Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 223: Anh ôm người phụ nữ khác rời đi
Đường Quả Miểu Miểu
11/11/2021
Thân hình mảnh mai của cô dựa vào khung cửa, hai tay ôm lấy cánh tay
có phần lạnh lẽo của chính mình, đôi mắt như phủ một lớp sương mù.
Lúc hai người mới quen nhau, cô đã muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng, không có bất kỳ qua lại nào, nhưng anh vốn không quan tâm lời nói đó, nên xuất hiện trước mặt cô là xuất hiện trước mặt cô, thích khiêu khích cô là khiêu khích.
Còn hiện tại, chỉ cần cô muốn anh không dính dáng tới cô nữa thì anh cũng sẽ không đính dáng đến cô nữa.
Như vậy sao có thể khiến cô không hoài nghi, không nghĩ lung tung được đây? Có phải là vì có Kiều Phi Nhi nên cô đã biến thành có cũng được không có cũng được?
Nghĩ tới cuộc điện thoại anh vừa nghe, hình như Đường Tâm Nhan ý thức được đều gì đó, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, đi tới sảnh tiệc ở tầng một.
Cô tìm bóng hình của Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi ở khắp nơi, nhưng mà không nhìn thấy bọn họ.
Diệp Nhiễm đợi Đường Tâm Nhan đi tới, vỗ vai cô: “Cậu đang tìm cái gì vậy?”
Đường Tâm Nhan mím môi, mắt vẫn nhìn nhìn xung quanh: “Cậu thấy Mặc Trì Úy không?”
“Không thấy.”
Đường Tâm Nhan rời khỏi sảnh tiệc đi tới boong tàu. Từ xa, cô chính là đã nhìn thấy người đàn ông mà mình muốn tìm.
Anh đang đánh ai đó, khoảng cách có chút xa, cô nhìn không rõ người anh đang đánh là ai, nhưng trông người đó khá giống người đã bị Kiều Phi Nhi từ chối mời rượu ở sảnh trước đó.
Khoảng ba mươi giây sau, người đàn ông bị đánh nằm trên mặt đất, đến đứng cũng đứng không nổi.
Mặc Trì Úy bế người phụ nữ đang thu mình trong góc dậy, vẻ mặt u ám rời đi.
Đường Tâm Nhan đang trốn ở trong góc, anh mắt dán trên người Kiều Phi Nhi, sắc mặt có chút tái nhợt, có lẽ là đang sợ hãi, trên người khoác áo vest đen của anh.
Những ngón tay đang thả lỏng bên hông của Đường Tâm Nhan vô thức cuộn lại. Mãi đến khi bóng dáng họ khuất dần, cô mới từ từ thu lại ánh mắt.
Khuôn mặt xinh đẹp không có nhiều biểu cảm, vẫn rất bình tĩnh, ngoại trừ ngón tay đang siết chặt, chặt đến mức sắp xuyên qua lòng bàn tay.
Trên đường về, bạn trai Diệp Nhiễm đến đón họ.
Diệp Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan im lặng, cô ta thận trọng nói: “Tớ thấy chồng của cậu ôm Kiều Phi Nhi xuống du thuyền, lẽ nào những lời Giang Na Nhi nói hôm ấy là sự thật? Chồng của cậu và Kiều Phi Nhi thật sự có mối quan hệ không bình thường?”
Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, đầu óc quay cuồng, cô không biết nên tin những gì mình thấy trước mắt, hay nên tin lời của Mặc Trì Úy là cô không nên ghen tuông lung tung.
Rõ ràng anh biết cô đang ở trên du thuyền nhưng anh vẫn công khai ôm Kiều Phi Nhi rời đi, hoặc là anh cảm thấy anh là người ngay thẳng nên không sợ người khác hiểu lầm, hoặc là anh không quan tâm đến cảm xúc của cô và cố tình để cho cô hiểu lầm.
Trong lòng cô bất giác nghiêng về loại thứ nhất. Nhưng nhìn thấy anh ôm Kiều Phi Nhi, còn lấy áo vest che cho cô ta thì trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Thấy Đường Tâm Nhan không lên tiếng, Diệp Nhiễm trầm ngâm, thận trọng hỏi: “Tâm Nhan, cậu yêu anh ta rồi sao?”
Yêu anh sao?
Trong chuyện tình cảm, cô là kiểu người thiên về chậm mà chắc, trải qua việc bị Phó Tư Thần làm cho tổn thương cũng khiến cho cô có cảm giác sợ hãi, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng cô đã rung động trước Mặc Trì Úy.
Còn về tình yêu, chắc vẫn chưa đến mức đó.
“Diệp Nhiễm, bây giờ tớ không muốn nhắc đến chuyện tình cảm, quay phim một ngày nên tớ mệt rồi, muốn ngủ một chút.”
Diệp Nhiễm “ừ” một tiếng, khi Đường Tâm Nhan chìm vào giấc ngủ, cô ta lại chuyển ánh mắt sang nhìn cô. Cô cũng thật là rộng lượng, chồng của mình ôm một nữ mình tinh khác rời đi, cô vẫn không buồn quan tâm, còn có thể ngủ.
Mối quan hệ giữa Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi là gì? Tại sao anh lại ôm Kiều Phi Nhi? Nhưng chuyện này cũng khiến cô ta hiểu được rằng Mặc Trì Úy đối với Đường Tâm Nhan không phải một lòng một dạ.
Một người đàn ông có quyền có thế, ai lại chả có năm thê bảy thiếp?
Lúc hai người mới quen nhau, cô đã muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng, không có bất kỳ qua lại nào, nhưng anh vốn không quan tâm lời nói đó, nên xuất hiện trước mặt cô là xuất hiện trước mặt cô, thích khiêu khích cô là khiêu khích.
Còn hiện tại, chỉ cần cô muốn anh không dính dáng tới cô nữa thì anh cũng sẽ không đính dáng đến cô nữa.
Như vậy sao có thể khiến cô không hoài nghi, không nghĩ lung tung được đây? Có phải là vì có Kiều Phi Nhi nên cô đã biến thành có cũng được không có cũng được?
Nghĩ tới cuộc điện thoại anh vừa nghe, hình như Đường Tâm Nhan ý thức được đều gì đó, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, đi tới sảnh tiệc ở tầng một.
Cô tìm bóng hình của Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi ở khắp nơi, nhưng mà không nhìn thấy bọn họ.
Diệp Nhiễm đợi Đường Tâm Nhan đi tới, vỗ vai cô: “Cậu đang tìm cái gì vậy?”
Đường Tâm Nhan mím môi, mắt vẫn nhìn nhìn xung quanh: “Cậu thấy Mặc Trì Úy không?”
“Không thấy.”
Đường Tâm Nhan rời khỏi sảnh tiệc đi tới boong tàu. Từ xa, cô chính là đã nhìn thấy người đàn ông mà mình muốn tìm.
Anh đang đánh ai đó, khoảng cách có chút xa, cô nhìn không rõ người anh đang đánh là ai, nhưng trông người đó khá giống người đã bị Kiều Phi Nhi từ chối mời rượu ở sảnh trước đó.
Khoảng ba mươi giây sau, người đàn ông bị đánh nằm trên mặt đất, đến đứng cũng đứng không nổi.
Mặc Trì Úy bế người phụ nữ đang thu mình trong góc dậy, vẻ mặt u ám rời đi.
Đường Tâm Nhan đang trốn ở trong góc, anh mắt dán trên người Kiều Phi Nhi, sắc mặt có chút tái nhợt, có lẽ là đang sợ hãi, trên người khoác áo vest đen của anh.
Những ngón tay đang thả lỏng bên hông của Đường Tâm Nhan vô thức cuộn lại. Mãi đến khi bóng dáng họ khuất dần, cô mới từ từ thu lại ánh mắt.
Khuôn mặt xinh đẹp không có nhiều biểu cảm, vẫn rất bình tĩnh, ngoại trừ ngón tay đang siết chặt, chặt đến mức sắp xuyên qua lòng bàn tay.
Trên đường về, bạn trai Diệp Nhiễm đến đón họ.
Diệp Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan im lặng, cô ta thận trọng nói: “Tớ thấy chồng của cậu ôm Kiều Phi Nhi xuống du thuyền, lẽ nào những lời Giang Na Nhi nói hôm ấy là sự thật? Chồng của cậu và Kiều Phi Nhi thật sự có mối quan hệ không bình thường?”
Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, đầu óc quay cuồng, cô không biết nên tin những gì mình thấy trước mắt, hay nên tin lời của Mặc Trì Úy là cô không nên ghen tuông lung tung.
Rõ ràng anh biết cô đang ở trên du thuyền nhưng anh vẫn công khai ôm Kiều Phi Nhi rời đi, hoặc là anh cảm thấy anh là người ngay thẳng nên không sợ người khác hiểu lầm, hoặc là anh không quan tâm đến cảm xúc của cô và cố tình để cho cô hiểu lầm.
Trong lòng cô bất giác nghiêng về loại thứ nhất. Nhưng nhìn thấy anh ôm Kiều Phi Nhi, còn lấy áo vest che cho cô ta thì trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Thấy Đường Tâm Nhan không lên tiếng, Diệp Nhiễm trầm ngâm, thận trọng hỏi: “Tâm Nhan, cậu yêu anh ta rồi sao?”
Yêu anh sao?
Trong chuyện tình cảm, cô là kiểu người thiên về chậm mà chắc, trải qua việc bị Phó Tư Thần làm cho tổn thương cũng khiến cho cô có cảm giác sợ hãi, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng cô đã rung động trước Mặc Trì Úy.
Còn về tình yêu, chắc vẫn chưa đến mức đó.
“Diệp Nhiễm, bây giờ tớ không muốn nhắc đến chuyện tình cảm, quay phim một ngày nên tớ mệt rồi, muốn ngủ một chút.”
Diệp Nhiễm “ừ” một tiếng, khi Đường Tâm Nhan chìm vào giấc ngủ, cô ta lại chuyển ánh mắt sang nhìn cô. Cô cũng thật là rộng lượng, chồng của mình ôm một nữ mình tinh khác rời đi, cô vẫn không buồn quan tâm, còn có thể ngủ.
Mối quan hệ giữa Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi là gì? Tại sao anh lại ôm Kiều Phi Nhi? Nhưng chuyện này cũng khiến cô ta hiểu được rằng Mặc Trì Úy đối với Đường Tâm Nhan không phải một lòng một dạ.
Một người đàn ông có quyền có thế, ai lại chả có năm thê bảy thiếp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.