Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 116: Chúng ta làm hòa đi! (3)
Đường Quả Miểu Miểu
11/11/2021
Nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đang phồng má trước mặt, vẻ mặt nhõng nhẽo, Mặc Trì Úy cong môi cười thích thú, nụ cười nhàn nhạt hiện lên:
– Làm sao thì mới nhận được sự tha thứ của em?
Đường Tâm Nhan cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên như một chú mèo con ranh mãnh:
– Có hai sự lựa chọn, chỉ cần làm một trong hai việc đó, tôi sẽ coi như anh chưa từng ức hiệp tôi.
Mặc Trì Úy mặt không chút thay đổi nói:
– Cứ nói.
Đường Tâm Nhan đứng xuống, cô chỉ vào con đường có người qua lại:
– Hoặc là anh đi ra kia và nói xin lỗi tôi thật lớn, hoặc là thực hiện thỏa thuận hôn nhân giữa chúng ta!
Trong lòng cô luôn biết anh là một người đàn ông nguy hiểm và hấp dẫn, cô thực sự sợ nếu qua lại quá nhiều sẽ không tránh khỏi sa ngã. Sau một lần tổn thương, cô hiểu rõ cảm giác bị người mình yêu làm tổn thương là như thế nào, rất đau đớn và cũng rất day dứt. Hơn nữa, anh còn xuất sắc hơn Phó Tư Thần. Trong tương lai, nếu cô yêu anh rồi lại bị anh làm tổn thương, hẳn cô sẽ trở thành một cái xác không hồn sống vạ vật. Do đó, cách tốt nhất là vạch rõ giới hạn và giữ một cái đầu lạnh. Tuy cô không biết rõ về Mặc Trì Úy, nhưng nhìn là biết anh ta là người chỉ cần ngồi ở trong phòng làm việc cũng có thể điều khiển cả thế giới, tuyệt đối sẽ không chạy ra đường xin lỗi cô được! Anh ta không chịu mất mặt đâu. Cô tin chắc anh sẽ không đồng ý yêu cầu đầu tiên, vì vậy, nếu không còn lựa chọn nào khác, anh nhất định sẽ chọn yêu cầu thứ hai. Nhìn thấu tâm tư của cô, mặt anh hơi đanh lại:
– Muốn vạch rõ giới hạn với anh đến vậy sao?
Đường Tâm Nhan vuốt tóc trên má, cười xinh đẹp:
– Anh có thể chọn một cái mà!
Mặc Trì Úy nheo mắt, khóe môi cong lên một cái:
- Tưởng anh không dám làm chắc?
Đường Tâm Nhan do dự một lúc, nhưng nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ rằng anh thật sự dám chạy xuống đường lớn tiếng xin lỗi cô. Anh quen biết giám đốc thiết kế của một thương hiệu quốc tế lớn như ULIY, vậy hẳn anh cũng là một người có máu mặt. Làm thế nào để một người ở vị trí cao lại có thể xin lỗi người khác ở chốn đông người chứ?
– Nếu chủ tịch Mặc thực sự dám, “ân oán” giữa chúng ta coi như xong.
Tính ra cô vẫn là người chịu thiệt thòi cơ mà, suýt bị anh cưỡng bức mà tất cả những gì cô cần chỉ là một lời xin lỗi từ anh. Mặc Trì Úy nhìn dáng vẻ cô tin chắc anh không dám, anh khẽ nheo mắt:
– Được.
“Được” cái gì? Đồng ý sẽ thực hiện thỏa thuận hôn nhân và sẽ không đụng chạm gì đến nhau ư? Đường Tâm Nhan gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp nhìn anh:
– Cứ vậy đi, chủ tịch Mặc đừng có lừa tôi đấy nhé!
Mặc Trì Úy đến gần Đường Tâm Nhan, dùng ngón tay thon dài nhéo khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ chúm chím của cô:
– Đàn ông dám làm dám chịu, sai thì nhận sai, tất nhiên sẽ xin lỗi rồi!
Anh buông cô ra, sải bước đến bồn hoa bên đường, thẳng người đứng ngay đó. Đường Tâm Nhan bị hành động của anh làm cho kinh ngạc, lông mi chớp chớp:
– Mặc Trì Úy, mất mặt lắm, anh xuống đi!
Hong Kong tấc đất tấc vàng, bên ngoài buổi trình diễn là nơi phồn hoa náo nhiệt, Mặc Trì Úy đứng ở ngay bồn hoa, mặc y phục tối màu, đã sớm trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều người. Một lúc sau, có rất nhiều người đứng vây xung quanh anh. Đường Tâm Nhan lấy tay che mắt, không thể nào nhìn được. Bọn họ nghĩ rằng họ đang xem người mẫu nam trình diễn nên càng có thêm nhiều người vây đến. Còn người đàn ông được vây quanh lại rất bình tĩnh và thoải mái, khiến mọi người có cảm giác đang được nhìn thấy nam chính của một bộ phim thần tượng.
– Làm sao thì mới nhận được sự tha thứ của em?
Đường Tâm Nhan cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên như một chú mèo con ranh mãnh:
– Có hai sự lựa chọn, chỉ cần làm một trong hai việc đó, tôi sẽ coi như anh chưa từng ức hiệp tôi.
Mặc Trì Úy mặt không chút thay đổi nói:
– Cứ nói.
Đường Tâm Nhan đứng xuống, cô chỉ vào con đường có người qua lại:
– Hoặc là anh đi ra kia và nói xin lỗi tôi thật lớn, hoặc là thực hiện thỏa thuận hôn nhân giữa chúng ta!
Trong lòng cô luôn biết anh là một người đàn ông nguy hiểm và hấp dẫn, cô thực sự sợ nếu qua lại quá nhiều sẽ không tránh khỏi sa ngã. Sau một lần tổn thương, cô hiểu rõ cảm giác bị người mình yêu làm tổn thương là như thế nào, rất đau đớn và cũng rất day dứt. Hơn nữa, anh còn xuất sắc hơn Phó Tư Thần. Trong tương lai, nếu cô yêu anh rồi lại bị anh làm tổn thương, hẳn cô sẽ trở thành một cái xác không hồn sống vạ vật. Do đó, cách tốt nhất là vạch rõ giới hạn và giữ một cái đầu lạnh. Tuy cô không biết rõ về Mặc Trì Úy, nhưng nhìn là biết anh ta là người chỉ cần ngồi ở trong phòng làm việc cũng có thể điều khiển cả thế giới, tuyệt đối sẽ không chạy ra đường xin lỗi cô được! Anh ta không chịu mất mặt đâu. Cô tin chắc anh sẽ không đồng ý yêu cầu đầu tiên, vì vậy, nếu không còn lựa chọn nào khác, anh nhất định sẽ chọn yêu cầu thứ hai. Nhìn thấu tâm tư của cô, mặt anh hơi đanh lại:
– Muốn vạch rõ giới hạn với anh đến vậy sao?
Đường Tâm Nhan vuốt tóc trên má, cười xinh đẹp:
– Anh có thể chọn một cái mà!
Mặc Trì Úy nheo mắt, khóe môi cong lên một cái:
- Tưởng anh không dám làm chắc?
Đường Tâm Nhan do dự một lúc, nhưng nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ rằng anh thật sự dám chạy xuống đường lớn tiếng xin lỗi cô. Anh quen biết giám đốc thiết kế của một thương hiệu quốc tế lớn như ULIY, vậy hẳn anh cũng là một người có máu mặt. Làm thế nào để một người ở vị trí cao lại có thể xin lỗi người khác ở chốn đông người chứ?
– Nếu chủ tịch Mặc thực sự dám, “ân oán” giữa chúng ta coi như xong.
Tính ra cô vẫn là người chịu thiệt thòi cơ mà, suýt bị anh cưỡng bức mà tất cả những gì cô cần chỉ là một lời xin lỗi từ anh. Mặc Trì Úy nhìn dáng vẻ cô tin chắc anh không dám, anh khẽ nheo mắt:
– Được.
“Được” cái gì? Đồng ý sẽ thực hiện thỏa thuận hôn nhân và sẽ không đụng chạm gì đến nhau ư? Đường Tâm Nhan gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp nhìn anh:
– Cứ vậy đi, chủ tịch Mặc đừng có lừa tôi đấy nhé!
Mặc Trì Úy đến gần Đường Tâm Nhan, dùng ngón tay thon dài nhéo khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ chúm chím của cô:
– Đàn ông dám làm dám chịu, sai thì nhận sai, tất nhiên sẽ xin lỗi rồi!
Anh buông cô ra, sải bước đến bồn hoa bên đường, thẳng người đứng ngay đó. Đường Tâm Nhan bị hành động của anh làm cho kinh ngạc, lông mi chớp chớp:
– Mặc Trì Úy, mất mặt lắm, anh xuống đi!
Hong Kong tấc đất tấc vàng, bên ngoài buổi trình diễn là nơi phồn hoa náo nhiệt, Mặc Trì Úy đứng ở ngay bồn hoa, mặc y phục tối màu, đã sớm trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều người. Một lúc sau, có rất nhiều người đứng vây xung quanh anh. Đường Tâm Nhan lấy tay che mắt, không thể nào nhìn được. Bọn họ nghĩ rằng họ đang xem người mẫu nam trình diễn nên càng có thêm nhiều người vây đến. Còn người đàn ông được vây quanh lại rất bình tĩnh và thoải mái, khiến mọi người có cảm giác đang được nhìn thấy nam chính của một bộ phim thần tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.