Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 192: Chồng đến rồi
Đường Quả Miểu Miểu
11/11/2021
Đường Tâm Nhan như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Nhiễm, vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta, khóe môi nâng lên ý cười nhàn nhạt: “Tớ biết cậu vì muốn tốt cho tớ, hưng tớ không có biện pháp cự tuyệt một người đàn ông vì tớ mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Mặc kệ tương lai có như thế nào, ít nhất… hiện tại, tớ không muốn lại cự tuyệt tấm lòng của anh ấy nữa.”
Diệp Nhiễm hiểu rõ tính cách Đường Tâm Nhan, chuyện mà cô ấy đã quyết định, bất luận kẻ nào khuyên bảo đều sẽ không dễ dàng thay đổi. Nếu giờ cô ta nói thêm gì đi nữa, sợ rằng sẽ khiến cô hoài nghi.
Cô ta cũng không tin, người đàn ông như anh Mặc sẽ thực sự thích người phụ nữ đã qua một đời chồng.
Không tiếp tục đề tài này nữa, Diệp Nhiễm cười nói: “Tâm Nhan, tớ về nhà làm cơm trưa, đợi lát nữa sẽ đem qua cho cậu với thím Xuân.”
“Không cần phiền phức thế, tớ với thím Xuân đặt đồ ăn ngoài là được.”
Diệp Nhiễm giận dữ liếc mắt nhìn Đường Tâm Nhan một cái, cong môi lầm bẩm nói: “Đồ ăn ngoài làm sao sạch sẽ với ngon bằng nhà tớ làm được? Chờ anh Mặc trở về, cậu với anh ấy cùng tới nhà tớ ăn cơm đi, tay nghề nấu nướng của tớ không tệ đâu.”
Đường Tâm Nhan: “Đến lúc đó tớ hỏi ý kiến anh ấy xem sao.”
Diệp Nhiễm làm xong cơm nước, xách theo hộp giữ ấm đi tới bệnh viện.
Đi tới cửa phòng bệnh, vừa mới chuẩn bị gõ cửa đi vào, chợt nghe đầu bên kia hàng lang truyền đến một trận tiếng huyên náo. Cô ta theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy viện trưởng, còn có mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng đang vây quanh hai người đàn ông thân hình thẳng tắp cao lớn mà đến.
Người mà Diệp Nhiễm nhìn thấy đầu tiên, chính là chồng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy.
Một thân cao một mét tám tám, cao lớn thẳng tắp, vừa khít với bộ đồ tây trang tinh tế bên ngoài, khoác một chiếc áo bành tô màu đen, không cài khuy áo, quần tây bao lấy một đôi chân thẳng dài hoàn mỹ, xa xỉ khiêm tốn, khí chất bất phàm.
Dưới mái tóc đen gắn gọn gàng, một gương mặt có góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ lãnh đạm, khiến cho người khác vừa nhìn thì không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Bàn tay nhỏ của Diệp Nhiễm xách hộp giữ ấm, hơi nắm chặt, trong lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đường Tâm Nhan đang giúp mẹ mình lau mặt và tay, chợt nghe ngoài cửa vang lên thanh âm của Diệp Nhiễm: “Anh Mặc, thật xấu hổ, hai ngày này tôi đều ở trong bệnh viện cùng với Tâm Nhan chăm sóc cho dì, vừa rồi đầu bị choáng do say xe…”
Mặc Trì Úy đỡ Diệp Nhiễm vừa rồi suýt nữa ngã vào lòng mình, không nhìn cô ta lấy một cái, đẩy cửa phòng bệnh ra, vẻ mặt lạnh lùng đi vào.
Tiêu Dực đang theo phía sau anh nhìn thấy một màn như vậy, anh ta ra vẻ hứng thú nhếch nhếch môi, màu lam đậm trong con ngươi hiện lên một tia chế giễu.
Cái gì mà đầu choáng do say xe, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi Mặc núi băng của người ta mà! Nếu không sao cô ta không ngã vào ngực anh ta chứ?
Diệp Nhiễm cảm nhận được ánh mắt cười như không cười của Tiêu Dực, hướng về phía anh ta nhìn thoáng qua, thấy anh ta tuấn mỹ ôn nhu, mặt cô đỏ lên, vội vã cúi đầu vào phòng bệnh.
Đường Tâm Nhan vốn muốn đứng dậy đi xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra, vừa đứng lên, cửa đã bị đẩy ra, cô vừa ngẩng mặt lên thì nhìn thấy người đàn ông mà mấy ngày nay cô vẫn không liên lạc được.
Anh tựa như đạp ánh trăng mà đến, dung nhan tuấn mỹ, thân ảnh cao ngất đắm chìm trong tia sáng, tựa như thiên thần hạ xuống. Trong lòng cô kích động không thôi.
Cái cảm giác rơi vào khoảng không mù mịt không liên lạc được với anh, thoáng cái đã được lấp đầy.
Cô hướng về phía anh chạy tới.
Khi khoảng cách gần rồi, ngửi thấy được hơi thở mát lạnh như thanh tùng trên người anh, mũi cô hơi chua xót, nắm thành nắm đấm hướng trên người anh đấm tới: “Điện thoại của anh sao luôn không gọi được thế, không liên lạc được với anh, em còn tưởng rằng…”
Nói còn chưa dứt lời, phát hiện cửa phòng bệnh còn đứng đầy người, một người đàn chồng lạ, viện trưởng, y tá trưởng của mẹ, cùng với Diệp Nhiễm, cô lập tức im lặng, quẫn bách tránh đường.
Diệp Nhiễm hiểu rõ tính cách Đường Tâm Nhan, chuyện mà cô ấy đã quyết định, bất luận kẻ nào khuyên bảo đều sẽ không dễ dàng thay đổi. Nếu giờ cô ta nói thêm gì đi nữa, sợ rằng sẽ khiến cô hoài nghi.
Cô ta cũng không tin, người đàn ông như anh Mặc sẽ thực sự thích người phụ nữ đã qua một đời chồng.
Không tiếp tục đề tài này nữa, Diệp Nhiễm cười nói: “Tâm Nhan, tớ về nhà làm cơm trưa, đợi lát nữa sẽ đem qua cho cậu với thím Xuân.”
“Không cần phiền phức thế, tớ với thím Xuân đặt đồ ăn ngoài là được.”
Diệp Nhiễm giận dữ liếc mắt nhìn Đường Tâm Nhan một cái, cong môi lầm bẩm nói: “Đồ ăn ngoài làm sao sạch sẽ với ngon bằng nhà tớ làm được? Chờ anh Mặc trở về, cậu với anh ấy cùng tới nhà tớ ăn cơm đi, tay nghề nấu nướng của tớ không tệ đâu.”
Đường Tâm Nhan: “Đến lúc đó tớ hỏi ý kiến anh ấy xem sao.”
Diệp Nhiễm làm xong cơm nước, xách theo hộp giữ ấm đi tới bệnh viện.
Đi tới cửa phòng bệnh, vừa mới chuẩn bị gõ cửa đi vào, chợt nghe đầu bên kia hàng lang truyền đến một trận tiếng huyên náo. Cô ta theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy viện trưởng, còn có mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng đang vây quanh hai người đàn ông thân hình thẳng tắp cao lớn mà đến.
Người mà Diệp Nhiễm nhìn thấy đầu tiên, chính là chồng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy.
Một thân cao một mét tám tám, cao lớn thẳng tắp, vừa khít với bộ đồ tây trang tinh tế bên ngoài, khoác một chiếc áo bành tô màu đen, không cài khuy áo, quần tây bao lấy một đôi chân thẳng dài hoàn mỹ, xa xỉ khiêm tốn, khí chất bất phàm.
Dưới mái tóc đen gắn gọn gàng, một gương mặt có góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ lãnh đạm, khiến cho người khác vừa nhìn thì không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Bàn tay nhỏ của Diệp Nhiễm xách hộp giữ ấm, hơi nắm chặt, trong lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đường Tâm Nhan đang giúp mẹ mình lau mặt và tay, chợt nghe ngoài cửa vang lên thanh âm của Diệp Nhiễm: “Anh Mặc, thật xấu hổ, hai ngày này tôi đều ở trong bệnh viện cùng với Tâm Nhan chăm sóc cho dì, vừa rồi đầu bị choáng do say xe…”
Mặc Trì Úy đỡ Diệp Nhiễm vừa rồi suýt nữa ngã vào lòng mình, không nhìn cô ta lấy một cái, đẩy cửa phòng bệnh ra, vẻ mặt lạnh lùng đi vào.
Tiêu Dực đang theo phía sau anh nhìn thấy một màn như vậy, anh ta ra vẻ hứng thú nhếch nhếch môi, màu lam đậm trong con ngươi hiện lên một tia chế giễu.
Cái gì mà đầu choáng do say xe, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi Mặc núi băng của người ta mà! Nếu không sao cô ta không ngã vào ngực anh ta chứ?
Diệp Nhiễm cảm nhận được ánh mắt cười như không cười của Tiêu Dực, hướng về phía anh ta nhìn thoáng qua, thấy anh ta tuấn mỹ ôn nhu, mặt cô đỏ lên, vội vã cúi đầu vào phòng bệnh.
Đường Tâm Nhan vốn muốn đứng dậy đi xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra, vừa đứng lên, cửa đã bị đẩy ra, cô vừa ngẩng mặt lên thì nhìn thấy người đàn ông mà mấy ngày nay cô vẫn không liên lạc được.
Anh tựa như đạp ánh trăng mà đến, dung nhan tuấn mỹ, thân ảnh cao ngất đắm chìm trong tia sáng, tựa như thiên thần hạ xuống. Trong lòng cô kích động không thôi.
Cái cảm giác rơi vào khoảng không mù mịt không liên lạc được với anh, thoáng cái đã được lấp đầy.
Cô hướng về phía anh chạy tới.
Khi khoảng cách gần rồi, ngửi thấy được hơi thở mát lạnh như thanh tùng trên người anh, mũi cô hơi chua xót, nắm thành nắm đấm hướng trên người anh đấm tới: “Điện thoại của anh sao luôn không gọi được thế, không liên lạc được với anh, em còn tưởng rằng…”
Nói còn chưa dứt lời, phát hiện cửa phòng bệnh còn đứng đầy người, một người đàn chồng lạ, viện trưởng, y tá trưởng của mẹ, cùng với Diệp Nhiễm, cô lập tức im lặng, quẫn bách tránh đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.