Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc
Chương 22: Được chú hai nhận nuôi
Độ Nương
08/02/2018
Edit: Ngọc Hân
Ngày cách đại thọ ông cụ Thi đã trôi qua hai tuần lễ, căn nhà lớn như thế nhưng rất tĩnh mịch, ông cụ Thi tay miết túi da thật bên cạnh, ngồi trong ghế cô đơn tự hỏi. Nhà lớn của họ Thi vốn đã vắng người, ngoài mấy người giúp việc ra ra vào vào thì không thấy những thành viên khác của nhà họ Thi ra vào nhà lớn, ông cụ Thi thấy cô đơn, mặc dù không chịu thừa nhận.
“Ông nội?”
Thi Vân Hân nhận điện thoại ông cụ gọi tới, vừa tan học chạy như bay về ngôi nhà giữa sườn núi Dương Minh Sơn, còn chưa vào nhà chính đã thấy một bóng dáng cô đơn từ đằng xa, thân thể già nua đã không thể so với năm đó, Thi Vân Hân tăng tốc độ, chạy về phía ông cụ Thi.
“Bé Hân…. A, Đậu Đậu không tới?” Ông cụ Thi nhíu chặt chân mày khi không thấy Tô Đậu, vẻ mặt thất vọng.
“Đậu Đậu xin nghỉ phép một tuần, mấy ngày qua không đi học ạ.” Hàng ngày đến trường thấy bàn trước trống trơn, tâm tình Thi Vân Hân cũng xuống thấp, chỗ không có Tô Đậu giống như làm gì cũng không có sức lực.
“Là bệnh à?” Ông cụ Thi cầm tay cháu gái, lo lắng gấp gáp hỏi, Thi Vân Hân nhìn ông nội mình, tròng mắt thoáng hiện vẻ khác thường: “Đậu Đậu không ngã bệnh, cô ấy…” Thi Vân Hân khó có thể mở miệng, muốn cô nói Đậu Đậu xin nghỉ là vì đi Paris sao, cô ấy đi một mình, nếu nói ra không khiến ông nội lo lắng mới là lạ!
“Đậu Đậu xảy ra chuyện gì?” Thi Vân Hân muốn nói rồi lại thôi khiến trái tim ông cụ tre lơ lửng.
Thi Vân Hân nhắm chặt mắt, sau đó mở ra, siết chặt hai tay, nói: “Đậu Đậu đi Paris, cô ấy đi tìm… Chú hai.”
Trong thoáng chốc sắc mặt ông cụ tối xuống, siết chặt túi da vừa để xuống ghế mây, lạnh lùng chất vấn: “Bé Hân, con hãy nói thật cho ông nội biết, có phải Đậu Đậu được chú hai con nhận nuôi?”
Nhận nuôi!
Lần này Thi Vân Hân hoàn toàn mờ mịt, Đậu Đậu được chú hai nhận nuôi? Sao chú hai phải nhận nuôi Đậu Đậu? Đậu Đậu có người nhà chứ đâu phải là trẻ mồ côi đâu, nếu như thật sự chú hai nhận nuôi Đậu Đậu thì có chút không hợp đạo lý. “Cháu… Chuyện này cháu không biết gì cả, ông nội nghe ai nói ạ?” Ông cụ Thi cầm túi da nhét vào trong ngực Thi Vân Hân, nói: “Con tự mình xem đi!”
Thi Vân Hân run rẩy mở dây buộc túi ra, sau đó rút báo cáo điều tra từ bên trong ra. Ngày đại thọ hôm đó ông cụ Thi nhìn thấu Đậu Đậu và Thi Cảng Bác lui tới không bình thường, cố ý tìm người điều tra, không điều tra hết được nhưng cũng thu được kết quả bất ngờ, người giám hộ Đậu Đâu lại viết tên Thi Cảng Bác, nhìn ba chữ hùng hồn đó hô hấp ông cụ Thi cứng lại, tim đập cực nhanh, gần như ngã xuống.
“Ông nội, phần báo cáo điều tra này có phải có vấn đề không?” Làm thế nào Thi Vân Hân cũng không tin, hơn nữa nhìn vào ba chữ người giám hộ chói mắt kia, Thi Vân Hân tự thôi miên mình là phần báo cáo điều tra này nhất định có vấn đề.
“Gọi điện thoại cho anh họ con, bảo nó đặt giúp ta vé đi Paris.” Ông cụ Thi nghiêm túc dặn dò.
Thi Vân Hân chần chừ mấy giây sau đó rút điện thoại ra gọi cho Thi Hạo Hạo, bảo anh ta đặt giúp một vé máy bay đi Paris, khoảng mười phút sau điện thoại Thi Vân Hân vang lên, Thi Hạo Hạo nói với em họ là đã đặt xong vé đi Paris, chuyến bay sáu giờ rưỡi tối, còn chưa tới hai tiếng đồng hồ nữa.
Thi Vân Hân giúp ông cụ Thi thu xếp một ít quần áo, xách theo túi hành lý dặn tài xế đi tới sân bay. Thừa dịp ông nội không chú ý tới mình, rút di động ra gọi vào một dãy số, không đợi đối phương mở miệng nói chuyện đã vội vàng nói: “Anh Tô, không xong rồi, ông nội đi Paris tìm Đậu Đậu, ông nội còn điều tra quan hệ của Đậu Đậu và chú hai…”
“Anh hiểu rồi, cô bé, em làm rất khá!” Tô Thần Tôn cúp máy, chuyển qua gọi vào một dãy số khác, điện thoại đối phương vang lên mấy tiếng mới chịu bắt máy: “Chuyện lộ rồi, bố cậu muốn tới Paris, quan hệ của cậu và Đậu Đậu không giấu được bao lâu đâu.”
“….”
“Trong lòng ba cậu, Đậu Đậu có địa vị rất cao, nếu như để ông biết cậu lấy danh nghĩa nhận nuôi để lấy vợ, thì đường tình của cậu và Đậu Đậu vô cùng nhấp nhô.” Tô Thần Tôn không quên ‘vui sướng khi người khác gặp họa’ nói! Quên nói cho cậu biết, mấy ngày trước khi Đậu Đậu tới tìm cậu, Thi Hạo Hạo tới trường học đón người, cha cậu tới Paris sẽ dẫn theo cậu ta, cậu tự xem mà làm đi!”
“Cám ơn, người anh em!”
Hai người tắt máy, Thi Cảng Bác nhìn khuôn mặt ngủ yên của Tô Đậu, thầm nghĩ: Đậu Đậu, em là của chú hai, chú hai sẽ không giao em cho bất cứ ai, bao gồm cả Thi Hạo Hạo!
Ngày cách đại thọ ông cụ Thi đã trôi qua hai tuần lễ, căn nhà lớn như thế nhưng rất tĩnh mịch, ông cụ Thi tay miết túi da thật bên cạnh, ngồi trong ghế cô đơn tự hỏi. Nhà lớn của họ Thi vốn đã vắng người, ngoài mấy người giúp việc ra ra vào vào thì không thấy những thành viên khác của nhà họ Thi ra vào nhà lớn, ông cụ Thi thấy cô đơn, mặc dù không chịu thừa nhận.
“Ông nội?”
Thi Vân Hân nhận điện thoại ông cụ gọi tới, vừa tan học chạy như bay về ngôi nhà giữa sườn núi Dương Minh Sơn, còn chưa vào nhà chính đã thấy một bóng dáng cô đơn từ đằng xa, thân thể già nua đã không thể so với năm đó, Thi Vân Hân tăng tốc độ, chạy về phía ông cụ Thi.
“Bé Hân…. A, Đậu Đậu không tới?” Ông cụ Thi nhíu chặt chân mày khi không thấy Tô Đậu, vẻ mặt thất vọng.
“Đậu Đậu xin nghỉ phép một tuần, mấy ngày qua không đi học ạ.” Hàng ngày đến trường thấy bàn trước trống trơn, tâm tình Thi Vân Hân cũng xuống thấp, chỗ không có Tô Đậu giống như làm gì cũng không có sức lực.
“Là bệnh à?” Ông cụ Thi cầm tay cháu gái, lo lắng gấp gáp hỏi, Thi Vân Hân nhìn ông nội mình, tròng mắt thoáng hiện vẻ khác thường: “Đậu Đậu không ngã bệnh, cô ấy…” Thi Vân Hân khó có thể mở miệng, muốn cô nói Đậu Đậu xin nghỉ là vì đi Paris sao, cô ấy đi một mình, nếu nói ra không khiến ông nội lo lắng mới là lạ!
“Đậu Đậu xảy ra chuyện gì?” Thi Vân Hân muốn nói rồi lại thôi khiến trái tim ông cụ tre lơ lửng.
Thi Vân Hân nhắm chặt mắt, sau đó mở ra, siết chặt hai tay, nói: “Đậu Đậu đi Paris, cô ấy đi tìm… Chú hai.”
Trong thoáng chốc sắc mặt ông cụ tối xuống, siết chặt túi da vừa để xuống ghế mây, lạnh lùng chất vấn: “Bé Hân, con hãy nói thật cho ông nội biết, có phải Đậu Đậu được chú hai con nhận nuôi?”
Nhận nuôi!
Lần này Thi Vân Hân hoàn toàn mờ mịt, Đậu Đậu được chú hai nhận nuôi? Sao chú hai phải nhận nuôi Đậu Đậu? Đậu Đậu có người nhà chứ đâu phải là trẻ mồ côi đâu, nếu như thật sự chú hai nhận nuôi Đậu Đậu thì có chút không hợp đạo lý. “Cháu… Chuyện này cháu không biết gì cả, ông nội nghe ai nói ạ?” Ông cụ Thi cầm túi da nhét vào trong ngực Thi Vân Hân, nói: “Con tự mình xem đi!”
Thi Vân Hân run rẩy mở dây buộc túi ra, sau đó rút báo cáo điều tra từ bên trong ra. Ngày đại thọ hôm đó ông cụ Thi nhìn thấu Đậu Đậu và Thi Cảng Bác lui tới không bình thường, cố ý tìm người điều tra, không điều tra hết được nhưng cũng thu được kết quả bất ngờ, người giám hộ Đậu Đâu lại viết tên Thi Cảng Bác, nhìn ba chữ hùng hồn đó hô hấp ông cụ Thi cứng lại, tim đập cực nhanh, gần như ngã xuống.
“Ông nội, phần báo cáo điều tra này có phải có vấn đề không?” Làm thế nào Thi Vân Hân cũng không tin, hơn nữa nhìn vào ba chữ người giám hộ chói mắt kia, Thi Vân Hân tự thôi miên mình là phần báo cáo điều tra này nhất định có vấn đề.
“Gọi điện thoại cho anh họ con, bảo nó đặt giúp ta vé đi Paris.” Ông cụ Thi nghiêm túc dặn dò.
Thi Vân Hân chần chừ mấy giây sau đó rút điện thoại ra gọi cho Thi Hạo Hạo, bảo anh ta đặt giúp một vé máy bay đi Paris, khoảng mười phút sau điện thoại Thi Vân Hân vang lên, Thi Hạo Hạo nói với em họ là đã đặt xong vé đi Paris, chuyến bay sáu giờ rưỡi tối, còn chưa tới hai tiếng đồng hồ nữa.
Thi Vân Hân giúp ông cụ Thi thu xếp một ít quần áo, xách theo túi hành lý dặn tài xế đi tới sân bay. Thừa dịp ông nội không chú ý tới mình, rút di động ra gọi vào một dãy số, không đợi đối phương mở miệng nói chuyện đã vội vàng nói: “Anh Tô, không xong rồi, ông nội đi Paris tìm Đậu Đậu, ông nội còn điều tra quan hệ của Đậu Đậu và chú hai…”
“Anh hiểu rồi, cô bé, em làm rất khá!” Tô Thần Tôn cúp máy, chuyển qua gọi vào một dãy số khác, điện thoại đối phương vang lên mấy tiếng mới chịu bắt máy: “Chuyện lộ rồi, bố cậu muốn tới Paris, quan hệ của cậu và Đậu Đậu không giấu được bao lâu đâu.”
“….”
“Trong lòng ba cậu, Đậu Đậu có địa vị rất cao, nếu như để ông biết cậu lấy danh nghĩa nhận nuôi để lấy vợ, thì đường tình của cậu và Đậu Đậu vô cùng nhấp nhô.” Tô Thần Tôn không quên ‘vui sướng khi người khác gặp họa’ nói! Quên nói cho cậu biết, mấy ngày trước khi Đậu Đậu tới tìm cậu, Thi Hạo Hạo tới trường học đón người, cha cậu tới Paris sẽ dẫn theo cậu ta, cậu tự xem mà làm đi!”
“Cám ơn, người anh em!”
Hai người tắt máy, Thi Cảng Bác nhìn khuôn mặt ngủ yên của Tô Đậu, thầm nghĩ: Đậu Đậu, em là của chú hai, chú hai sẽ không giao em cho bất cứ ai, bao gồm cả Thi Hạo Hạo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.