Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 340: Anh không chạm vào cô được
Đường Quả Miểu Miểu
13/11/2021
Mặc Trì Uý lặng người, sau đó nở một nụ cười lạnh: “Gần đây em nổ lực làm việc như thế là vì muốn xứng đáng đứng bên cạnh anh sao?”
Quả đúng là như vậy.
Nhưng lúc này cô cũng không chắc nữa.
“Mặc Trì Úy, anh không cần phải hỏi nữa, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh, anh tha cho em đi có được không?”
Mặc Trì Uý nheo mắt, lúc này, dường như anh không tài nào nhìn thấu cô được nữa.
Anh nâng cằm cô lên, hỏi: “Em yêu anh không?”
Đường Tâm Nhan lúc này không muốn đôi co với Mặc Trì Uý nữa, tuỳ tiện trả lời một câu: “Yêu anh thì sao? Không yêu anh thì đã sao? Anh cũng không có cách nào chạm vào em được!”
Lời cô nói khiến không khí xung quanh như bị bao trùm bởi sự lạnh lẽo, mà sự ấm áp vừa nãy cũng bị nguội lạnh nhấn chìm.
Xương quai hàm của Mặc Trì Uý bị biểu cảm của anh kéo dài thành một đường thẳng, hai bên mặt giật giật, qua một lúc sau mới nhả từng chữ một qua kẽ răng: “Ai nói tôi không thể chạm vào em?”
Đường Tâm Nhan cứng rắn: “Còn cần ai nói sao?” Chính cô cũng cảm nhận được tuy rằng anh ấy phản ứng lại, nhưng cũng không có cách nào chạm vào cô. Lần đó, cô nghĩ rằng sẽ trao thân cho anh, chẳng phải là câu trả lời tốt nhất sao?”
Mắt Mặc Trì Uý lúc này đã đỏ au, trên trán nổi cả gân xanh, bàn tay to tướng của anh tỳ vào cằm cô mạnh hơn nữa: “Em muốn thử đúng không? Được, anh cho em toại nguyện!”
“Xoẹt, xoẹt!” Trong chớp mắt bộ đồ ngủ của cô đã bị anh xé toạc ra.
Cô xấu hổ hét lên: “Mặc Trì Uý, anh điên rồi sao? Ai cho phép anh động vào em chứ?”
Bàn tay anh thô bạo luồn lách trên làn da mềm mịn của cô: “Không phải em nói anh không động vào em được à?”
Cô cảm thấy đau nhói, nhíu mày lại: “Mặc Trì Uý, anh… Ư…”
Cô chưa kịp nói hết câu đã bị anh dùng môi chặn miệng lại.
Anh như chứng tỏ rằng anh rất muốn có được cô, xé nát bộ đồ ngủ rồi tách chân cô ra.
Nhưng người cô cứng đờ, khi một người phụ nữ không muốn phối hợp thì phản ứng của cô ấy là câu trả lời thẳng thừng nhất.
Cô khép chặt người, cơ thể đông cứng như xác chết, không thể nào duỗi ra.
Mà sự bốc đồng và tức giận của anh không thể nào chấp nhận cơm đã đến miệng mà không thể nuốt nào, nhưng sau vài lần cố gắng mà vẫn nhận lấy thất bại. Sau cùng sự tức giận và mong muốn chiếm đoạt kia cũng từ từ phai nhạt trong tâm trí anh, chỉ còn cảnh tượng kỳ cục không chịu nổi này.
Huyệt thái dương của anh giật giật, như thể chịu phải sự đã kích lớn, toàn thân trở nên bất lực rã rời.
Anh rời khỏi người cô, mồ hôi mồ kê nhễ nhại bước vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy rào rào, Đường Tâm Nhan mới ngồi dậy, ngơ ngác nhìn về phía phòng tắm. Anh không bật đèn, chỉ có ánh sáng của ánh trăng chiếu vào qua ô cửa sổ, có thể lờ mờ thấy bóng dáng của người đàn ông sau tấm kính mờ.
Cô chỉ nhìn một chút rồi lại chuyển tầm mắt về phía trước.
Cô nằm vật xuống, hai tay nắm chặt lấy chiếc chăn bông.
Mặc Trì Uý tắm nước lạnh rất lâu, sau đó đi ra ngồi bên giường, dùng đôi mắt đen tuyền nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Anh biết cô vẫn chưa ngủ, nhưng cô không muốn nói chuyện, cũng không muốn thấy anh.
Phía bên kia chăn bông bị nhấc lên, anh nằm xuống cạnh cô, cất giọng khàn khàn: “Yên tâm ngủ đi, anh không động vào em nữa.”
Trên cùng một chiếc giường lại có hai kẻ xoay lưng lại với nhau, rõ ràng khoảng cách rất gần mà lại như cách một dòng sông, không có cách nào chạm đến trái tim người đối diện.
Đường Tâm Nhan biết anh rất giận, nhưng cô cũng không có ý định an ủi anh.
Cô chỉ hi vọng kết quả ngày mai đến bệnh viện kiểm tra là cô không có thai, là que thử thai Nhiễm Nhiễm mua hôm nay có vấn đề.
…
Cô cũng không biết mình đã thiếp đi tự lúc nào, khi tỉnh dậy bầu trời đã sáng bừng rồi.
Quay đầu nhìn nửa chiếc giường bên cạnh đã trống không.
Sự ấm áp của anh cũng đã sớm biến mất rồi.
Quả đúng là như vậy.
Nhưng lúc này cô cũng không chắc nữa.
“Mặc Trì Úy, anh không cần phải hỏi nữa, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh, anh tha cho em đi có được không?”
Mặc Trì Uý nheo mắt, lúc này, dường như anh không tài nào nhìn thấu cô được nữa.
Anh nâng cằm cô lên, hỏi: “Em yêu anh không?”
Đường Tâm Nhan lúc này không muốn đôi co với Mặc Trì Uý nữa, tuỳ tiện trả lời một câu: “Yêu anh thì sao? Không yêu anh thì đã sao? Anh cũng không có cách nào chạm vào em được!”
Lời cô nói khiến không khí xung quanh như bị bao trùm bởi sự lạnh lẽo, mà sự ấm áp vừa nãy cũng bị nguội lạnh nhấn chìm.
Xương quai hàm của Mặc Trì Uý bị biểu cảm của anh kéo dài thành một đường thẳng, hai bên mặt giật giật, qua một lúc sau mới nhả từng chữ một qua kẽ răng: “Ai nói tôi không thể chạm vào em?”
Đường Tâm Nhan cứng rắn: “Còn cần ai nói sao?” Chính cô cũng cảm nhận được tuy rằng anh ấy phản ứng lại, nhưng cũng không có cách nào chạm vào cô. Lần đó, cô nghĩ rằng sẽ trao thân cho anh, chẳng phải là câu trả lời tốt nhất sao?”
Mắt Mặc Trì Uý lúc này đã đỏ au, trên trán nổi cả gân xanh, bàn tay to tướng của anh tỳ vào cằm cô mạnh hơn nữa: “Em muốn thử đúng không? Được, anh cho em toại nguyện!”
“Xoẹt, xoẹt!” Trong chớp mắt bộ đồ ngủ của cô đã bị anh xé toạc ra.
Cô xấu hổ hét lên: “Mặc Trì Uý, anh điên rồi sao? Ai cho phép anh động vào em chứ?”
Bàn tay anh thô bạo luồn lách trên làn da mềm mịn của cô: “Không phải em nói anh không động vào em được à?”
Cô cảm thấy đau nhói, nhíu mày lại: “Mặc Trì Uý, anh… Ư…”
Cô chưa kịp nói hết câu đã bị anh dùng môi chặn miệng lại.
Anh như chứng tỏ rằng anh rất muốn có được cô, xé nát bộ đồ ngủ rồi tách chân cô ra.
Nhưng người cô cứng đờ, khi một người phụ nữ không muốn phối hợp thì phản ứng của cô ấy là câu trả lời thẳng thừng nhất.
Cô khép chặt người, cơ thể đông cứng như xác chết, không thể nào duỗi ra.
Mà sự bốc đồng và tức giận của anh không thể nào chấp nhận cơm đã đến miệng mà không thể nuốt nào, nhưng sau vài lần cố gắng mà vẫn nhận lấy thất bại. Sau cùng sự tức giận và mong muốn chiếm đoạt kia cũng từ từ phai nhạt trong tâm trí anh, chỉ còn cảnh tượng kỳ cục không chịu nổi này.
Huyệt thái dương của anh giật giật, như thể chịu phải sự đã kích lớn, toàn thân trở nên bất lực rã rời.
Anh rời khỏi người cô, mồ hôi mồ kê nhễ nhại bước vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy rào rào, Đường Tâm Nhan mới ngồi dậy, ngơ ngác nhìn về phía phòng tắm. Anh không bật đèn, chỉ có ánh sáng của ánh trăng chiếu vào qua ô cửa sổ, có thể lờ mờ thấy bóng dáng của người đàn ông sau tấm kính mờ.
Cô chỉ nhìn một chút rồi lại chuyển tầm mắt về phía trước.
Cô nằm vật xuống, hai tay nắm chặt lấy chiếc chăn bông.
Mặc Trì Uý tắm nước lạnh rất lâu, sau đó đi ra ngồi bên giường, dùng đôi mắt đen tuyền nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Anh biết cô vẫn chưa ngủ, nhưng cô không muốn nói chuyện, cũng không muốn thấy anh.
Phía bên kia chăn bông bị nhấc lên, anh nằm xuống cạnh cô, cất giọng khàn khàn: “Yên tâm ngủ đi, anh không động vào em nữa.”
Trên cùng một chiếc giường lại có hai kẻ xoay lưng lại với nhau, rõ ràng khoảng cách rất gần mà lại như cách một dòng sông, không có cách nào chạm đến trái tim người đối diện.
Đường Tâm Nhan biết anh rất giận, nhưng cô cũng không có ý định an ủi anh.
Cô chỉ hi vọng kết quả ngày mai đến bệnh viện kiểm tra là cô không có thai, là que thử thai Nhiễm Nhiễm mua hôm nay có vấn đề.
…
Cô cũng không biết mình đã thiếp đi tự lúc nào, khi tỉnh dậy bầu trời đã sáng bừng rồi.
Quay đầu nhìn nửa chiếc giường bên cạnh đã trống không.
Sự ấm áp của anh cũng đã sớm biến mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.