Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 741: Bị người gài bẫy
Đường Quả Miểu Miểu
18/11/2021
Nghe được giọng của tổng biên tập, Đường Tâm Nhan vốn định rời đi cũng không tiện xoay người, chỉ có thể cùng với Dương Hiểu Na bước vào hội trường.
“Tổng biên tập, chẳng phải nói chỉ là một bữa tiệc tụ tập nho nhỏ của nhân viên thôi sao? Sao lại có nhiều người quá vậy?” Dù sao cũng từng là người phụ nữ của Mặc Trì Uý nên đối với những người làm trong thương trường thì Đường Tâm Nhan vẫn có quen biết, lúc cô thấy trong hội trường có rất nhiều người trong lĩnh vực làm ăn thì không khỏi có hơi bất ngờ.
“Đây không chỉ là một buổi tiệc tụ họp của nhân viên, mà còn là đại hội kêu gọi đầu tư của tòa soạn chúng ta, cô cũng biết đó, chúng ta cần sự trợ giúp từ những ông chủ này vậy nên lúc tiếp xúc với bọn họ nhất định không được chống đối với họ, hiểu chưa?
Dương Hiểu Na dặn dò nói.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói bậy gì đâu.”
Đường Tâm Nhan hứa hẹn sẽ không có bất cứ tiếp xúc gì với đám người trên thương trường này, vậy nên sau khi Dương Hiểu Na rời đi Đường Tâm Nhan liền cầm một ly rượu đi đến một góc.
Cô định sau khi ngồi đây một lát thì rời đi vì dù sao trường hợp thế này cũng không thích hợp với mình.
“Đường Tâm Nhan…” Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cô đang chìm trong suy nghĩ bị dọa cho hết hồn.
Cô theo bản năng quay lại.
Đường Vũ Nhu? Sao cô ta lại ở đây? Thấy Đường Vũ Nhu đang đi về phía mình, hàng mày của Đường Tâm nhan cau chặt vào nhau, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, nếu sớm biết người phụ nữ này cũng xuất hiện thì cho dù tổng biên tập có uy hiếp cô cũng sẽ không đến.
“Ông chủ Chu, đây là em gái tôi, là Đường Tâm Nhan đã bị Mặc Trì Uý một chân đá ra khỏi nhà.” Đường Vũ Nhu mềm mại đáng yêu mà ôm lất cánh tay người đàn ông đứng bên cạnh, trên mặt tràn đầy nịnh bợ nhìn ông ta.
Thấy người đàn ông đã có tuổi đang đứng bên cạnh Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan có hơi bất ngờ, lẽ nào cô ta chia tay với Phó Tư Thần rồi? Năm xưa cô ta vì có được thân phận vợ của Phó Tư Thần mà thật sự đã hao hết tâm tư đối phó mình.
Xem ra Đường Vũ Nhu vẫn giống như trước kia, sau khi Phó Như Thần sa sút thì liền đi tìm kim chủ khác cho mình.
“Cô chính là người phụ nữ đã bị Mặc Trì Uý đá?”
Người đàn ông có tuổi được Đường Vũ Như gọi là ông chủ Chu kia đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, trên mặt hiện lên nụ cười dâm dê.
“Đường Vũ Nhu, ánh mắt của cô vẫn kém như ngày nào, tôi không nhớ rằng giữa mình và cô có quan hệ chị em gì, vậy nên sau này xin cô đừng gọi tôi là em gái nữa, tôi sẽ thấy ghê tởm lắm.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền mang vẻ châm chọc đi ngang qua người Đường Vũ Nhu.
“Đợi đã.” Thấy Đường Tâm Nhan cứ thế rời đi, Đường Vũ Nhu tức tới mức dậm chân bình bịch mà hét lên, chỉ tiếc cô chẳng thèm để ý mà cứ dứt thế khoát đi ngang qua người cô ta.
“Ông chủ Chu, anh không muốn nếm thử mùi vị người phụ nữ Mặc Trì Uý từng chơi qua sao?” Thấy Đường Tâm Nhan cứ thế đi qua, Đường Vũ Nhu ôm lấy cánh tay ông chủ Chu, trong đôi mắt đẹp của cô ta xẹt qua ánh sáng tà ác.
“Sao? Em có cách? Tuy cô ta đã bị Mặc Trì Uý đuổi ra khỏi nhà rồi, nhưng muốn chơi chơi thôi thì vẫn được.”
Nghĩ tới thân thể uyển chuyển mềm mại của Đường Tâm Nhan, nghĩ tới mùi hương nhàn nhạt ưu nhã tản ra từ trên người cô, sự tham lam trong mắt ông chủ Chu ngày càng mãnh liệt hơn.
“Em đương nhiên có cách, nhưng anh cũng biết đấy, trước khi làm chuyện gì đó thì phải trả giá một chút…” Bàn tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại của Đường Vũ Nhu đặt ngay trước mặt ông chủ Chu, trên mặt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm.
“Được, anh cho.”
Trong lĩnh vực làm ăn ông chủ Chu đã có danh xưng háo sắc, bây giờ càng là vì muốn có được người phụ nữ Mặc Trì Uý từng chơi qua mà trực tiếp cầm từ trong túi xách ra một xấp tiền mặt thật dày, toàn bộ đều bỏ hết lên tay Đường Vũ Nhu.
Thấy được tiền mặt trong tay, lòng Đường Vũ Nhu vui như nở hoa, cô ta vui vẻ hôn lên má ông chủ Chu một cái.
“Yên tâm, em nhất định sẽ khiến anh thành công, anh cứ đợi con đàn bà đê tiện kia trở thành vật trên giường của anh đi.” Đường Vũ Nhu nói xong câu này liền trực tiếp đi về hướng Đường Tâm Nhan.
Bởi vì không tiện cứ thế rời đi nên Đường Tâm Nhan chỉ có thể liên tục trốn tránh ánh mắt của những người xung quanh.
Đường Vũ Nhu ngăn một người phục vụ lại, nhỏ giọng nói vào tai cô ta vài câu.
“Việc này… việc này không được đâu, tôi sợ.” Sau khi nhân viên phục vụ nghe được lời của Đường Vũ Nhu thì sắc mặt liền thay đổi, tráp bưng trong tay cũng suýt nữa rơi xuống đất.
“Yên tâm đi, cô có thể mà.”
Đường Vũ Nhu lấy một vật từ trong túi ra sau đó kèm theo vài tờ tiền đặt vào tay nhân viên phục vụ, bởi vì hai người đang ở trong góc nên không ai chú ý tới ‘giao dịch’ giữa họ.
Thấy người phục vụ đi về hướng Đường Tâm Nhan, trên mặt Đường Vũ Nhu liền lộ ra nụ cười đắc ý.
Đường Tâm Nhan, tao muốn khiến mày phải hối hận, để tất cả mọi người đều biết được sự đê hèn của mày.
“Quý cô này, có muốn đổi rượu không?” Lúc nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan thì dừng bước chân lại, nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan vốn định từ chối nhưng khi thấy rượu trong ly mình đúng là chẳng còn bao nhiêu thì liền nói: “Được, cảm ơn.”
Đường Tâm Nhan đem ly rượu trong tay mình đặt vào tráp bê của nhân viên phục vụ, rồi tự mình nhận lấy ly cocktail do nhân viên phục vụ đưa qua.
“Mời dùng.”
Nhân viên phục vụ nói xong câu này liền lập tức xoay người rời đi.
Bữa tiệc thế này đến khi nào mới kết thúc đây?
Trên mặt Đường Tâm Nhan hiện lên vẻ bất lực, thôi vậy, uống xong ly rượu này rồi tự về, dù sao nhiều người như vậy chưa chắc tổng biên tập sẽ nhìn thấy mình rời khỏi.
Đường Tâm Nhan nghĩ tới đây liền ngửa đầu uống sạch ly cocktail trong tay. Ngay lúc cô muốn xoay người rời đi thì đột nhiên cảm thấy đầu có hơi choáng, hơn nữa loại cảm giác này còn ngày càng mãnh liệt hơn, trong lúc mơ mơ hồ hồ dường như Đường Tâm Nhan có thấy Đường Vũ Nhu đang tươi cười đi về phía mình.
“Chuyện gì thế này? Tại sao đột nhiên lại thấy chóng mặt? Lẽ nào… lẽ nào rượu có vấn đề?
Đường Tâm Nhan vô thức liếc nhìn ly rượu đặt bên tay mình một cái, chết tiệt, nếu rượu thật sự có vấn đề thì lần này mình chết chắc rồi vì dù sao lúc nãy cũng đã uống hết cả một ly.
Làm sao bây giờ?
Đường Tâm Nhan đã sắp đứng không vững, cô phải dùng hết sức lực của mình mới không khiến cho bản thân té ngã.
“Tâm Nhan, để chị đỡ em.” Đường Vũ Nhu đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, trên mặt tràn đầy đắc ý mà nhìn cô.
“Cô… là cô làm, đúng không?”
Đường Tâm Nhan tàn nhẫn véo đùi mình một cái, đau đớn bất chợt khiến cô khôi phục lại được chút tỉnh táo.
“Là tôi làm thì sao chứ? Đường Tâm Nhan, hôm nay cô chết chắc rồi.” Đường Vũ Nhu tràn đầy đắc ý nói.
Đường Tâm Nhan muốn đẩy cô ta ra nhưng trên người lại không có chút sức lực nào, làm sao bây giờ?
Ai sẽ tới cứu mình đây?
Đường Vũ Nhu không tốn chút sức nào cũng đã có thể đưa Đường Tâm Nhan rời khỏi góc phòng, trên lầu có phòng nghỉ cung cấp cho khách quý vậy nên cô ta trực tiếp đỡ cô đi lên phòng trên lầu.
Ông chủ Chu đã sớm đợi trong phòng thấy Đường Tâm Nhan bị Đường Vũ Nhu đỡ vào thì liền lập tức vui vẻ cởi thắt lưng của mình ra…
“Tổng biên tập, chẳng phải nói chỉ là một bữa tiệc tụ tập nho nhỏ của nhân viên thôi sao? Sao lại có nhiều người quá vậy?” Dù sao cũng từng là người phụ nữ của Mặc Trì Uý nên đối với những người làm trong thương trường thì Đường Tâm Nhan vẫn có quen biết, lúc cô thấy trong hội trường có rất nhiều người trong lĩnh vực làm ăn thì không khỏi có hơi bất ngờ.
“Đây không chỉ là một buổi tiệc tụ họp của nhân viên, mà còn là đại hội kêu gọi đầu tư của tòa soạn chúng ta, cô cũng biết đó, chúng ta cần sự trợ giúp từ những ông chủ này vậy nên lúc tiếp xúc với bọn họ nhất định không được chống đối với họ, hiểu chưa?
Dương Hiểu Na dặn dò nói.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói bậy gì đâu.”
Đường Tâm Nhan hứa hẹn sẽ không có bất cứ tiếp xúc gì với đám người trên thương trường này, vậy nên sau khi Dương Hiểu Na rời đi Đường Tâm Nhan liền cầm một ly rượu đi đến một góc.
Cô định sau khi ngồi đây một lát thì rời đi vì dù sao trường hợp thế này cũng không thích hợp với mình.
“Đường Tâm Nhan…” Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cô đang chìm trong suy nghĩ bị dọa cho hết hồn.
Cô theo bản năng quay lại.
Đường Vũ Nhu? Sao cô ta lại ở đây? Thấy Đường Vũ Nhu đang đi về phía mình, hàng mày của Đường Tâm nhan cau chặt vào nhau, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, nếu sớm biết người phụ nữ này cũng xuất hiện thì cho dù tổng biên tập có uy hiếp cô cũng sẽ không đến.
“Ông chủ Chu, đây là em gái tôi, là Đường Tâm Nhan đã bị Mặc Trì Uý một chân đá ra khỏi nhà.” Đường Vũ Nhu mềm mại đáng yêu mà ôm lất cánh tay người đàn ông đứng bên cạnh, trên mặt tràn đầy nịnh bợ nhìn ông ta.
Thấy người đàn ông đã có tuổi đang đứng bên cạnh Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan có hơi bất ngờ, lẽ nào cô ta chia tay với Phó Tư Thần rồi? Năm xưa cô ta vì có được thân phận vợ của Phó Tư Thần mà thật sự đã hao hết tâm tư đối phó mình.
Xem ra Đường Vũ Nhu vẫn giống như trước kia, sau khi Phó Như Thần sa sút thì liền đi tìm kim chủ khác cho mình.
“Cô chính là người phụ nữ đã bị Mặc Trì Uý đá?”
Người đàn ông có tuổi được Đường Vũ Như gọi là ông chủ Chu kia đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, trên mặt hiện lên nụ cười dâm dê.
“Đường Vũ Nhu, ánh mắt của cô vẫn kém như ngày nào, tôi không nhớ rằng giữa mình và cô có quan hệ chị em gì, vậy nên sau này xin cô đừng gọi tôi là em gái nữa, tôi sẽ thấy ghê tởm lắm.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền mang vẻ châm chọc đi ngang qua người Đường Vũ Nhu.
“Đợi đã.” Thấy Đường Tâm Nhan cứ thế rời đi, Đường Vũ Nhu tức tới mức dậm chân bình bịch mà hét lên, chỉ tiếc cô chẳng thèm để ý mà cứ dứt thế khoát đi ngang qua người cô ta.
“Ông chủ Chu, anh không muốn nếm thử mùi vị người phụ nữ Mặc Trì Uý từng chơi qua sao?” Thấy Đường Tâm Nhan cứ thế đi qua, Đường Vũ Nhu ôm lấy cánh tay ông chủ Chu, trong đôi mắt đẹp của cô ta xẹt qua ánh sáng tà ác.
“Sao? Em có cách? Tuy cô ta đã bị Mặc Trì Uý đuổi ra khỏi nhà rồi, nhưng muốn chơi chơi thôi thì vẫn được.”
Nghĩ tới thân thể uyển chuyển mềm mại của Đường Tâm Nhan, nghĩ tới mùi hương nhàn nhạt ưu nhã tản ra từ trên người cô, sự tham lam trong mắt ông chủ Chu ngày càng mãnh liệt hơn.
“Em đương nhiên có cách, nhưng anh cũng biết đấy, trước khi làm chuyện gì đó thì phải trả giá một chút…” Bàn tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại của Đường Vũ Nhu đặt ngay trước mặt ông chủ Chu, trên mặt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm.
“Được, anh cho.”
Trong lĩnh vực làm ăn ông chủ Chu đã có danh xưng háo sắc, bây giờ càng là vì muốn có được người phụ nữ Mặc Trì Uý từng chơi qua mà trực tiếp cầm từ trong túi xách ra một xấp tiền mặt thật dày, toàn bộ đều bỏ hết lên tay Đường Vũ Nhu.
Thấy được tiền mặt trong tay, lòng Đường Vũ Nhu vui như nở hoa, cô ta vui vẻ hôn lên má ông chủ Chu một cái.
“Yên tâm, em nhất định sẽ khiến anh thành công, anh cứ đợi con đàn bà đê tiện kia trở thành vật trên giường của anh đi.” Đường Vũ Nhu nói xong câu này liền trực tiếp đi về hướng Đường Tâm Nhan.
Bởi vì không tiện cứ thế rời đi nên Đường Tâm Nhan chỉ có thể liên tục trốn tránh ánh mắt của những người xung quanh.
Đường Vũ Nhu ngăn một người phục vụ lại, nhỏ giọng nói vào tai cô ta vài câu.
“Việc này… việc này không được đâu, tôi sợ.” Sau khi nhân viên phục vụ nghe được lời của Đường Vũ Nhu thì sắc mặt liền thay đổi, tráp bưng trong tay cũng suýt nữa rơi xuống đất.
“Yên tâm đi, cô có thể mà.”
Đường Vũ Nhu lấy một vật từ trong túi ra sau đó kèm theo vài tờ tiền đặt vào tay nhân viên phục vụ, bởi vì hai người đang ở trong góc nên không ai chú ý tới ‘giao dịch’ giữa họ.
Thấy người phục vụ đi về hướng Đường Tâm Nhan, trên mặt Đường Vũ Nhu liền lộ ra nụ cười đắc ý.
Đường Tâm Nhan, tao muốn khiến mày phải hối hận, để tất cả mọi người đều biết được sự đê hèn của mày.
“Quý cô này, có muốn đổi rượu không?” Lúc nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan thì dừng bước chân lại, nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan vốn định từ chối nhưng khi thấy rượu trong ly mình đúng là chẳng còn bao nhiêu thì liền nói: “Được, cảm ơn.”
Đường Tâm Nhan đem ly rượu trong tay mình đặt vào tráp bê của nhân viên phục vụ, rồi tự mình nhận lấy ly cocktail do nhân viên phục vụ đưa qua.
“Mời dùng.”
Nhân viên phục vụ nói xong câu này liền lập tức xoay người rời đi.
Bữa tiệc thế này đến khi nào mới kết thúc đây?
Trên mặt Đường Tâm Nhan hiện lên vẻ bất lực, thôi vậy, uống xong ly rượu này rồi tự về, dù sao nhiều người như vậy chưa chắc tổng biên tập sẽ nhìn thấy mình rời khỏi.
Đường Tâm Nhan nghĩ tới đây liền ngửa đầu uống sạch ly cocktail trong tay. Ngay lúc cô muốn xoay người rời đi thì đột nhiên cảm thấy đầu có hơi choáng, hơn nữa loại cảm giác này còn ngày càng mãnh liệt hơn, trong lúc mơ mơ hồ hồ dường như Đường Tâm Nhan có thấy Đường Vũ Nhu đang tươi cười đi về phía mình.
“Chuyện gì thế này? Tại sao đột nhiên lại thấy chóng mặt? Lẽ nào… lẽ nào rượu có vấn đề?
Đường Tâm Nhan vô thức liếc nhìn ly rượu đặt bên tay mình một cái, chết tiệt, nếu rượu thật sự có vấn đề thì lần này mình chết chắc rồi vì dù sao lúc nãy cũng đã uống hết cả một ly.
Làm sao bây giờ?
Đường Tâm Nhan đã sắp đứng không vững, cô phải dùng hết sức lực của mình mới không khiến cho bản thân té ngã.
“Tâm Nhan, để chị đỡ em.” Đường Vũ Nhu đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, trên mặt tràn đầy đắc ý mà nhìn cô.
“Cô… là cô làm, đúng không?”
Đường Tâm Nhan tàn nhẫn véo đùi mình một cái, đau đớn bất chợt khiến cô khôi phục lại được chút tỉnh táo.
“Là tôi làm thì sao chứ? Đường Tâm Nhan, hôm nay cô chết chắc rồi.” Đường Vũ Nhu tràn đầy đắc ý nói.
Đường Tâm Nhan muốn đẩy cô ta ra nhưng trên người lại không có chút sức lực nào, làm sao bây giờ?
Ai sẽ tới cứu mình đây?
Đường Vũ Nhu không tốn chút sức nào cũng đã có thể đưa Đường Tâm Nhan rời khỏi góc phòng, trên lầu có phòng nghỉ cung cấp cho khách quý vậy nên cô ta trực tiếp đỡ cô đi lên phòng trên lầu.
Ông chủ Chu đã sớm đợi trong phòng thấy Đường Tâm Nhan bị Đường Vũ Nhu đỡ vào thì liền lập tức vui vẻ cởi thắt lưng của mình ra…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.