Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 1503: Tôi một mực đều luôn bay nhảy như vậy
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
14/09/2018
Dù sao cũng là đàn ông mà, đối với loại chuyện này khẳng định là sẽ
ngại, Diệp Oản Oản vội vàng nói lảng sang chuyện khác, "Ngày hôm qua mấy tên học viên thuộc học viện lính đánh thuê Xích Diễm và Tinh Dương đánh nhau ở tại địa bàn Không Sợ Minh..."
Kỷ Tu Nhiễm: "Thật sao? Sau đó thì sao?"
"Kéo ra thôi! Nếu như ở tại địa bàn của tôi đánh nhau gây chuyện, vậy còn ai coi ra gì! Đúng rồi, tôi nghe nói, viện trưởng của học viện lính đánh thuê Xích Diễm tinh thông thuật thôi miên?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò.
Kỷ Hoàng nghe vậy, ánh mắt lấp lóe, thả cái ly trong tay xuống, nhìn về phía cô gái, mở miệng nói, "Không sai, lão viện trưởng là chuyên gia về lĩnh vực này. Bất quá, mấy năm nay ông ta như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Có thể liên lạc với ông ta, chỉ có mấy vị học viên sát thủ cấp SSS của học viện Xích Diễm."
"Học viên cấp SSS..." Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời có chút thất vọng.
Tài nghệ này của nàng, liền cấp F cũng không nhất định có thể đạt đến, lại còn đòi SSS?
Đây chẳng phải là nói, không có biện pháp nào để gặp được lão viện trưởng kia rồi hay sao?
"Làm sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với chuyện này?" Kỷ Tu Nhiễm hỏi.
"Ồ, cũng không có gì, buồn chán mà thôi! Tùy tiện hỏi một chút!" Diệp Oản Oản thuận miệng nói.
Ăn xong cơm tối, Diệp Oản Oản liếc nhìn thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm, liền tính tiền rời đi.
Trong khi Bắc Đẩu vẫn còn đang bồn chồn chờ đợi, hai người rốt cuộc đã cơm nước xong xuôi, đi ra rồi.
Hai người mới vừa xuất hiện, Bắc Đẩu lập tức hạ thấp giọng tiến tới trước mặt Diệp Oản Oản hỏi thăm, "Phong tỷ, tỷ không có làm cái gì đấy chứ?"
"Ăn cơm mà thôi, còn có thể làm cái gì?" Diệp Oản Oản không khỏi nhìn cậu ta thêm một cái.
Bắc Đẩu: "..."
Hắn lặng lẽ đầy ám muội hướng về phía Kỷ Hoàng nhìn một phen. Sau khi xác nhận anh ta quần áo chỉnh tề, thần sắc cũng như thường, lúc này mới yên lòng.
Cửa nhà hàng.
"Để tôi đưa anh trở về đi thôi." Diệp Oản Oản mở miệng.
Một người đàn ông như Kỷ Hoàng để cho một cô gái đưa về nhà là náo đến dường nào cơ chứ!?
Phong tỷ à, đây hoàn toàn là chiêu trò tán trai rẻ tiền, có được hay không!
Bắc Đẩu mới vừa muốn ngăn cản, Diệp Oản Oản đã nói ra khỏi miệng.
Kỷ Hoàng khẽ cười một tiếng, "Được!"
Bắc Đẩu: "..."
Là ảo giác của cậu ta sao?
Tại sao luôn cảm thấy thời điểm Kỷ Hoàng đối đãi với Phong tỷ, có vẻ dung túng quá mức?
Diệp Oản Oản cứ thẳng một đường, trên chiếc Ferrari kia tiễn Kỷ Hoàng trở về nhà.
Sau khi Kỷ Hoàng rời đi, Bắc Đẩu vỗ vỗ ngực, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vừa lái xe ở phía trước vừa lên tiếng nói, "Phong tỷ, một ngày nay, làm đệ sợ muốn chết, cũng còn may là không có việc gì xảy ra. Rốt cuộc có thể trở về nhà..."
Ở trên ghế phía sau, Diệp Oản Oản nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nhàng day day trán, hờ hững mở miệng nói, "Bắc Đẩu..."
"Phong tỷ, sao vậy?" Bắc Đẩu ngoái đầu lại nhìn nàng một cái.
Diệp Oản Oản: "Trước tiên chưa quay về."
Bắc Đẩu: "Hả? Chưa quay về? Vậy đi nơi nào vậy? Đều đã trễ thế này..."
Diệp Oản Oản: "Đi trang viên A Tu La..."
Một tiếng "Két ——!!!" chói tai vang lên, Bắc Đẩu trực tiếp thắng gấp, vẽ nên một đường cong hình chữ “S” trên đường cái.
Sau đó chính là tiếng gào thét đầy tan vỡ của Bắc Đẩu, "Mẹ nó!"
Cuối cùng, vẫn là Thất Tinh đỡ lấy tay lái mới đem chiếc xe ổn định lại, biểu cảm của hai người đều là chưa tỉnh hồn.
Thất Tinh hiển nhiên cũng không ngờ tới, Diệp Oản Oản mới vừa đưa Kỷ Hoàng về nhà xong, vào lúc này lại muốn đi đến A Tu La.
"Phong tỷ, tỷ có lầm hay không? Tỷ ban ngày vừa mới trêu đùa với Kỷ Hoàng xong, buổi tối lại muốn đi tìm Tu La Chủ! Tỷ muốn lên trời sao!!" Bắc Đẩu mặt đầy tan vỡ.
Diệp Oản Oản lườm cậu ta, "Bảo cậu đi liền đi, nói nhảm gì đó?"
Bắc Đẩu đầy thành ý nhìn nàng: "Phong tỷ, tỷ đây là biết ngày còn lại của mình không nhiều... Cho nên muốn ăn chơi bay nhảy tới bến sao?"
Diệp Oản Oản: "Tôi một mực đều luôn bay nhảy như vậy, cảm ơn."
Bắc Đẩu: "..." Được rồi, lời này dường như không có cách nào phản bác...
Kỷ Tu Nhiễm: "Thật sao? Sau đó thì sao?"
"Kéo ra thôi! Nếu như ở tại địa bàn của tôi đánh nhau gây chuyện, vậy còn ai coi ra gì! Đúng rồi, tôi nghe nói, viện trưởng của học viện lính đánh thuê Xích Diễm tinh thông thuật thôi miên?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò.
Kỷ Hoàng nghe vậy, ánh mắt lấp lóe, thả cái ly trong tay xuống, nhìn về phía cô gái, mở miệng nói, "Không sai, lão viện trưởng là chuyên gia về lĩnh vực này. Bất quá, mấy năm nay ông ta như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Có thể liên lạc với ông ta, chỉ có mấy vị học viên sát thủ cấp SSS của học viện Xích Diễm."
"Học viên cấp SSS..." Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời có chút thất vọng.
Tài nghệ này của nàng, liền cấp F cũng không nhất định có thể đạt đến, lại còn đòi SSS?
Đây chẳng phải là nói, không có biện pháp nào để gặp được lão viện trưởng kia rồi hay sao?
"Làm sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với chuyện này?" Kỷ Tu Nhiễm hỏi.
"Ồ, cũng không có gì, buồn chán mà thôi! Tùy tiện hỏi một chút!" Diệp Oản Oản thuận miệng nói.
Ăn xong cơm tối, Diệp Oản Oản liếc nhìn thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm, liền tính tiền rời đi.
Trong khi Bắc Đẩu vẫn còn đang bồn chồn chờ đợi, hai người rốt cuộc đã cơm nước xong xuôi, đi ra rồi.
Hai người mới vừa xuất hiện, Bắc Đẩu lập tức hạ thấp giọng tiến tới trước mặt Diệp Oản Oản hỏi thăm, "Phong tỷ, tỷ không có làm cái gì đấy chứ?"
"Ăn cơm mà thôi, còn có thể làm cái gì?" Diệp Oản Oản không khỏi nhìn cậu ta thêm một cái.
Bắc Đẩu: "..."
Hắn lặng lẽ đầy ám muội hướng về phía Kỷ Hoàng nhìn một phen. Sau khi xác nhận anh ta quần áo chỉnh tề, thần sắc cũng như thường, lúc này mới yên lòng.
Cửa nhà hàng.
"Để tôi đưa anh trở về đi thôi." Diệp Oản Oản mở miệng.
Một người đàn ông như Kỷ Hoàng để cho một cô gái đưa về nhà là náo đến dường nào cơ chứ!?
Phong tỷ à, đây hoàn toàn là chiêu trò tán trai rẻ tiền, có được hay không!
Bắc Đẩu mới vừa muốn ngăn cản, Diệp Oản Oản đã nói ra khỏi miệng.
Kỷ Hoàng khẽ cười một tiếng, "Được!"
Bắc Đẩu: "..."
Là ảo giác của cậu ta sao?
Tại sao luôn cảm thấy thời điểm Kỷ Hoàng đối đãi với Phong tỷ, có vẻ dung túng quá mức?
Diệp Oản Oản cứ thẳng một đường, trên chiếc Ferrari kia tiễn Kỷ Hoàng trở về nhà.
Sau khi Kỷ Hoàng rời đi, Bắc Đẩu vỗ vỗ ngực, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vừa lái xe ở phía trước vừa lên tiếng nói, "Phong tỷ, một ngày nay, làm đệ sợ muốn chết, cũng còn may là không có việc gì xảy ra. Rốt cuộc có thể trở về nhà..."
Ở trên ghế phía sau, Diệp Oản Oản nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nhàng day day trán, hờ hững mở miệng nói, "Bắc Đẩu..."
"Phong tỷ, sao vậy?" Bắc Đẩu ngoái đầu lại nhìn nàng một cái.
Diệp Oản Oản: "Trước tiên chưa quay về."
Bắc Đẩu: "Hả? Chưa quay về? Vậy đi nơi nào vậy? Đều đã trễ thế này..."
Diệp Oản Oản: "Đi trang viên A Tu La..."
Một tiếng "Két ——!!!" chói tai vang lên, Bắc Đẩu trực tiếp thắng gấp, vẽ nên một đường cong hình chữ “S” trên đường cái.
Sau đó chính là tiếng gào thét đầy tan vỡ của Bắc Đẩu, "Mẹ nó!"
Cuối cùng, vẫn là Thất Tinh đỡ lấy tay lái mới đem chiếc xe ổn định lại, biểu cảm của hai người đều là chưa tỉnh hồn.
Thất Tinh hiển nhiên cũng không ngờ tới, Diệp Oản Oản mới vừa đưa Kỷ Hoàng về nhà xong, vào lúc này lại muốn đi đến A Tu La.
"Phong tỷ, tỷ có lầm hay không? Tỷ ban ngày vừa mới trêu đùa với Kỷ Hoàng xong, buổi tối lại muốn đi tìm Tu La Chủ! Tỷ muốn lên trời sao!!" Bắc Đẩu mặt đầy tan vỡ.
Diệp Oản Oản lườm cậu ta, "Bảo cậu đi liền đi, nói nhảm gì đó?"
Bắc Đẩu đầy thành ý nhìn nàng: "Phong tỷ, tỷ đây là biết ngày còn lại của mình không nhiều... Cho nên muốn ăn chơi bay nhảy tới bến sao?"
Diệp Oản Oản: "Tôi một mực đều luôn bay nhảy như vậy, cảm ơn."
Bắc Đẩu: "..." Được rồi, lời này dường như không có cách nào phản bác...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.