Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 421: Biến đi càng xa càng tốt
Đường Quả Miểu Miểu
13/11/2021
Cú đấm của Mặc Trì Úy cực kỳ hung ác, cơ thể của Phó Tư Thần loạng choạng bước lùi lại vài bước, may mắn thay nhờ đỡ vào bức tường, anh ta khó khăn lắm mới đứng vững lại được.
Lau lau vết máu trên khóe miệng, Phó Tư Thần không thèm bận tâm đến cơn đau trên bả vai, anh ta giơ tay đấm lại vào mặt Mặc Trì Úy.
Phó Tư Thần không phải là kiểu những phú nhị đại vô dụng, bất tài cả ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, anh ta trước đây cũng đã từng tập qua trong phòng võ, nhưng mà so với cú đấm ác liệt của Mặc Trì Úy, thì anh ta vẫn còn kém xa.
Ngoại trừ việc đánh trả Mặc Trì Úy bằng một cú đấm ra, thì sau đó anh ta hoàn toàn không thể đến gần người của Mặc Trì Úy.
Liên tục vài cú đấm vào mặt, sống mũi bị đánh gãy, hai dòng máu tươi chảy ra từ lỗ mũi, và cánh tay phải vốn đã bị thương cũng dường như giống bị tàn phế rồi.
Đau đớn cực kỳ khủng khiếp khiến đôi mắt Phó Tư Thần đỏ thẫm và sắc mặt biến dạng.
Mặc Trì Úy tuy chỉ nhận một cú đấm vào mặt, nhưng đó cũng là một cú đấm cực kỳ hung ác của Phó Tư Thần, khóe miệng nứt da ra, máu tươi chảy ra, anh đưa tay lên lau, nhìn vào Phó Tư Thần đang quỳ một gối xuống trên mặt đất, nói một cách vô cùng lạnh lùng: “Cô ấy có muốn ở bên tôi hay không là việc của tôi với cô ấy. Ít nhất thì hiện tại, tôi và cô ấy vẫn chưa ly hôn. Tốt hơn hết là anh nên từ bỏ cái ý định đến gần cô ấy đi, bằng không thì, tôi gặp anh lần nào là đánh lần đó đấy!”
“Tặng hoa hồng cho cô ấy? Đó là việc mà chồng của cô ấy mới có đủ tư cách để làm. Còn anh người chồng cũ này, biến đi càng xa càng tốt!”
Phó Tư Thần nhìn vào thân thể tỏa ra hơi thở của sự u ám tàn ác đó trong cơn mưa phùn, ánh mắt u tối như quỷ mị, anh ta kinh hãi không ngừng.
Trong ấn tượng của anh ta, Mặc Trì Úy là một cậu công tử tuấn tú lạnh lùng, nhưng ngay lúc này, toàn thân anh từ trên xuống dưới đều toát ra mùi máu tanh và bạo lực, hoàn toàn không giống như một cậu công tử xuất thân từ gia đình giàu có, mà là xuất thân từ một nơi u ám tối tăm.
Có khi nào anh trước đây là xã hội đen, về sau kinh doanh mới tẩy trắng hết?
Anh ta nghe Liễu Nguyệt nói rằng Mặc Trì Úy đã hại nhà họ Đường phải phá sản và cũng là người đầu sở gây nên vụ tai nạn xe hơi của Đường Lôi.
Năm năm trước, Mặc Trì Úy mới hai mươi ba tuổi, làm sao mà anh có thể có bản lĩnh lớn như vậy chứ?
Phó Tư Thần cố chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, anh ta từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn Mặc Trì Úy bằng ánh mắt lạnh lùng: “Anh rốt cuộc là ai?”
“Tôi là chồng của Đường Tâm Nhan.”
Phó Tư Thần vừa mở miệng còn muốn nói thêm gì đó, thì Mặc Trì Úy đã xoay người bỏ đi một cách lạnh nhạt.
Phó Tư Thần đuổi theo phía trước vài bước, nhưng hai mắt đột nhiên tối sầm lại, mất đi ý thức rồi ngã xuống đất.
…
Sau khi Liễu Nguyệt mua xong đồ ăn ở siêu thị dưới lầu, thì vừa đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu đang rời đi.
Trong lúc đợi thang máy, Liễu Nguyệt nghe thấy hai người hàng xóm không quen biết bà đang bàn tán: “Cậu con trai đó bị đánh rất thảm, trên mặt bê bết toàn là máu, cũng không biết là ai đã đánh cậu ta tàn nhẫn như vậy.”
“Người trẻ bây giờ, thật là bạo lực.”
Liễu Nguyệt trở về căn hộ, nhìn vào Đường Tâm Nhan đang ngây người ra ngồi trên ghế sofa, sau khi gọi cô một tiếng rồi nói: “Mẹ vừa nghe hàng xóm nói, có một cậu trai trẻ bị đánh đến mức phải nhập viện, Nhan Nhan, sau này con quay về phải gọi điện thoại cho mẹ nhé, mẹ sẽ xuống lầu đón con. Tiểu khu đã cũ rồi, an ninh trật tự càng ngày càng tệ đi, lỡ như con bị người ta nhầm lẫn rồi làm bị thương thì làm sao!”
Một chàng trai trẻ bị người ta đánh nhập viện?
Trong lòng Đường Tâm Nhan lộp bộp một tiếng, mặt mày hơi tái mét hỏi: “Mẹ, mẹ có biết ai bị đánh không?”
“Chuyện này thì mẹ không biết, nhưng mẹ nghe nói, ở trong tiểu khu có một vài đứa thanh niên nhỏ suốt ngày không chịu làm ăn đàng hoàng, thường xuyên đánh nhau bên ngoài. Con sau này dù sao cũng phải chú ý an toàn.”
Đường Tâm Nhan dường như đang trầm tư gật gật đầu. Có lẽ chắc là do cô suy nghĩ nhiều quá rồi, cả Mặc Trì Úy và Phó Tư Thần đều là những người trưởng thành chững chạc hết cả rồi, chứ không phải những tên nhóc trẻ đầy sinh lực máu lửa, chắc chắn là không thể ra tay đánh nhau được.
Lau lau vết máu trên khóe miệng, Phó Tư Thần không thèm bận tâm đến cơn đau trên bả vai, anh ta giơ tay đấm lại vào mặt Mặc Trì Úy.
Phó Tư Thần không phải là kiểu những phú nhị đại vô dụng, bất tài cả ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, anh ta trước đây cũng đã từng tập qua trong phòng võ, nhưng mà so với cú đấm ác liệt của Mặc Trì Úy, thì anh ta vẫn còn kém xa.
Ngoại trừ việc đánh trả Mặc Trì Úy bằng một cú đấm ra, thì sau đó anh ta hoàn toàn không thể đến gần người của Mặc Trì Úy.
Liên tục vài cú đấm vào mặt, sống mũi bị đánh gãy, hai dòng máu tươi chảy ra từ lỗ mũi, và cánh tay phải vốn đã bị thương cũng dường như giống bị tàn phế rồi.
Đau đớn cực kỳ khủng khiếp khiến đôi mắt Phó Tư Thần đỏ thẫm và sắc mặt biến dạng.
Mặc Trì Úy tuy chỉ nhận một cú đấm vào mặt, nhưng đó cũng là một cú đấm cực kỳ hung ác của Phó Tư Thần, khóe miệng nứt da ra, máu tươi chảy ra, anh đưa tay lên lau, nhìn vào Phó Tư Thần đang quỳ một gối xuống trên mặt đất, nói một cách vô cùng lạnh lùng: “Cô ấy có muốn ở bên tôi hay không là việc của tôi với cô ấy. Ít nhất thì hiện tại, tôi và cô ấy vẫn chưa ly hôn. Tốt hơn hết là anh nên từ bỏ cái ý định đến gần cô ấy đi, bằng không thì, tôi gặp anh lần nào là đánh lần đó đấy!”
“Tặng hoa hồng cho cô ấy? Đó là việc mà chồng của cô ấy mới có đủ tư cách để làm. Còn anh người chồng cũ này, biến đi càng xa càng tốt!”
Phó Tư Thần nhìn vào thân thể tỏa ra hơi thở của sự u ám tàn ác đó trong cơn mưa phùn, ánh mắt u tối như quỷ mị, anh ta kinh hãi không ngừng.
Trong ấn tượng của anh ta, Mặc Trì Úy là một cậu công tử tuấn tú lạnh lùng, nhưng ngay lúc này, toàn thân anh từ trên xuống dưới đều toát ra mùi máu tanh và bạo lực, hoàn toàn không giống như một cậu công tử xuất thân từ gia đình giàu có, mà là xuất thân từ một nơi u ám tối tăm.
Có khi nào anh trước đây là xã hội đen, về sau kinh doanh mới tẩy trắng hết?
Anh ta nghe Liễu Nguyệt nói rằng Mặc Trì Úy đã hại nhà họ Đường phải phá sản và cũng là người đầu sở gây nên vụ tai nạn xe hơi của Đường Lôi.
Năm năm trước, Mặc Trì Úy mới hai mươi ba tuổi, làm sao mà anh có thể có bản lĩnh lớn như vậy chứ?
Phó Tư Thần cố chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, anh ta từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn Mặc Trì Úy bằng ánh mắt lạnh lùng: “Anh rốt cuộc là ai?”
“Tôi là chồng của Đường Tâm Nhan.”
Phó Tư Thần vừa mở miệng còn muốn nói thêm gì đó, thì Mặc Trì Úy đã xoay người bỏ đi một cách lạnh nhạt.
Phó Tư Thần đuổi theo phía trước vài bước, nhưng hai mắt đột nhiên tối sầm lại, mất đi ý thức rồi ngã xuống đất.
…
Sau khi Liễu Nguyệt mua xong đồ ăn ở siêu thị dưới lầu, thì vừa đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu đang rời đi.
Trong lúc đợi thang máy, Liễu Nguyệt nghe thấy hai người hàng xóm không quen biết bà đang bàn tán: “Cậu con trai đó bị đánh rất thảm, trên mặt bê bết toàn là máu, cũng không biết là ai đã đánh cậu ta tàn nhẫn như vậy.”
“Người trẻ bây giờ, thật là bạo lực.”
Liễu Nguyệt trở về căn hộ, nhìn vào Đường Tâm Nhan đang ngây người ra ngồi trên ghế sofa, sau khi gọi cô một tiếng rồi nói: “Mẹ vừa nghe hàng xóm nói, có một cậu trai trẻ bị đánh đến mức phải nhập viện, Nhan Nhan, sau này con quay về phải gọi điện thoại cho mẹ nhé, mẹ sẽ xuống lầu đón con. Tiểu khu đã cũ rồi, an ninh trật tự càng ngày càng tệ đi, lỡ như con bị người ta nhầm lẫn rồi làm bị thương thì làm sao!”
Một chàng trai trẻ bị người ta đánh nhập viện?
Trong lòng Đường Tâm Nhan lộp bộp một tiếng, mặt mày hơi tái mét hỏi: “Mẹ, mẹ có biết ai bị đánh không?”
“Chuyện này thì mẹ không biết, nhưng mẹ nghe nói, ở trong tiểu khu có một vài đứa thanh niên nhỏ suốt ngày không chịu làm ăn đàng hoàng, thường xuyên đánh nhau bên ngoài. Con sau này dù sao cũng phải chú ý an toàn.”
Đường Tâm Nhan dường như đang trầm tư gật gật đầu. Có lẽ chắc là do cô suy nghĩ nhiều quá rồi, cả Mặc Trì Úy và Phó Tư Thần đều là những người trưởng thành chững chạc hết cả rồi, chứ không phải những tên nhóc trẻ đầy sinh lực máu lửa, chắc chắn là không thể ra tay đánh nhau được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.