Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 501: Anh, xuất hiện
Đường Quả Miểu Miểu
17/11/2021
Những tiếng vũ nhục, chửi rủa, chỉ trích không ngừng vang lên bên tai của cô, nhìn thấy biểu tình tràn ngập sự đắc ý của Đường Vũ Nhu thì Đường Tâm Nhan hận không thể kiếm một cái hố mà chui vào.
Chiếc vòng tay ở trong tay của cô từ lúc nào? Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự trào phúng của mọi người, những ánh mắt ấy cứ trói chặt không rời ở trên người của cô, thế nhưng Đường Tâm Nhan không hề để ý tới, cô chỉ đang suy nghĩ lại.
Chẳng lẽ là cái lúc cô bị ngã, dì lao công nhặt túi lên giúp cô đấy chứ? Chỉ có cô ta mới vừa tiếp cận cô mà thôi?
Nếu là cô ta thật thì vì sao cô ta lại hãm hại cô? Cô với cô ta đâu có quen biết gì?
Đường Tâm Nhan đưa mắt nhìn xung quanh, cô hy vọng có thể tìm được người vừa đụng ngã cô, cô muốn hỏi rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng… Thế nhưng cô nhìn một hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng của dì lao công đâu, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan cảm thấy tuyệt vọng, đúng lúc cô nhìn qua ánh mắt đắc ý vì đạt được mưu kế của Đường Vũ Nhu thì ngay lập tức cô đã hiểu ra tất cả.
“Đường Vũ Nhu, là cô, chính là cô mua chuộc dì lao công đụng ngã tôi, sau đó bỏ chiếc vòng tay ở trong túi của tôi phải không?
Đường Tâm Nhan vô cùng phẫn nộ, cô lớn tiếng quát Đường Vũ Nhu.
“Tôi bỏ chiếc vòng tay vào túi của cô ư?” Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, khí thế của Đường Vũ Nhu như một nữ vương đi tới trước mặt của Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nha, tôi không có thời gian chơi cái trò chơi ngây thơ này với cô đâu, niệm tình chị em mười mấy năm của chúng ta, vốn dĩ tôi muốn giúp đỡ cô, ai bảo cô lại bị đàn ông bỏ chứ? Cuộc sống của phụ nữ mang thai cũng không dễ dàng gì, thế nhưng chúng tôi không ngờ cô lại làm ra chuyện như thế này, Đường Tâm Nhan, cô làm cho người chị gái này thất vọng quá đấy.”
Đường Vũ Nhu bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại thành công khiến cho những người xung quanh đồng tình với cô ta, phỉ nhổ đối với Đường Tâm Nhan.
“Nói không chừng cô gái chính là một tên trộm, không chừng đứa nhỏ trong bụng cũng là loại con hoang.”
“Đúng vậy, đã là phụ nữ mang thai rồi lại còn đi trộm đồ, nhất định cô ta cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì, nói không chừng lại còn đi quyến rũ chồng của người khác, phá hủy gia đình nhà người ta cho nên mới mang thai trong tình huống như vậy, cũng chẳng có người đàn ông nào bên cạnh.”
Tiếng bàn tán của những người xung quanh lại càng lớn hơn, điều này khiến cho sắc mặt của Đường Tâm Nhan trắng bệch ngay tức khắc.
Đường Vũ Nhu được đám vệ sĩ vây quanh, vẻ mặt của cô ta vô cùng đắc ý, cười cười khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan bị mọi người phỉ nhổ, trào phúng.
Đường Tâm Nhan luôn biết rằng không có sự che chở của một người đàn ông, cô rất cô đơn, nhưng cô không ngờ rằng có một ngày mình lại phải chịu sự sỉ nhục, nhục nhã ở đây..
Rõ ràng cô biết, tất cả những chuyện này đều là do Đường Vũ Nhu gây ra…Thế nhưng chính cô lại không thể phản kháng lại mà chỉ có thể im lặng thừa nhận tất cả.
Có lẽ cảm xúc của Đường Tâm Nhan quá kích động, lúc này đứa bé trong bụng đã đạp mạnh cô một cái.
Con yêu à, con cũng cảm thấy mẹ mình đang bị bắt nạt ư? Chính sự kém cỏi của mẹ đã khiến con phải chịu đựng những điều ô nhục không cần thiết này.
“Đúng là một người phụ nữ đê tiện, nhìn vào thật khiến chúng ta bẩn mắt, mau đuổi cô ta đi.”
Trong đám người, không biết có ai hô lên một tiếng, ngay sau đó, Đường Tâm Nhan liền cảm giác được mọi người đi tới về phía cô.
Không…Sợ hãi mọi người tới gần sẽ làm hại tới đứa trẻ trong bụng, Đường Tâm Nhan nhanh chóng lấy hai tay ôm bụng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô trở nên tái nhợt.
“Mặc Trì Úy…”
Ở phía sau, Đường Tâm Nhan cũng không ngờ cô lại gọi cái tên này.
Đường Vũ Nhu đứng ở cách đó không xa, trong mắt của cô ta có một tia sáng kì lạ lóe lên, lúc này cô ta trao đổi bằng ánh mắt với Giang An Nhi mà chỉ có bọn họ mới hiểu.
“Dừng tay.” Trong nháy mắt, ngay tại lúc Đường Tâm Nhan sắp bị mọi người đẩy ngã, bên tai của mọi người đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lùng, âm thanh như phát ra từ địa ngục sâu thẳm, khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run, lạnh lẽo đến kinh người.
Đám người vừa bị kích động liền đứng lại, không dám tới gần Đường Tâm Nhan nữa.
Mặc Trì Úy? Sao anh lại đến đây được?
Nhìn thấy Mặc Trì Úy đang đi tới chỗ Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu đang xem kịch hay thì không khỏi hoảng sợ, cô ta nhanh chóng trốn ở phía sau Giang Na nhi.
Giang Na Nhi cũng không ngờ Mặc Trì Úy lại xuất hiện ở đây, sắc mặt của cô ta cũng trở nên tái nhợt trong chốc lát.
“Vũ Nhu, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy? Không phải cậu nói anh ta đã chết rồi sao? Anh ta…Anh ta sao lại xuất hiện ở đây?” Giang Na Nhi bắt lấy tay của Đường Vũ Nhu, cô ta sốt ruột hỏi.
Vẻ mặt của Đường Vũ Nhu cũng vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng tưởng rằng Mặc Trì Úy đã chết nhưng cô ta cũng không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, hơn nữa…Anh ta lại còn ôm Đường Tâm Nhan.
“Chúng ta đi mau.”
Đường Vũ Nhu biết thủ đoạn của Mặc Trì Úy vô cùng đáng sợ, cô ta sợ hãi nói với đám vệ sĩ.
Mấy tên vệ sĩ cũng không biết làm sao, ngay khi bọn họ định che chắn cho Đường Vũ Nhu để rời đi thì giọng nói lạnh băng và tàn nhẫn của Mặc Trì Úy vang lên từ phía sau.
“Đứng lại.”
Đột nhiên thanh âm lại vang lên bên tai khiến cho mấy tên vệ sĩ dừng lại theo bản năng.
Đường Vũ Nhu bị dọa tới mức hai chân cũng mềm nhũn ra.
Mặc Trì Úy trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan đi tới chỗ của Đường Vũ Nhu. Trên khuôn mặt tuấn tú sắc bén lộ ra một tia cười lạnh khiến người khác lạnh hết cả sống lưng.
Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy ôm vào trong lòng, tuy rằng cô không biết vì sao anh lại xuất hiện ở đây, thế nhưng cô nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của Đường Vũ Nhu khi nhìn thấy anh, một tia sáng giảo hoạt khẽ xẹt qua trong đôi mắt trong veo của cô.
Đường Vũ Nhu, không phải vừa rồi cô lợi hại lắm hay sao? Một mực đổ oan cho tôi hay sao? Sao hiện tại cô lại sợ hãi như vậy? Hay cho một kẻ thích bắt nạt kẻ yếu.
“Cô ta…Cô ta vừa nãy còn một mực cổ vũ đám người không biết chuyện tới nhục nhã em, thậm chí…Thậm chí còn đứa trẻ trong bụng em là con hoang nữa.”
Đường Tâm Nhan rúc mặt vào trong lồng ngực của Mặc Trì Úy, cô nói với vẻ sợ hãi, giọng nói ngọt ngào như được bôi một lớp mật, lộ ra vẻ mềm mại cùng với thống khổ khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Nghe thấy từ hai từ con hoang, đôi đồng tử đen như chim ưng của Mặc Trì Úy nheo lại một cách nguy hiểm, và đôi đồng tử đen sắc như dao đó hung hăng nhìn thẳng vào Đường Vũ Nhu.
“Anh…Anh muốn làm gì? Tôi chính là…Là một người phụ nữ đang mang thai đó, hơn nữa Tư Thần cũng rất thương tôi, đám vệ sĩ này cũng sẽ bảo vệ tôi.”
Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy dừng lại trên người của mình, Đường Vũ Nhu cảm thấy có chút sợ hãi, thế nhưng ở trước mắt của Đường Tâm Nhan, cô ta không muộn lộ ra dù chỉ một chút hoảng sợ, cho nên cô ta vẫn cố gắng biểu lộ ra sự kiêu ngạo.
“Vệ sĩ?” Mặc Trì Úy hừ lạnh một tiếng, con ngươi đen giống như đầm nước lạnh sâu không đáy, lần lượt lướt qua từng tên vệ sĩ, con ngươi đen đầy sát ý cùng ánh sáng ảm đạm khiến những vệ sĩ này sợ hãi không dám đối diện.
“Chị, chị có thể mắng em cũng được, thế nhưng…Thế nhưng chị lại mắng một đứa trẻ còn chưa ra đời, chị…Chị hơi quá đáng rồi.”
Đường Tâm Nhan lại mở ra đôi môi anh đào, đôi mắt phượng trong vắt như pha lê nhấn chìm một tầng ánh sáng, con ngươi trong mờ quyến rũ càng thêm đáng thương, bàn tay mảnh khảnh run rẩy kéo quần áo của Mặc Trì Úy.
Chiếc vòng tay ở trong tay của cô từ lúc nào? Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự trào phúng của mọi người, những ánh mắt ấy cứ trói chặt không rời ở trên người của cô, thế nhưng Đường Tâm Nhan không hề để ý tới, cô chỉ đang suy nghĩ lại.
Chẳng lẽ là cái lúc cô bị ngã, dì lao công nhặt túi lên giúp cô đấy chứ? Chỉ có cô ta mới vừa tiếp cận cô mà thôi?
Nếu là cô ta thật thì vì sao cô ta lại hãm hại cô? Cô với cô ta đâu có quen biết gì?
Đường Tâm Nhan đưa mắt nhìn xung quanh, cô hy vọng có thể tìm được người vừa đụng ngã cô, cô muốn hỏi rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng… Thế nhưng cô nhìn một hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng của dì lao công đâu, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan cảm thấy tuyệt vọng, đúng lúc cô nhìn qua ánh mắt đắc ý vì đạt được mưu kế của Đường Vũ Nhu thì ngay lập tức cô đã hiểu ra tất cả.
“Đường Vũ Nhu, là cô, chính là cô mua chuộc dì lao công đụng ngã tôi, sau đó bỏ chiếc vòng tay ở trong túi của tôi phải không?
Đường Tâm Nhan vô cùng phẫn nộ, cô lớn tiếng quát Đường Vũ Nhu.
“Tôi bỏ chiếc vòng tay vào túi của cô ư?” Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, khí thế của Đường Vũ Nhu như một nữ vương đi tới trước mặt của Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nha, tôi không có thời gian chơi cái trò chơi ngây thơ này với cô đâu, niệm tình chị em mười mấy năm của chúng ta, vốn dĩ tôi muốn giúp đỡ cô, ai bảo cô lại bị đàn ông bỏ chứ? Cuộc sống của phụ nữ mang thai cũng không dễ dàng gì, thế nhưng chúng tôi không ngờ cô lại làm ra chuyện như thế này, Đường Tâm Nhan, cô làm cho người chị gái này thất vọng quá đấy.”
Đường Vũ Nhu bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại thành công khiến cho những người xung quanh đồng tình với cô ta, phỉ nhổ đối với Đường Tâm Nhan.
“Nói không chừng cô gái chính là một tên trộm, không chừng đứa nhỏ trong bụng cũng là loại con hoang.”
“Đúng vậy, đã là phụ nữ mang thai rồi lại còn đi trộm đồ, nhất định cô ta cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì, nói không chừng lại còn đi quyến rũ chồng của người khác, phá hủy gia đình nhà người ta cho nên mới mang thai trong tình huống như vậy, cũng chẳng có người đàn ông nào bên cạnh.”
Tiếng bàn tán của những người xung quanh lại càng lớn hơn, điều này khiến cho sắc mặt của Đường Tâm Nhan trắng bệch ngay tức khắc.
Đường Vũ Nhu được đám vệ sĩ vây quanh, vẻ mặt của cô ta vô cùng đắc ý, cười cười khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan bị mọi người phỉ nhổ, trào phúng.
Đường Tâm Nhan luôn biết rằng không có sự che chở của một người đàn ông, cô rất cô đơn, nhưng cô không ngờ rằng có một ngày mình lại phải chịu sự sỉ nhục, nhục nhã ở đây..
Rõ ràng cô biết, tất cả những chuyện này đều là do Đường Vũ Nhu gây ra…Thế nhưng chính cô lại không thể phản kháng lại mà chỉ có thể im lặng thừa nhận tất cả.
Có lẽ cảm xúc của Đường Tâm Nhan quá kích động, lúc này đứa bé trong bụng đã đạp mạnh cô một cái.
Con yêu à, con cũng cảm thấy mẹ mình đang bị bắt nạt ư? Chính sự kém cỏi của mẹ đã khiến con phải chịu đựng những điều ô nhục không cần thiết này.
“Đúng là một người phụ nữ đê tiện, nhìn vào thật khiến chúng ta bẩn mắt, mau đuổi cô ta đi.”
Trong đám người, không biết có ai hô lên một tiếng, ngay sau đó, Đường Tâm Nhan liền cảm giác được mọi người đi tới về phía cô.
Không…Sợ hãi mọi người tới gần sẽ làm hại tới đứa trẻ trong bụng, Đường Tâm Nhan nhanh chóng lấy hai tay ôm bụng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô trở nên tái nhợt.
“Mặc Trì Úy…”
Ở phía sau, Đường Tâm Nhan cũng không ngờ cô lại gọi cái tên này.
Đường Vũ Nhu đứng ở cách đó không xa, trong mắt của cô ta có một tia sáng kì lạ lóe lên, lúc này cô ta trao đổi bằng ánh mắt với Giang An Nhi mà chỉ có bọn họ mới hiểu.
“Dừng tay.” Trong nháy mắt, ngay tại lúc Đường Tâm Nhan sắp bị mọi người đẩy ngã, bên tai của mọi người đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lùng, âm thanh như phát ra từ địa ngục sâu thẳm, khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run, lạnh lẽo đến kinh người.
Đám người vừa bị kích động liền đứng lại, không dám tới gần Đường Tâm Nhan nữa.
Mặc Trì Úy? Sao anh lại đến đây được?
Nhìn thấy Mặc Trì Úy đang đi tới chỗ Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu đang xem kịch hay thì không khỏi hoảng sợ, cô ta nhanh chóng trốn ở phía sau Giang Na nhi.
Giang Na Nhi cũng không ngờ Mặc Trì Úy lại xuất hiện ở đây, sắc mặt của cô ta cũng trở nên tái nhợt trong chốc lát.
“Vũ Nhu, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy? Không phải cậu nói anh ta đã chết rồi sao? Anh ta…Anh ta sao lại xuất hiện ở đây?” Giang Na Nhi bắt lấy tay của Đường Vũ Nhu, cô ta sốt ruột hỏi.
Vẻ mặt của Đường Vũ Nhu cũng vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng tưởng rằng Mặc Trì Úy đã chết nhưng cô ta cũng không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, hơn nữa…Anh ta lại còn ôm Đường Tâm Nhan.
“Chúng ta đi mau.”
Đường Vũ Nhu biết thủ đoạn của Mặc Trì Úy vô cùng đáng sợ, cô ta sợ hãi nói với đám vệ sĩ.
Mấy tên vệ sĩ cũng không biết làm sao, ngay khi bọn họ định che chắn cho Đường Vũ Nhu để rời đi thì giọng nói lạnh băng và tàn nhẫn của Mặc Trì Úy vang lên từ phía sau.
“Đứng lại.”
Đột nhiên thanh âm lại vang lên bên tai khiến cho mấy tên vệ sĩ dừng lại theo bản năng.
Đường Vũ Nhu bị dọa tới mức hai chân cũng mềm nhũn ra.
Mặc Trì Úy trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan đi tới chỗ của Đường Vũ Nhu. Trên khuôn mặt tuấn tú sắc bén lộ ra một tia cười lạnh khiến người khác lạnh hết cả sống lưng.
Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy ôm vào trong lòng, tuy rằng cô không biết vì sao anh lại xuất hiện ở đây, thế nhưng cô nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của Đường Vũ Nhu khi nhìn thấy anh, một tia sáng giảo hoạt khẽ xẹt qua trong đôi mắt trong veo của cô.
Đường Vũ Nhu, không phải vừa rồi cô lợi hại lắm hay sao? Một mực đổ oan cho tôi hay sao? Sao hiện tại cô lại sợ hãi như vậy? Hay cho một kẻ thích bắt nạt kẻ yếu.
“Cô ta…Cô ta vừa nãy còn một mực cổ vũ đám người không biết chuyện tới nhục nhã em, thậm chí…Thậm chí còn đứa trẻ trong bụng em là con hoang nữa.”
Đường Tâm Nhan rúc mặt vào trong lồng ngực của Mặc Trì Úy, cô nói với vẻ sợ hãi, giọng nói ngọt ngào như được bôi một lớp mật, lộ ra vẻ mềm mại cùng với thống khổ khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Nghe thấy từ hai từ con hoang, đôi đồng tử đen như chim ưng của Mặc Trì Úy nheo lại một cách nguy hiểm, và đôi đồng tử đen sắc như dao đó hung hăng nhìn thẳng vào Đường Vũ Nhu.
“Anh…Anh muốn làm gì? Tôi chính là…Là một người phụ nữ đang mang thai đó, hơn nữa Tư Thần cũng rất thương tôi, đám vệ sĩ này cũng sẽ bảo vệ tôi.”
Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy dừng lại trên người của mình, Đường Vũ Nhu cảm thấy có chút sợ hãi, thế nhưng ở trước mắt của Đường Tâm Nhan, cô ta không muộn lộ ra dù chỉ một chút hoảng sợ, cho nên cô ta vẫn cố gắng biểu lộ ra sự kiêu ngạo.
“Vệ sĩ?” Mặc Trì Úy hừ lạnh một tiếng, con ngươi đen giống như đầm nước lạnh sâu không đáy, lần lượt lướt qua từng tên vệ sĩ, con ngươi đen đầy sát ý cùng ánh sáng ảm đạm khiến những vệ sĩ này sợ hãi không dám đối diện.
“Chị, chị có thể mắng em cũng được, thế nhưng…Thế nhưng chị lại mắng một đứa trẻ còn chưa ra đời, chị…Chị hơi quá đáng rồi.”
Đường Tâm Nhan lại mở ra đôi môi anh đào, đôi mắt phượng trong vắt như pha lê nhấn chìm một tầng ánh sáng, con ngươi trong mờ quyến rũ càng thêm đáng thương, bàn tay mảnh khảnh run rẩy kéo quần áo của Mặc Trì Úy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.