Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc
Chương 54: Du lịch vui vẻ
Độ Nương
08/07/2018
“Muốn mềm mại không?” Lúc Thi Cảng Bác hỏi những lời này, anh ra vẻ như
nghĩ được cách khiến bộ dạng Tô Đậu mềm mại, thật ra lúc Tô Đậu ăn kem,
bộ dạng liếm chính là một điểm mềm mại, nhưng Thi Cảng Bác sẽ không nói
cho cô biết.
“Không muốn!” Tô Đậu quả quyết nói, cô không thích mềm mại chút nào, bây giờ ngược lại nghĩ muốn nhanh chóng đến Đại lục, cho nên vội quấn lấy cánh tay chú hai Thi, hỏi: “Chú hai, khi nào thì chúng ta đến đại lục?”
“Xế chiều!” Sự thật là đã đặt vé buổi chiều rồi.
“Vân Hân biết chúng ta đi Đại lục, cậu ấy cũng muốn đi, có thể dẫn cậu ấy theo không?” Tô Đậu không quên tâm tư Thi Vân Hân khát khao đến Đại lục, Thi Cảng Bác vỗ nhẹ gáy cô, “Giờ này bọn họ đã đến Đại lục.” Thi Cảng Bác nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, nói.
“Cái gì?” Chuyện này Tô Đậu không thích rồi, phồng miệng lên ngang ngược nói, “Đừng như vậy chứ, tại sao bọn họ đến Đại lục rồi, còn chúng ta thì phải đến chiều, hu hu……”
Nói khóc liền khóc, nói cười liền cười, trở mặt rất nhanh, Thi Cảng Bác vuốt tóc Tô Đậu, “Vân Hân bị đánh, chú Đường vì dụ dỗ nó vui vẻ nên đến Đại lục trước, em phải giúp chú hai dẫn ông nội đến công ty, chỉ là mấy tiếng đồng hồ mà thôi, nếu không phải em giúp chú hai dẫn ông nội đi, thì không phải chúng ta cũng đã đến Đại lục rồi hả?”
“Đúng nhỉ!” Tô Đậu lập tức thu hồi ngang ngược, lộ ra nụ cười ngọt ngào, cách giờ lên máy bay tới Đại lục còn ba tiếng đồng hồ, Thi Cảng Bác tranh thủ dùng hai tiếng xử lý mấy hợp đồng tương đối cần gấp, ăn cơm trưa xong rồi bảo Đàm tổng đưa tới sân bay.
Đúng hai giờ, hai người lên chuyến bay đi Đại lục, buổi tối tới sân bay Hongkong, dòng người đi lại trong sân bay gây tiếng động lớn ầm ĩ không ngừng, người người diễn cảnh vui buồn hợp tan, hai người xuống máy bay, Đường Dật Sâm và Thi Vân Hân đúng là đôi tình nhân Lolita và ông chú đứng ở lối ra, Thi Vân Hân điên cuồng khoát tay, Tô Đậu thấy chạy ngay tới chỗ Thi Vân Hân.
“Các cậu chậm vậy!” Thi Vân Hân oán giận nói.
“Chú hai đặt chuyến bay trưa, buổi sáng tớ còn phải dẫn ông nội đến công ty.”
“Dẫn ông đến công ty làm gì?” Nhớ lại cảnh bị đánh ngày hôm qua, trong lòng Thi Vân Hân vẫn còn cơn tức chưa tan, cô hận, hận cái nhà kia!
Tô Đậu nhìn về phía chú hai Thi, “Chú hai, em có thể nói không?”
“Nói đi!” Có một số việc không thể giấu diếm cả đời, sớm không biết muộn cũng sẽ biết, chi bằng bây giờ nói ra, trong lòng hai bên sẽ không có ngăn cách.
“Thi thị bị công ty chú hai thu mua, ngày hôm qua tớ dẫn ông nội đến công ty chú hai ký hợp đồng, hôm qua cậu bị chú đánh là vì yêu cầu của đối phương, chú không thật sự muốn đánh cậu, cậu nên thông cảm.”
“Thông cảm cọng lông, đánh tớ rồi còn muốn thông cảm, ông ấy cho tớ tát một cái, thì tớ thông cảm.” Nhớ tái cái tát kia, Thi Vân Hân rất vô tội uất ức, “Tớ mặc kệ, sau này cũng không về nhà kia nữa, tớ đã đồng ý với chú Đường thi xong cuối kỳ sẽ cùng đi Newyork.”
“……”
“…….”
Tính tình cứng rắn của Thi Vân Hân làm Tô Đậu nhớ tới một người, nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Chú cháu các người tính tình ngang bướng giống nhau, còn cứng hơn cả đầu bò!”
Thi Cảng Bác không phản bác, có đôi khi tính anh đúng là cứng rắn hơn đầu bò, không chịu thua, như vậy cũng là nhà họ Thi truyền, hoặc nói là anh thừa kế tính nết của người nào đó, giống ông cụ, rõ ràng rất muốn cúi mình, sống hòa bình với con trai, kết quả không thể cúi mình. Lúc đối đầu với con trai thì bộ dạng không thể thua, haizzz, xét tất cả những chuyện này đều là vấn đề sĩ diện, không ai muốn bước ra bước đầu tiên, dĩ nhiên giao tiếp trở thành vấn đề, không phải cãi nhau xong chính là lạnh mặt đối với nhau à, khổ như vậy đó?
Bác Thi Cảng Bác từng nói một câu: Tỉnh cảm của anh và ông cụ, không cách nào sửa chữa!
“Hừ!”
“Được rồi, về khách sạn trước đã.” Đường Dật Sâm hòa giải, bốn người đi về phía chiếc xe, lúc lên xe phía sau có một chiếc xe đỗ lại, một bóng hình xinh đẹp bước xuống, cách ăn mặc của cô ta như một chị tiếp viên hàng không, gọn gàng, tay phải kéo một rương hành lý đi vào trong sân bay, vừa lúc Đường Dật Sâm khởi động động cơ, Tô Đậu chỉ kịp thấy bóng lưng cô ta.
Khách sạn cách sân bay không xa, chỉ có 15 phút đi đường, khách sạn này có cả dịch vụ xe đưa đón, chỉ cần nói với quản lý đại sảnh một tiếng là có thể sử dụng. Đến khách sạn, Đường Dật Sâm trả xe cho quản lý đại sảnh rồi làm thủ tục nhận phòng, Đường Dật Sâm dẫn Thi Cảng Bác và Tô Đậu đến phòng tổng thống mà họ đặt trước, mở cửa ra, đập vào mắt chính là cảnh đêm dưới ánh hoàng hôn, sau đó là cảnh bài trí trong phòng. Phòng tổng thống thiết kế hai kiểu, một là giành cho hai người ở, một là giành cho bốn người ở. Đường Dật Sâm đặt trước phòng tổng thống này cho bốn người ở, ba phòng hai sảnh hai ban công, bên ngoài là phòng khách, bên trong là phòng ngủ, phòng ngủ cách xa nhau, cách âm vô cùng tốt, khách sạn này là một trong những khách sạn nổi tiếng nhất ở Hongkong mà rất nhiều nhân vật nổi tiếng, kẻ có quyền thế ở lại hưởng thụ.
Tô Đậu cất xong hành lý, sau đó cất quần áo hai người vào trong tủ đồ, Thi Vân Hân gõ cửa kêu: “Đậu Đậu, chúng ta xuống nhà hàng ăn cơm, nhanh lên!”
“Ừ!” Tô Đậu khép tủ quần áo, rửa mặt sau đó ra khỏi phòng ngủ, bốn người đi tới nhà hàng bên cạnh khách sạn, gần cửa sổ có một người đàn ông đô con, quanh thân tản ra hơi lạnh như băng, hai người Tô Đậu và Thi Vân Hân còn chưa tới gần mà đã sợ run cả người, haizzz, người đàn ông có khí phách hùng mạnh như vậy chỉ có một, đó là chồng chưa cưới của Dạ Tử Đồng!
“Chú hai, sao vị hôn phu trước của Dạ Tử Đồng lại đến đây?”
“Đi công tác!”
“Có thể…. Đừng ăn cơm cùng không?” Tô Đậu hạ giọng, đau khổ cầu xin nói.
Chú hai Thi lắc đầu từ chối, nói: “Thiệu Trọng Thân không đáng sợ như bọn em nghĩ đâu!” Haizz, thì ra người đàn ông kia tên là Thiệu Trọng Thân, Thiệu, họ Thiệu, là họ của học trưởng Vũ Dương sao?
“Chú hai, anh ta và học trưởng Thiệu Vũ Dương có quan hệ gì?”
“Quan hệ bà con xa!” Chú hai Thi nói ngắn gọn, từ nhỏ Thiệu Vũ Dương bị người nhà vứt bỏ, người nhà hoàn toàn không muốn nuôi một con sâu gạo, sau đó bị ném vào trong nhà Thiệu Trọng Thân, vợ chồng nhà họ Thiệu đối đãi với cậu ta như con ruột, đáng tiếc, nhiều năm như vậy, đứa bé kia vẫn giữ khoảng cách xa lạ. Sau khi lên cao trung thì chuyển ra ngoài ở một mình, rất ít khi về nhà họ Thiệu, quan hệ càng xa cách. Cũng nhiều năm như vậy, hai người Thiệu Vũ Dương và Thiệu Trọng Thân không bồi đắp tình cảm anh em, gặp mặt nhau làm như không quen, ngay quen biết sơ cũng không có!
Sau khi bốn người ngồi vào bàn, bồi bàn đi tới, sau khi chọn hai phần ăn tình nhân bồi bàn rời đi, Thiệu Trọng Thân hớp một ngụm rượu, nhếch môi châm chọc nói: “Có phải tôi nên đổi bàn ăn cơm một mình không nhỉ?” Vừa châm chọc vừa chướng mắt, làm Thiệu Trọng Thân mất hết khẩu vị, lẻ loi một mình, bóng lưng cô đơn khiến người ta nhìn đều cảm thấy thê lương.
“Tôi nghĩ cậu sẽ dẫn theo bạn gái cùng tới.” Đường Dật Sâm nhếch môi đáp trả. Trên bàn cơm, bốn người đều không hề đề cập tới người tên Dạ Tử Đồng, giống như cô ta biến mất khỏi nhân gian, biến mất trong cuộc sống của họ. Bây giờ sống hay chết không ai biết rõ, người đàn ông đối diện đã muốn buông tay, anh ta không để ý chuyện Dạ Tử Đồng sống hay chết sao?
Dạ Tử Đồng biến mất dường như không có bao nhiêu ảnh hưởng tới người đàn ông trước mắt, chuyện hôn sự hai nhà Thiệu Dạ thất bại, thời gian đảo mắt một cái, bên cạnh lại có một người vợ chưa cưới. Đám hỏi lần này, của cải nhà gái hùng hậu, tuyệt đối xứng với Thiệu Trọng Thân, hơn nữa đó là cô gái mạnh mẽ, là nữ chủ nổi tiếng nhất trong giới truyền thông. Người phụ nữ mạnh mẽ như vậy thừa sức xứng đáng với Thiệu Trọng Thân, quan trọng nhất là không mang đến bất cứ phiền toái gì cho Thiệu Trọng Thân. Anh ta chán ghét cuộc sống cả ngày đi theo phía sau dọn dẹp tàn cuộc, vợ chưa cưới của anh ta bây giờ chẳng những là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà còn là một người có thể làm nội trợ, cuộc sống bây giờ Thiệu Trọng Thân cảm thấy vô cùng hài lòng!
“Nghe nói hôn sự của các người đã đăng lên báo, khi nào thì cử hành hôn lễ?” Thi Cảng Bác chỉ ra vấn đề trọng tâm, tuổi Thiệu Trọng Thân không còn nhỏ, sự nghiệp, tiền tài, quyền thế, gì cũng có, nhưng thiếu một người tài giỏi trong cuộc sống hàng ngày, bây giờ anh ta tìm được một người phụ nữ xứng đôi với anh ta, chuyện hôn sự không thể kéo dài được nữa.
“Còn chưa quyết định thời gian.” Người trong cuộc cảm thấy rất hợp trong cuộc sống, nhưng cha mẹ hai bên có hơi băn khoăn, vì nhà họ Thiệu vừa hủy bỏ hôn ước với nhà họ Dạ, cả giới kinh doanh ồn ào huyên náo, mặt mũi nhà họ Dạ bị mất hết, ông cụ bên nhà không chịu được mấy tin đồn nhàm chán, đăng báo đoạn tuyệt quan hệ máu mủ với Dạ Tử Đồng.
Chuyện biến thành thế này, nhà họ Thiệu cũng có trách nhiệm, nếu không phải Thiệu Trọng Thân yêu cầu hủy bỏ hôn ước thì Dạ Tử Đồng cũng không bị đá ra khỏi nhà họ Dạ, còn bị đăng báo cắt đứt quan hệ máu mủ. Nhưng Dạ Tử Đồng đã biến mất trong cuộc sống này, không có bất kỳ quan hệ gì, sau khi chuyện kia xảy ra tiếp tục ở lại nhà họ Dạ thì chỉ làm người khác đau khổ thêm, chi bằng cắt đứt như vậy, chuyện trở thành thế này hẳn là điều Dạ Tử Đồng muốn nhất!
“Quyết định được thời gian nhớ thông báo một tiếng.”
“Yên tâm, không thiếu hai người các cậu đâu.” Thiệu Trọng Thân vừa nói xong điện thoại vang lên, sau khi thông máy, bên kia truyền đến một giọng nữ mềm mại, Thiệu Trọng Thân rời khỏi chỗ ngồi đi tới bên cạnh nghe máy, Thi Vân Hân cong miệng nói: “Vứt bỏ Dạ Tử Đồng, vội vàng dụ dỗ một người phụ nữ khác như vậy, thủ đoạn của anh ta không thể chối cãi!” Thi Vân Hân đầy bất mãn với Thiệu Trọng Thân, còn khinh bỉ nói: “Người kia biết tương lai Dạ Tử Đồng không thể sinh con, sớm vứt bỏ người ta.”
“Vân Hân, đừng nói nữa!” Tô Đậu ngăn lại, đáng tiếc đã chậm, cũng may là người đàn ông kia nghe xong điện thoại sau đó rời khỏi nhà hàng, không ăn cơm cùng bọn họ, nếu không thật sự to chuyện rồi.
Cho dù Thiệu Trọng Thân có biết Dạ Tử Đồng không thể sinh con hay không, bọn họ cũng đã hủy bỏ hôn lễ, hai người cũng không còn bất cứ quan hệ nào, Dạ Tử Đồng biến mất cả đời, Thiệu Trọng Thân đặt mình vào sự nghiệp cả đời, sống đời sống hôn nhân, cục diện như vậy cớ sao không làm?
Nhưng… Ai bênh vực kẻ yếu, vì Dạ Tử Đồng bênh vực kẻ yếu, đoạn nhân duyên tốt như vậy nó đã biến mất, ai cam lòng? Nếu không phải Dạ Tử Đồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị tước đi tư cách làm mẹ, ai sẽ nguyện ý buông tay?
“Tớ nói sai sao?” Có thể Thi Vân Hân không nói sai, người sai là Tô Đậu cô, nếu như cô đứng ra ngăn cản chuyện ngoài ý muốn đó thì Dạ Tử Đồng sẽ không bị đánh đến hấp hối, thân thể bị thương vĩnh viễn bị tước đoạt cảm nhận vui sướng và đau đớn của tư cách làm mẹ, là cô làm hại. Tô Đậu không ngừng tự trách, cô rất muốn tìm được Dạ Tử Đồng, nói cho cô ấy biết cô rất xin lỗi, đáng tiếc, cô ấy đi không nói tiếng nào.
Thi Cảng Bác kéo thân thể nhỏ bé của Tô Đậu vào trong ngực mình, biết rõ cô tự trách, an ủi nói: “Chuyện biến thành như vậy không phải là lỗi của em, cô ấy nhất định sẽ tìm được hạnh phúc của mình ở chốn nào đó, chúng ta phải tin, vận số cô bé kia tốt hơn người khác.”
“Dạ!” Hốc mắt Tô Đậu đỏ au gật đầu, đáng tiếc trong lòng vẫn thấy mất mát, đau lòng, cô biết rõ hạnh phúc cách Dạ Tử Đồng rất xa xôi….
“Được rồi, chúng ta đang đi du lịch, đừng để mấy chuyện không vui làm phiền tâm tình nghỉ ngơi, ngày mai hai cô bé muốn đi đâu? Hai người chúng tôi làm vệ sĩ!” Đường Dật Sâm nói.
Nói đến chơi, tâm tình buồn phiền bị quét sạch, Thi Vân Hân cướp lời nói muốn đi công viên Hải Dương, công viên Disneyland, Tô Đậu có hứng thú vô cùng với sân bay Phi Dương Hongkong, cô muốn tham quan một lần nữa, cô cảm thấy ở đó sẽ xảy ra chuyện vui vẻ, ngược lại hai người đàn ông không có ý kiến gì, còn Thi Vân Hân thì không tán thành, các sân bay đều giống nhau, có gì đẹp mà đi tham quan, lúc bọn họ về Đài Châu không phải sẽ có thể đi thăm sao. Tô Đậu bị Thi Vân Hân nói cũng thấy có lý, nên để chuyện thăm sân bay vào ngày trở về.
Hôm sau, bốn người chơi trong công viên Hải Dương một ngày, chụp rất nhiều hình ghi lại khoảnh khắc vui vẻ, có sợ hãi, có mạo hiểm, có vui đùa, có thân thiết, có cả chuyện tình cảm nồng nàn, vân vân; ngày hôm sau bốn người tới công viên Disneyland, còn ở lại đó một đêm, chơi thêm cả trò chơi trong đó, máy ảnh chụp đến hết pin.
Ngày thứ ba, Đường Dật Sâm dẫn ba người tới một địa điểm biểu diễn nghệ thuật thần bí Thất Tỷ Muội của Hongkong cũ, kể về chuyện tình chưa dứt của một người vợ ma xinh đẹp, thì ra người vợ ma này là cô gái thứ ba (Tam tỷ) trong bảy chị em, cô nhảy xuống biển tự tử vì thầy dạy kịch, đêm thất tịch hằng năm đều tới tìm Tiên Ca, kể lại chuyện ngày xưa. Đường Dật Sâm như bị Mâu Liên Tiên nhập vào người, hát khúc, ca khúc này là bài hí kịch (các loại hí kịch truyền thống
của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn
một cốt truyện) đầu tiên ở Quảng Châu, kể cả Hongkong cũ khi đó, không
ai không biết bài hát này.
Tô Đậu và Thi Vân Hân nghe vô cùng hào hứng, quấn quít Đường Dật Sâm hát tiếp, Thi Cảng Bác khụ một tiếng, thay Đường Dật Sâm giảng phần tiếp theo, nói: “Tiên Ca không chết, mất ký ức, được vợ cứu, hai người lâu ngày sinh tình, sau đó kết thành tình vợ chồng. Đêm thất tịch năm thứ mười lăm, cuối cùng Tam tỷ cũng đợi được người yêu Tiên Ca, nhiều lần trắc trở, Tiên Ca khôi phục trí nhớ, nhớ lúc ấy vì sao mình không cố gắng tìm tới cái chết, vì chàng ta không có dũng khí chết, Tam tỷ nói cho chàng ta biết: Làm người muốn sống không muốn chết, nàng quá ngốc cho nên nhảy xuống biển…” Chú hai Thi kể không quá tường tận, chỉ đơn giản kể sơ qua chuyện tình buồn ngày xưa.
“Mặc dù kết cục người đi vào hư không, nhưng cuối cùng Tam tỷ cũng danh chính ngôn thuận trở thành con dâu trưởng nhà họ Mâu, chấm dứt tâm nguyện của nàng.” Quan trọng nhất biết rõ cuộc sống của tình lang (Người yêu) vô cùng hạnh phúc, đây là tâm nguyện lớn nhất của Tam tỷ, nàng không so đo tính toán bất kỳ điều gì, vì nàng biết rõ người ma không chung đường, nàng mất đi tư cách yêu, chỉ cần Tiên Ca sống tốt, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của Tam tỷ.
Dạo chơi đạo đường Thất Tỷ Muội ở Hongkong cũ xong, sau khi đã nghe hết chuyện xưa đẹp nhưng buồn ai oán, trở lại khách sạn đã gần tối, ăn xong bữa tối ở nhà hàng rồi về phòng tổng thống, bốn người cực kỳ mệt mỏi, tắm rửa xong liền đi nghỉ ngơi, không làm chuyện gì cả.
“Không muốn!” Tô Đậu quả quyết nói, cô không thích mềm mại chút nào, bây giờ ngược lại nghĩ muốn nhanh chóng đến Đại lục, cho nên vội quấn lấy cánh tay chú hai Thi, hỏi: “Chú hai, khi nào thì chúng ta đến đại lục?”
“Xế chiều!” Sự thật là đã đặt vé buổi chiều rồi.
“Vân Hân biết chúng ta đi Đại lục, cậu ấy cũng muốn đi, có thể dẫn cậu ấy theo không?” Tô Đậu không quên tâm tư Thi Vân Hân khát khao đến Đại lục, Thi Cảng Bác vỗ nhẹ gáy cô, “Giờ này bọn họ đã đến Đại lục.” Thi Cảng Bác nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, nói.
“Cái gì?” Chuyện này Tô Đậu không thích rồi, phồng miệng lên ngang ngược nói, “Đừng như vậy chứ, tại sao bọn họ đến Đại lục rồi, còn chúng ta thì phải đến chiều, hu hu……”
Nói khóc liền khóc, nói cười liền cười, trở mặt rất nhanh, Thi Cảng Bác vuốt tóc Tô Đậu, “Vân Hân bị đánh, chú Đường vì dụ dỗ nó vui vẻ nên đến Đại lục trước, em phải giúp chú hai dẫn ông nội đến công ty, chỉ là mấy tiếng đồng hồ mà thôi, nếu không phải em giúp chú hai dẫn ông nội đi, thì không phải chúng ta cũng đã đến Đại lục rồi hả?”
“Đúng nhỉ!” Tô Đậu lập tức thu hồi ngang ngược, lộ ra nụ cười ngọt ngào, cách giờ lên máy bay tới Đại lục còn ba tiếng đồng hồ, Thi Cảng Bác tranh thủ dùng hai tiếng xử lý mấy hợp đồng tương đối cần gấp, ăn cơm trưa xong rồi bảo Đàm tổng đưa tới sân bay.
Đúng hai giờ, hai người lên chuyến bay đi Đại lục, buổi tối tới sân bay Hongkong, dòng người đi lại trong sân bay gây tiếng động lớn ầm ĩ không ngừng, người người diễn cảnh vui buồn hợp tan, hai người xuống máy bay, Đường Dật Sâm và Thi Vân Hân đúng là đôi tình nhân Lolita và ông chú đứng ở lối ra, Thi Vân Hân điên cuồng khoát tay, Tô Đậu thấy chạy ngay tới chỗ Thi Vân Hân.
“Các cậu chậm vậy!” Thi Vân Hân oán giận nói.
“Chú hai đặt chuyến bay trưa, buổi sáng tớ còn phải dẫn ông nội đến công ty.”
“Dẫn ông đến công ty làm gì?” Nhớ lại cảnh bị đánh ngày hôm qua, trong lòng Thi Vân Hân vẫn còn cơn tức chưa tan, cô hận, hận cái nhà kia!
Tô Đậu nhìn về phía chú hai Thi, “Chú hai, em có thể nói không?”
“Nói đi!” Có một số việc không thể giấu diếm cả đời, sớm không biết muộn cũng sẽ biết, chi bằng bây giờ nói ra, trong lòng hai bên sẽ không có ngăn cách.
“Thi thị bị công ty chú hai thu mua, ngày hôm qua tớ dẫn ông nội đến công ty chú hai ký hợp đồng, hôm qua cậu bị chú đánh là vì yêu cầu của đối phương, chú không thật sự muốn đánh cậu, cậu nên thông cảm.”
“Thông cảm cọng lông, đánh tớ rồi còn muốn thông cảm, ông ấy cho tớ tát một cái, thì tớ thông cảm.” Nhớ tái cái tát kia, Thi Vân Hân rất vô tội uất ức, “Tớ mặc kệ, sau này cũng không về nhà kia nữa, tớ đã đồng ý với chú Đường thi xong cuối kỳ sẽ cùng đi Newyork.”
“……”
“…….”
Tính tình cứng rắn của Thi Vân Hân làm Tô Đậu nhớ tới một người, nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Chú cháu các người tính tình ngang bướng giống nhau, còn cứng hơn cả đầu bò!”
Thi Cảng Bác không phản bác, có đôi khi tính anh đúng là cứng rắn hơn đầu bò, không chịu thua, như vậy cũng là nhà họ Thi truyền, hoặc nói là anh thừa kế tính nết của người nào đó, giống ông cụ, rõ ràng rất muốn cúi mình, sống hòa bình với con trai, kết quả không thể cúi mình. Lúc đối đầu với con trai thì bộ dạng không thể thua, haizzz, xét tất cả những chuyện này đều là vấn đề sĩ diện, không ai muốn bước ra bước đầu tiên, dĩ nhiên giao tiếp trở thành vấn đề, không phải cãi nhau xong chính là lạnh mặt đối với nhau à, khổ như vậy đó?
Bác Thi Cảng Bác từng nói một câu: Tỉnh cảm của anh và ông cụ, không cách nào sửa chữa!
“Hừ!”
“Được rồi, về khách sạn trước đã.” Đường Dật Sâm hòa giải, bốn người đi về phía chiếc xe, lúc lên xe phía sau có một chiếc xe đỗ lại, một bóng hình xinh đẹp bước xuống, cách ăn mặc của cô ta như một chị tiếp viên hàng không, gọn gàng, tay phải kéo một rương hành lý đi vào trong sân bay, vừa lúc Đường Dật Sâm khởi động động cơ, Tô Đậu chỉ kịp thấy bóng lưng cô ta.
Khách sạn cách sân bay không xa, chỉ có 15 phút đi đường, khách sạn này có cả dịch vụ xe đưa đón, chỉ cần nói với quản lý đại sảnh một tiếng là có thể sử dụng. Đến khách sạn, Đường Dật Sâm trả xe cho quản lý đại sảnh rồi làm thủ tục nhận phòng, Đường Dật Sâm dẫn Thi Cảng Bác và Tô Đậu đến phòng tổng thống mà họ đặt trước, mở cửa ra, đập vào mắt chính là cảnh đêm dưới ánh hoàng hôn, sau đó là cảnh bài trí trong phòng. Phòng tổng thống thiết kế hai kiểu, một là giành cho hai người ở, một là giành cho bốn người ở. Đường Dật Sâm đặt trước phòng tổng thống này cho bốn người ở, ba phòng hai sảnh hai ban công, bên ngoài là phòng khách, bên trong là phòng ngủ, phòng ngủ cách xa nhau, cách âm vô cùng tốt, khách sạn này là một trong những khách sạn nổi tiếng nhất ở Hongkong mà rất nhiều nhân vật nổi tiếng, kẻ có quyền thế ở lại hưởng thụ.
Tô Đậu cất xong hành lý, sau đó cất quần áo hai người vào trong tủ đồ, Thi Vân Hân gõ cửa kêu: “Đậu Đậu, chúng ta xuống nhà hàng ăn cơm, nhanh lên!”
“Ừ!” Tô Đậu khép tủ quần áo, rửa mặt sau đó ra khỏi phòng ngủ, bốn người đi tới nhà hàng bên cạnh khách sạn, gần cửa sổ có một người đàn ông đô con, quanh thân tản ra hơi lạnh như băng, hai người Tô Đậu và Thi Vân Hân còn chưa tới gần mà đã sợ run cả người, haizzz, người đàn ông có khí phách hùng mạnh như vậy chỉ có một, đó là chồng chưa cưới của Dạ Tử Đồng!
“Chú hai, sao vị hôn phu trước của Dạ Tử Đồng lại đến đây?”
“Đi công tác!”
“Có thể…. Đừng ăn cơm cùng không?” Tô Đậu hạ giọng, đau khổ cầu xin nói.
Chú hai Thi lắc đầu từ chối, nói: “Thiệu Trọng Thân không đáng sợ như bọn em nghĩ đâu!” Haizz, thì ra người đàn ông kia tên là Thiệu Trọng Thân, Thiệu, họ Thiệu, là họ của học trưởng Vũ Dương sao?
“Chú hai, anh ta và học trưởng Thiệu Vũ Dương có quan hệ gì?”
“Quan hệ bà con xa!” Chú hai Thi nói ngắn gọn, từ nhỏ Thiệu Vũ Dương bị người nhà vứt bỏ, người nhà hoàn toàn không muốn nuôi một con sâu gạo, sau đó bị ném vào trong nhà Thiệu Trọng Thân, vợ chồng nhà họ Thiệu đối đãi với cậu ta như con ruột, đáng tiếc, nhiều năm như vậy, đứa bé kia vẫn giữ khoảng cách xa lạ. Sau khi lên cao trung thì chuyển ra ngoài ở một mình, rất ít khi về nhà họ Thiệu, quan hệ càng xa cách. Cũng nhiều năm như vậy, hai người Thiệu Vũ Dương và Thiệu Trọng Thân không bồi đắp tình cảm anh em, gặp mặt nhau làm như không quen, ngay quen biết sơ cũng không có!
Sau khi bốn người ngồi vào bàn, bồi bàn đi tới, sau khi chọn hai phần ăn tình nhân bồi bàn rời đi, Thiệu Trọng Thân hớp một ngụm rượu, nhếch môi châm chọc nói: “Có phải tôi nên đổi bàn ăn cơm một mình không nhỉ?” Vừa châm chọc vừa chướng mắt, làm Thiệu Trọng Thân mất hết khẩu vị, lẻ loi một mình, bóng lưng cô đơn khiến người ta nhìn đều cảm thấy thê lương.
“Tôi nghĩ cậu sẽ dẫn theo bạn gái cùng tới.” Đường Dật Sâm nhếch môi đáp trả. Trên bàn cơm, bốn người đều không hề đề cập tới người tên Dạ Tử Đồng, giống như cô ta biến mất khỏi nhân gian, biến mất trong cuộc sống của họ. Bây giờ sống hay chết không ai biết rõ, người đàn ông đối diện đã muốn buông tay, anh ta không để ý chuyện Dạ Tử Đồng sống hay chết sao?
Dạ Tử Đồng biến mất dường như không có bao nhiêu ảnh hưởng tới người đàn ông trước mắt, chuyện hôn sự hai nhà Thiệu Dạ thất bại, thời gian đảo mắt một cái, bên cạnh lại có một người vợ chưa cưới. Đám hỏi lần này, của cải nhà gái hùng hậu, tuyệt đối xứng với Thiệu Trọng Thân, hơn nữa đó là cô gái mạnh mẽ, là nữ chủ nổi tiếng nhất trong giới truyền thông. Người phụ nữ mạnh mẽ như vậy thừa sức xứng đáng với Thiệu Trọng Thân, quan trọng nhất là không mang đến bất cứ phiền toái gì cho Thiệu Trọng Thân. Anh ta chán ghét cuộc sống cả ngày đi theo phía sau dọn dẹp tàn cuộc, vợ chưa cưới của anh ta bây giờ chẳng những là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà còn là một người có thể làm nội trợ, cuộc sống bây giờ Thiệu Trọng Thân cảm thấy vô cùng hài lòng!
“Nghe nói hôn sự của các người đã đăng lên báo, khi nào thì cử hành hôn lễ?” Thi Cảng Bác chỉ ra vấn đề trọng tâm, tuổi Thiệu Trọng Thân không còn nhỏ, sự nghiệp, tiền tài, quyền thế, gì cũng có, nhưng thiếu một người tài giỏi trong cuộc sống hàng ngày, bây giờ anh ta tìm được một người phụ nữ xứng đôi với anh ta, chuyện hôn sự không thể kéo dài được nữa.
“Còn chưa quyết định thời gian.” Người trong cuộc cảm thấy rất hợp trong cuộc sống, nhưng cha mẹ hai bên có hơi băn khoăn, vì nhà họ Thiệu vừa hủy bỏ hôn ước với nhà họ Dạ, cả giới kinh doanh ồn ào huyên náo, mặt mũi nhà họ Dạ bị mất hết, ông cụ bên nhà không chịu được mấy tin đồn nhàm chán, đăng báo đoạn tuyệt quan hệ máu mủ với Dạ Tử Đồng.
Chuyện biến thành thế này, nhà họ Thiệu cũng có trách nhiệm, nếu không phải Thiệu Trọng Thân yêu cầu hủy bỏ hôn ước thì Dạ Tử Đồng cũng không bị đá ra khỏi nhà họ Dạ, còn bị đăng báo cắt đứt quan hệ máu mủ. Nhưng Dạ Tử Đồng đã biến mất trong cuộc sống này, không có bất kỳ quan hệ gì, sau khi chuyện kia xảy ra tiếp tục ở lại nhà họ Dạ thì chỉ làm người khác đau khổ thêm, chi bằng cắt đứt như vậy, chuyện trở thành thế này hẳn là điều Dạ Tử Đồng muốn nhất!
“Quyết định được thời gian nhớ thông báo một tiếng.”
“Yên tâm, không thiếu hai người các cậu đâu.” Thiệu Trọng Thân vừa nói xong điện thoại vang lên, sau khi thông máy, bên kia truyền đến một giọng nữ mềm mại, Thiệu Trọng Thân rời khỏi chỗ ngồi đi tới bên cạnh nghe máy, Thi Vân Hân cong miệng nói: “Vứt bỏ Dạ Tử Đồng, vội vàng dụ dỗ một người phụ nữ khác như vậy, thủ đoạn của anh ta không thể chối cãi!” Thi Vân Hân đầy bất mãn với Thiệu Trọng Thân, còn khinh bỉ nói: “Người kia biết tương lai Dạ Tử Đồng không thể sinh con, sớm vứt bỏ người ta.”
“Vân Hân, đừng nói nữa!” Tô Đậu ngăn lại, đáng tiếc đã chậm, cũng may là người đàn ông kia nghe xong điện thoại sau đó rời khỏi nhà hàng, không ăn cơm cùng bọn họ, nếu không thật sự to chuyện rồi.
Cho dù Thiệu Trọng Thân có biết Dạ Tử Đồng không thể sinh con hay không, bọn họ cũng đã hủy bỏ hôn lễ, hai người cũng không còn bất cứ quan hệ nào, Dạ Tử Đồng biến mất cả đời, Thiệu Trọng Thân đặt mình vào sự nghiệp cả đời, sống đời sống hôn nhân, cục diện như vậy cớ sao không làm?
Nhưng… Ai bênh vực kẻ yếu, vì Dạ Tử Đồng bênh vực kẻ yếu, đoạn nhân duyên tốt như vậy nó đã biến mất, ai cam lòng? Nếu không phải Dạ Tử Đồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị tước đi tư cách làm mẹ, ai sẽ nguyện ý buông tay?
“Tớ nói sai sao?” Có thể Thi Vân Hân không nói sai, người sai là Tô Đậu cô, nếu như cô đứng ra ngăn cản chuyện ngoài ý muốn đó thì Dạ Tử Đồng sẽ không bị đánh đến hấp hối, thân thể bị thương vĩnh viễn bị tước đoạt cảm nhận vui sướng và đau đớn của tư cách làm mẹ, là cô làm hại. Tô Đậu không ngừng tự trách, cô rất muốn tìm được Dạ Tử Đồng, nói cho cô ấy biết cô rất xin lỗi, đáng tiếc, cô ấy đi không nói tiếng nào.
Thi Cảng Bác kéo thân thể nhỏ bé của Tô Đậu vào trong ngực mình, biết rõ cô tự trách, an ủi nói: “Chuyện biến thành như vậy không phải là lỗi của em, cô ấy nhất định sẽ tìm được hạnh phúc của mình ở chốn nào đó, chúng ta phải tin, vận số cô bé kia tốt hơn người khác.”
“Dạ!” Hốc mắt Tô Đậu đỏ au gật đầu, đáng tiếc trong lòng vẫn thấy mất mát, đau lòng, cô biết rõ hạnh phúc cách Dạ Tử Đồng rất xa xôi….
“Được rồi, chúng ta đang đi du lịch, đừng để mấy chuyện không vui làm phiền tâm tình nghỉ ngơi, ngày mai hai cô bé muốn đi đâu? Hai người chúng tôi làm vệ sĩ!” Đường Dật Sâm nói.
Nói đến chơi, tâm tình buồn phiền bị quét sạch, Thi Vân Hân cướp lời nói muốn đi công viên Hải Dương, công viên Disneyland, Tô Đậu có hứng thú vô cùng với sân bay Phi Dương Hongkong, cô muốn tham quan một lần nữa, cô cảm thấy ở đó sẽ xảy ra chuyện vui vẻ, ngược lại hai người đàn ông không có ý kiến gì, còn Thi Vân Hân thì không tán thành, các sân bay đều giống nhau, có gì đẹp mà đi tham quan, lúc bọn họ về Đài Châu không phải sẽ có thể đi thăm sao. Tô Đậu bị Thi Vân Hân nói cũng thấy có lý, nên để chuyện thăm sân bay vào ngày trở về.
Hôm sau, bốn người chơi trong công viên Hải Dương một ngày, chụp rất nhiều hình ghi lại khoảnh khắc vui vẻ, có sợ hãi, có mạo hiểm, có vui đùa, có thân thiết, có cả chuyện tình cảm nồng nàn, vân vân; ngày hôm sau bốn người tới công viên Disneyland, còn ở lại đó một đêm, chơi thêm cả trò chơi trong đó, máy ảnh chụp đến hết pin.
Ngày thứ ba, Đường Dật Sâm dẫn ba người tới một địa điểm biểu diễn nghệ thuật thần bí Thất Tỷ Muội của Hongkong cũ, kể về chuyện tình chưa dứt của một người vợ ma xinh đẹp, thì ra người vợ ma này là cô gái thứ ba (Tam tỷ) trong bảy chị em, cô nhảy xuống biển tự tử vì thầy dạy kịch, đêm thất tịch hằng năm đều tới tìm Tiên Ca, kể lại chuyện ngày xưa. Đường Dật Sâm như bị Mâu Liên Tiên nhập vào người, hát khúc
Tô Đậu và Thi Vân Hân nghe vô cùng hào hứng, quấn quít Đường Dật Sâm hát tiếp, Thi Cảng Bác khụ một tiếng, thay Đường Dật Sâm giảng phần tiếp theo, nói: “Tiên Ca không chết, mất ký ức, được vợ cứu, hai người lâu ngày sinh tình, sau đó kết thành tình vợ chồng. Đêm thất tịch năm thứ mười lăm, cuối cùng Tam tỷ cũng đợi được người yêu Tiên Ca, nhiều lần trắc trở, Tiên Ca khôi phục trí nhớ, nhớ lúc ấy vì sao mình không cố gắng tìm tới cái chết, vì chàng ta không có dũng khí chết, Tam tỷ nói cho chàng ta biết: Làm người muốn sống không muốn chết, nàng quá ngốc cho nên nhảy xuống biển…” Chú hai Thi kể không quá tường tận, chỉ đơn giản kể sơ qua chuyện tình buồn ngày xưa.
“Mặc dù kết cục người đi vào hư không, nhưng cuối cùng Tam tỷ cũng danh chính ngôn thuận trở thành con dâu trưởng nhà họ Mâu, chấm dứt tâm nguyện của nàng.” Quan trọng nhất biết rõ cuộc sống của tình lang (Người yêu) vô cùng hạnh phúc, đây là tâm nguyện lớn nhất của Tam tỷ, nàng không so đo tính toán bất kỳ điều gì, vì nàng biết rõ người ma không chung đường, nàng mất đi tư cách yêu, chỉ cần Tiên Ca sống tốt, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của Tam tỷ.
Dạo chơi đạo đường Thất Tỷ Muội ở Hongkong cũ xong, sau khi đã nghe hết chuyện xưa đẹp nhưng buồn ai oán, trở lại khách sạn đã gần tối, ăn xong bữa tối ở nhà hàng rồi về phòng tổng thống, bốn người cực kỳ mệt mỏi, tắm rửa xong liền đi nghỉ ngơi, không làm chuyện gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.