Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 218
Đường Quả Miểu Miểu
11/11/2021
Đường Tâm Nhan nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang nở nụ cười của Kiều Phi Nhi thì đồng tử hơi co lại.
Kiều Phi Nhi đang nhắn tin cho Mặc Trì Úy sao?
Hai người họ nói đến cái gì rồi, lại có thể khiến Kiều Phi Nhi, người được mệnh danh là “Người đẹp lạnh lùng” trong làng giải trí nở nụ cười hạnh phúc đến vậy?
Lắc lắc đầu, Đường Tâm Nhan khống chế bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa. Nếu như Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi thực sự có con rồi, cô sẽ tuyệt đối không tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
Nhưng mà nghĩ đến bản thân phải trong đoạn thời gian ngắn ly hôn, cô cảm thấy rất buồn và rất nực cười.
Nhấp một ngụm sâm banh, Đường Tâm Nhan cầm chiếc cốc đi về phía boong tàu. Chống một tay lên lan can, cô nhìn vào mặt nước tối đen không thấy đáy, vẻ mặt sững sờ.
“Ở đây nghĩ cái gì đó, tôi còn đang định mời em khiêu vũ đây.”
Đột nhiên giọng nói ngọt ngào và quyến rũ như đàn Cello của Phượng Cừ truyền đến bên tai cô, Đường Tâm Nhan nghiêng người nhìn anh ấy: “Cũng may là tôi đã đi ra ngoài rồi, nếu không, những người phụ nữ hâm mộ anh còn hận vì không được xé xác tôi được ấy chứ.”
Phượng Cừ nhướng mày: “Không sợ, bọn họ xé xác em thì tôi xé xác bọn họ.” Vừa nói, môi vừa mấp máy: “Nhưng mà em thật sự vẫn không giống với bọn họ, bọn họ nhìn thấy tôi thì cô nào cô nấy đều muốn vồ tới, em lại đến một chút phản ứng cũng không có? Không bằng hôm khác tôi yêu cầu biên kịch thêm một nụ hôn trong kịch bản?”
Đường Tâm Nhan biết Phượng Cừ nói đùa nên cũng không có để ý, khóe môi cô cong lên: “Nghe nói từ lúc vào nghề tới nay, anh chưa từng có nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh. Tôi không dám nhận “nụ hôn đầu trên màn ảnh” quý giá này của anh đâu, đến lúc đó những fan hâm mộ điên cuồng của anh không đến nhà xé xác tôi mới lạ.”
“Ha ha ha…” Phượng Cừ nghiêng khuôn mặt đẹp trai của anh ấy đến trước mặt Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ chớp mắt đầy quyến rũ: “Hay là bây giờ tôi trao nụ hôn đầu này cho em luôn?”
Phượng Cừ và Mặc Trì Úy là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, người kia là ngỗ ngược, ở mi tâm và đôi mắt hiện lên sự kiêu ngạo, trong khi người này lại toát lên vẻ đẹp trai, lãnh đạm, điềm tĩnh giống như một thanh kiếm không có vỏ, vô cùng lạnh lẽo, thực tế còn sắc lạnh và vô tình hơn thanh kiếm.
Đường Tâm Nhan vừa định nói không, thì đột nhiên có một cảm giác trào dâng trong người cô, như phản xạ có điều kiện, cô bất giác quay đầu lại.
Nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, trái tim cô bỗng đập thình thịch.
Mặc Trì Úy thế nào lại xuất hiện ở đây?
Có vẻ như anh từ một sự kiện quan trọng nào đó đi đến đây, trên người mặc một bộ vest vô cùng sang trọng, loại vải được thiết kế riêng tôn lên dáng người cao ráo, bộ vest đen cùng với áo sơ mi trắng và cà vạt sọc xanh đậm, trên ngực trái là một chiếc khăn được gấp gọn gàng, chiếc túi được thiết kế một cách tỉ mỉ.
Đường Tâm Nhan không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây nhưng khi nghĩ tới Kiều Phi Nhi, trái tim đập rộn ràng của cô dần hạ xuống.
Lúc nãy Kiều Phi Nhi gửi tin nhắn, có lẽ là muốn anh qua đây cùng cô ấy chăng…
Mặc Trì Úy nhìn cô chăm chăm với đôi mắt đen như mực và vô cùng sắc bén trong vài giây, sau đó xoay người rời đi.
Đường Tâm Nhan xoa xoa mũi, cảm thấy anh có chút hiểu lầm điều gì đó.
Rõ ràng người không vui là cô, anh ở đó bày ra vẻ mặt gì cơ chứ. Cô còn cảm thấy tủi thân nữa.
Tuy rằng cuộc hôn nhân của cô và anh không xuất phát từ tình yêu nhưng dù sao cô cũng là vợ hợp pháp của anh, anh lại chạy đến Ninh Hoàn tìm tình nhân là có ý gì?
Phượng Cừ nhin thấy vẻ mặt của Đường Tâm Nhan thì vuốt vuốt cằm, vẻ mặt trầm ngâm: “Em và Tổng giám đốc Mặc có chuyện gì vậy?”
“Hả?” Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Đừng suy nghĩ nhiều, tôi và anh ấy không có gì đâu.”
Kiều Phi Nhi đang nhắn tin cho Mặc Trì Úy sao?
Hai người họ nói đến cái gì rồi, lại có thể khiến Kiều Phi Nhi, người được mệnh danh là “Người đẹp lạnh lùng” trong làng giải trí nở nụ cười hạnh phúc đến vậy?
Lắc lắc đầu, Đường Tâm Nhan khống chế bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa. Nếu như Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi thực sự có con rồi, cô sẽ tuyệt đối không tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
Nhưng mà nghĩ đến bản thân phải trong đoạn thời gian ngắn ly hôn, cô cảm thấy rất buồn và rất nực cười.
Nhấp một ngụm sâm banh, Đường Tâm Nhan cầm chiếc cốc đi về phía boong tàu. Chống một tay lên lan can, cô nhìn vào mặt nước tối đen không thấy đáy, vẻ mặt sững sờ.
“Ở đây nghĩ cái gì đó, tôi còn đang định mời em khiêu vũ đây.”
Đột nhiên giọng nói ngọt ngào và quyến rũ như đàn Cello của Phượng Cừ truyền đến bên tai cô, Đường Tâm Nhan nghiêng người nhìn anh ấy: “Cũng may là tôi đã đi ra ngoài rồi, nếu không, những người phụ nữ hâm mộ anh còn hận vì không được xé xác tôi được ấy chứ.”
Phượng Cừ nhướng mày: “Không sợ, bọn họ xé xác em thì tôi xé xác bọn họ.” Vừa nói, môi vừa mấp máy: “Nhưng mà em thật sự vẫn không giống với bọn họ, bọn họ nhìn thấy tôi thì cô nào cô nấy đều muốn vồ tới, em lại đến một chút phản ứng cũng không có? Không bằng hôm khác tôi yêu cầu biên kịch thêm một nụ hôn trong kịch bản?”
Đường Tâm Nhan biết Phượng Cừ nói đùa nên cũng không có để ý, khóe môi cô cong lên: “Nghe nói từ lúc vào nghề tới nay, anh chưa từng có nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh. Tôi không dám nhận “nụ hôn đầu trên màn ảnh” quý giá này của anh đâu, đến lúc đó những fan hâm mộ điên cuồng của anh không đến nhà xé xác tôi mới lạ.”
“Ha ha ha…” Phượng Cừ nghiêng khuôn mặt đẹp trai của anh ấy đến trước mặt Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ chớp mắt đầy quyến rũ: “Hay là bây giờ tôi trao nụ hôn đầu này cho em luôn?”
Phượng Cừ và Mặc Trì Úy là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, người kia là ngỗ ngược, ở mi tâm và đôi mắt hiện lên sự kiêu ngạo, trong khi người này lại toát lên vẻ đẹp trai, lãnh đạm, điềm tĩnh giống như một thanh kiếm không có vỏ, vô cùng lạnh lẽo, thực tế còn sắc lạnh và vô tình hơn thanh kiếm.
Đường Tâm Nhan vừa định nói không, thì đột nhiên có một cảm giác trào dâng trong người cô, như phản xạ có điều kiện, cô bất giác quay đầu lại.
Nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, trái tim cô bỗng đập thình thịch.
Mặc Trì Úy thế nào lại xuất hiện ở đây?
Có vẻ như anh từ một sự kiện quan trọng nào đó đi đến đây, trên người mặc một bộ vest vô cùng sang trọng, loại vải được thiết kế riêng tôn lên dáng người cao ráo, bộ vest đen cùng với áo sơ mi trắng và cà vạt sọc xanh đậm, trên ngực trái là một chiếc khăn được gấp gọn gàng, chiếc túi được thiết kế một cách tỉ mỉ.
Đường Tâm Nhan không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây nhưng khi nghĩ tới Kiều Phi Nhi, trái tim đập rộn ràng của cô dần hạ xuống.
Lúc nãy Kiều Phi Nhi gửi tin nhắn, có lẽ là muốn anh qua đây cùng cô ấy chăng…
Mặc Trì Úy nhìn cô chăm chăm với đôi mắt đen như mực và vô cùng sắc bén trong vài giây, sau đó xoay người rời đi.
Đường Tâm Nhan xoa xoa mũi, cảm thấy anh có chút hiểu lầm điều gì đó.
Rõ ràng người không vui là cô, anh ở đó bày ra vẻ mặt gì cơ chứ. Cô còn cảm thấy tủi thân nữa.
Tuy rằng cuộc hôn nhân của cô và anh không xuất phát từ tình yêu nhưng dù sao cô cũng là vợ hợp pháp của anh, anh lại chạy đến Ninh Hoàn tìm tình nhân là có ý gì?
Phượng Cừ nhin thấy vẻ mặt của Đường Tâm Nhan thì vuốt vuốt cằm, vẻ mặt trầm ngâm: “Em và Tổng giám đốc Mặc có chuyện gì vậy?”
“Hả?” Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Đừng suy nghĩ nhiều, tôi và anh ấy không có gì đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.