Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 1315: Ta để cho các ngươi đi rồi sao?
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
16/08/2018
Cẩu Tạp Chủng, không một ai biết lai lịch của hắn, lại càng không biết
tên họ, lại chỉ biết được, thực lực của người này, tại Độc Lập Châu hoàn toàn có thể hoành hành không cố kỵ, có thể nói là không có bất kỳ địch
thủ nào.
Rất ít người biết được tướng mạo của Cẩu Tạp Chủng. Nhưng mà Không Sợ Minh, bởi vì trước đó Minh chủ Tóc Húi Cua ca muốn trả thù Cẩu Tạp Chủng, vì vậy mới dẫn đến việc Không Sợ Minh cũng không hề xa lạ với gương mặt của gã Cẩu Tạp Chủng này.
Thấy lão già bị Cẩu Tạp Chủng một chiêu đánh gục tại chỗ, từng người từng người được lão ta mang tới câm như hến, thật giống như ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
Ai lại có thể nghĩ đến, Minh chủ Không Sợ Minh lại có thể ở cùng một chỗ với Cẩu Tạp Chủng…
Hai người này, rõ ràng là không vừa ý lẫn nhau cơ mà?
"Đi... Đi mau!!"
Một gã hắc y nhân trong đám, nhìn Cẩu Tạp Chủng đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản, toàn thân đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Việc Minh chủ và Cẩu Tạp Chủng ở chung một chỗ, nhất định phải nhanh chóng quay trở về báo cáo lại cho trưởng lão.
"Ta…để cho các ngươi đi rồi sao?"
Ánh mắt lạnh giá thấu xương của nam tử tóc dài, chậm rãi quét qua mọi người.
Nghe lời nói này, tất cả mọi người ở đây đều không một ai dám nhúc nhích chút nào.
"Cẩu gia... Cẩu gia! Đây đều là hiểu lầm!" Gã đàn ông cầm đầu nhìn Cẩu Tạp Chủng, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như suối.
"Ngươi gọi ta là gì?" Cẩu Tạp Chủng nhàn nhạt mở miệng nói.
"Không không không!! Gia gia, ngài là gia gia của tôi..." Nam tử cầm đầu khóc không ra nước mắt. Hắn làm sao biết được Cẩu Tạp Chủng có tên gọi là gì? Người Độc Lập Châu, không phải đều gọi hắn ta là Cẩu Tạp Chủng sao...??
"Các ngươi thuộc Không Sợ Minh?" Nam tử tóc dài hỏi.
"Chuyện này..." Nam tử cầm đầu theo bản năng nhìn về phía Diệp Oản Oản. Bọn họ đích xác là người của Không Sợ Minh, nhưng... hôm nay tới ám sát Minh chủ, thân phận tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài...
Chỉ bất quá, đối mặt với Cẩu Tạp Chủng, bọn họ cũng không hề dám nói dối chút nào. Nếu không, tối nay rất có thể không cách nào sống sót rời khỏi sòng bạc.
"Vâng... Đúng thế!!" Ở dưới khí thế đầy uy hiếp của Cẩu Tạp Chủng, nam tử chỉ có thể cắn răng thừa nhận.
Theo tiếng nói rơi xuống, nam tử tóc dài vô tình hay cố ý hướng về phía Diệp Oản Oản bên cạnh mình nhìn lại.
"Cút đi!" Nam tử tóc dài nhàn nhạt mở miệng.
Nghe được câu này, mọi người Không Sợ Minh như được đại xá, trong nháy mắt liền vọt ra khỏi sòng bạc.
Chỉ chốc lát sau, ánh mắt của nam tử tóc dài rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
Bị ánh mắt của Cẩu Tạp Chủng nhìn chăm chú, Diệp Oản Oản run lên trong lòng. Tóc Húi Cua ca... Kiếp trước ta và ngươi có thù oán sao? Ngươi rốt cuộc đã đắc tội với cái đồ chơi gì...
"Bọn họ là người của Không Sợ Minh." Nam tử tóc dài nhìn lấy Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
"Ồ... Hình như là vậy!!" Diệp Oản Oản lúng túng cười một tiếng.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, mới vừa rồi bọn họ gọi cô là Minh chủ." Nam tử tóc dài như có điều gì suy nghĩ.
"Hả... Là môn chủ!!" Diệp Oản Oản liền vội vàng giải thích: "Xin anh ngàn vạn lần chớ hiểu lầm!! Tôi là người bán cửa, sinh ý cũng không tệ lắm, cho nên có một cái biệt danh gọi là Môn-Chủ."
* Môn chủ: chủ tiệm bán cửa.
"Bán cửa?" Nam tử tóc dài hơi sững sờ.
"Đúng đúng đúng, chính là bán cửa!!! Cửa sắt, cửa gỗ, cửa kính, cửa gì cũng đều bán..." Diệp Oản Oản liền vội vàng gật đầu.
"Cẩu gia, tôi có thể đi được chưa??" Diệp Oản Oản trên mặt là một nụ cười đầy nịnh nọt.
Con mịa nó, người đàn ông trước mắt này, thật là gã Boss đáng sợ nhất Độc Lập Châu! Một chiêu đánh ngã Tóc Húi Cua ca thời kỳ cường thịnh, chỉ một thân một mình thiếu chút nữa đã hủy diệt một cổ tộc lánh đời…
Năm đó, Tóc Húi Cua ca rốt cuộc cuồng vọng đến trình độ nào, ngay cả loại Boss đáng sợ như thế này cũng dám tùy ý trêu chọc...
Nghe nói, Tóc Húi Cua ca năm đó hẹn Cẩu Tạp Chủng tỷ võ công bằng, nhưng lại ở trong bóng tối mai phục không ít cường giả Không Sợ Minh. Sau khi Cẩu Tạp Chủng ngừng chiến, liền ra lệnh một tiếng, để cho cường giả Không Sợ Minh toàn bộ xuất hiện, đánh hội đồng Cẩu Tạp Chủng...
Chỉ bất quá, đám cường giả Không Sợ Minh kia, cuối cùng đều bị Cẩu Tạp Chủng tả xung hữu đột, tử thương trầm trọng.
**Dạo này dịch giả bận nên ra chương hơi chậm nha mọi người
Rất ít người biết được tướng mạo của Cẩu Tạp Chủng. Nhưng mà Không Sợ Minh, bởi vì trước đó Minh chủ Tóc Húi Cua ca muốn trả thù Cẩu Tạp Chủng, vì vậy mới dẫn đến việc Không Sợ Minh cũng không hề xa lạ với gương mặt của gã Cẩu Tạp Chủng này.
Thấy lão già bị Cẩu Tạp Chủng một chiêu đánh gục tại chỗ, từng người từng người được lão ta mang tới câm như hến, thật giống như ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
Ai lại có thể nghĩ đến, Minh chủ Không Sợ Minh lại có thể ở cùng một chỗ với Cẩu Tạp Chủng…
Hai người này, rõ ràng là không vừa ý lẫn nhau cơ mà?
"Đi... Đi mau!!"
Một gã hắc y nhân trong đám, nhìn Cẩu Tạp Chủng đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản, toàn thân đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Việc Minh chủ và Cẩu Tạp Chủng ở chung một chỗ, nhất định phải nhanh chóng quay trở về báo cáo lại cho trưởng lão.
"Ta…để cho các ngươi đi rồi sao?"
Ánh mắt lạnh giá thấu xương của nam tử tóc dài, chậm rãi quét qua mọi người.
Nghe lời nói này, tất cả mọi người ở đây đều không một ai dám nhúc nhích chút nào.
"Cẩu gia... Cẩu gia! Đây đều là hiểu lầm!" Gã đàn ông cầm đầu nhìn Cẩu Tạp Chủng, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như suối.
"Ngươi gọi ta là gì?" Cẩu Tạp Chủng nhàn nhạt mở miệng nói.
"Không không không!! Gia gia, ngài là gia gia của tôi..." Nam tử cầm đầu khóc không ra nước mắt. Hắn làm sao biết được Cẩu Tạp Chủng có tên gọi là gì? Người Độc Lập Châu, không phải đều gọi hắn ta là Cẩu Tạp Chủng sao...??
"Các ngươi thuộc Không Sợ Minh?" Nam tử tóc dài hỏi.
"Chuyện này..." Nam tử cầm đầu theo bản năng nhìn về phía Diệp Oản Oản. Bọn họ đích xác là người của Không Sợ Minh, nhưng... hôm nay tới ám sát Minh chủ, thân phận tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài...
Chỉ bất quá, đối mặt với Cẩu Tạp Chủng, bọn họ cũng không hề dám nói dối chút nào. Nếu không, tối nay rất có thể không cách nào sống sót rời khỏi sòng bạc.
"Vâng... Đúng thế!!" Ở dưới khí thế đầy uy hiếp của Cẩu Tạp Chủng, nam tử chỉ có thể cắn răng thừa nhận.
Theo tiếng nói rơi xuống, nam tử tóc dài vô tình hay cố ý hướng về phía Diệp Oản Oản bên cạnh mình nhìn lại.
"Cút đi!" Nam tử tóc dài nhàn nhạt mở miệng.
Nghe được câu này, mọi người Không Sợ Minh như được đại xá, trong nháy mắt liền vọt ra khỏi sòng bạc.
Chỉ chốc lát sau, ánh mắt của nam tử tóc dài rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
Bị ánh mắt của Cẩu Tạp Chủng nhìn chăm chú, Diệp Oản Oản run lên trong lòng. Tóc Húi Cua ca... Kiếp trước ta và ngươi có thù oán sao? Ngươi rốt cuộc đã đắc tội với cái đồ chơi gì...
"Bọn họ là người của Không Sợ Minh." Nam tử tóc dài nhìn lấy Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
"Ồ... Hình như là vậy!!" Diệp Oản Oản lúng túng cười một tiếng.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, mới vừa rồi bọn họ gọi cô là Minh chủ." Nam tử tóc dài như có điều gì suy nghĩ.
"Hả... Là môn chủ!!" Diệp Oản Oản liền vội vàng giải thích: "Xin anh ngàn vạn lần chớ hiểu lầm!! Tôi là người bán cửa, sinh ý cũng không tệ lắm, cho nên có một cái biệt danh gọi là Môn-Chủ."
* Môn chủ: chủ tiệm bán cửa.
"Bán cửa?" Nam tử tóc dài hơi sững sờ.
"Đúng đúng đúng, chính là bán cửa!!! Cửa sắt, cửa gỗ, cửa kính, cửa gì cũng đều bán..." Diệp Oản Oản liền vội vàng gật đầu.
"Cẩu gia, tôi có thể đi được chưa??" Diệp Oản Oản trên mặt là một nụ cười đầy nịnh nọt.
Con mịa nó, người đàn ông trước mắt này, thật là gã Boss đáng sợ nhất Độc Lập Châu! Một chiêu đánh ngã Tóc Húi Cua ca thời kỳ cường thịnh, chỉ một thân một mình thiếu chút nữa đã hủy diệt một cổ tộc lánh đời…
Năm đó, Tóc Húi Cua ca rốt cuộc cuồng vọng đến trình độ nào, ngay cả loại Boss đáng sợ như thế này cũng dám tùy ý trêu chọc...
Nghe nói, Tóc Húi Cua ca năm đó hẹn Cẩu Tạp Chủng tỷ võ công bằng, nhưng lại ở trong bóng tối mai phục không ít cường giả Không Sợ Minh. Sau khi Cẩu Tạp Chủng ngừng chiến, liền ra lệnh một tiếng, để cho cường giả Không Sợ Minh toàn bộ xuất hiện, đánh hội đồng Cẩu Tạp Chủng...
Chỉ bất quá, đám cường giả Không Sợ Minh kia, cuối cùng đều bị Cẩu Tạp Chủng tả xung hữu đột, tử thương trầm trọng.
**Dạo này dịch giả bận nên ra chương hơi chậm nha mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.