cho cô ấy? Cần gì phải làm tổn thương trái tim cô ấy như vậy, khiến cho cô ấy cách xa anh?" Hải Đường hỏi.
"Vô Ưu..." Kỷ Tu Nhiễm trầm mặc, sau đó thản nhiên nói: "Tôi chẳng qua chỉ xem cô ấy như một người em gái."
"Em gái?" Hải Đường lắc đầu một cái: "Hiện nay, ngay cả bản thân mình mà anh cũng bắt đầu tự lừa gạt rồi sao?"
Nghe Hải Đường nói vậy, Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, lại chìm vào trong yên lặng.
"Anh biết rằng mình sống không được bao lâu, cho nên cố ý xa lánh cô ấy, để cho cô rời xa anh, Anh nghĩ rằng tôi không rõ ràng sao? Anh không muốn để cho cô ấy đau khổ, cho nên lựa chọn một mình chịu đựng. Mà lần trước, tại Thẩm gia, anh và Tu La Chủ giao thủ với nhau..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.