Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 497: Có cảm giác với cô ấy
Đường Quả Miểu Miểu
14/11/2021
Đường Tâm Nhan không biết Mạnh Bạch Chỉ xảy ra chuyện gì, cô vốn định không quan tâm tới cứ đi ngủ thôi, nhưng nằm trên giường xoay qua xoay lại vẫn không ngủ được.
Cô ngồi dậy đi đến phòng ngủ lớn.
Cửa không đóng, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Uý và Mạnh Bạch Chỉ đâu.
Đang định xuống lầu thì đột nhiên cô nghe tiếng Mạnh Bạch Chỉ vọng tới: “Lãnh, anh đối với em thật tốt.”
Đường Tâm Nhan nhíu mày.
Cô rất muốn vào trong xem bọn họ làm gì, nhưng lại không có đủ dũng khí.
Cô xoay người rời khỏi đó, cảm giác chua xót xộc lên sống mũi.
Nhưng chỉ vừa mới bước đi lại nghe thấy giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ vang lên: “Lãnh, suốt đời này anh sẽ không bỏ mặc em không lo tới đúng không?”
Đường Tâm Nhan dừng bước, ngón tay không tự chủ mà cấu chặt vào lòng bàn tay, khoé mắt đỏ lên.
Không cần biết câu trả lời của Mặc Trì Uý ra sao, cô không muốn nghe, cũng không định nghe.
Nhưng đôi chân cô như bị đóng chặt lại đó, nặng đến mức không nhấc lên được.
Chừng mười giây sau giọng nói trầm khàn của Mặc Trì Uý mới từ từ cất lên, đáp lại bằng một từ: “Ừ.”
Thế nhưng một từ đó lại nặng như ngàn lượng vàng, vô tình đè lên trái tim của Đường Tâm Nhan.
Làm cho trái tim cô vỡ nát thành từng mảnh vụn.
Cô lảo đảo dựa vào tường, từng bước men theo đó mà quay về phòng khách.
Trở lại giường nằm lên đó, cô cảm giác như mình vừa rơi xuống hải vực không đáy, không thể thở được cũng không thể cử động, chỉ có cái lạnh cắt da cắt thịt. Như bị cơn thuỷ triều cuốn lấy, nuốt chửng và tàn phá cơ thể cô vậy.
Lúc anh cúi người, áp mặt vào bụng cô, trong lòng cô có bao nhiêu vui sướng và cảm động thì sau khi nghe thấy anh đáp lời Mạnh Bạch Chỉ xong, trong lòng cô lại có bấy nhiêu hụt hẫng lẫn lạnh lẽo.
Cả đời anh cũng sẽ không bỏ mặc Mạnh Bạch Chỉ, còn cô thì sao?
Chẳng lẽ anh còn muốn ôm bên trái ấp bên phải, bắt cá hai tay sao?
…
Mặc Trì Uý giúp Mạnh Bạch Chỉ băng bó vết thương xong thì hất mày lạnh lùng nói: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về.”
Mạnh Bạch Chỉ ngớ người, đôi mắt nhuốm vẻ đau buồn: “Lãnh, anh để em ở lại đi. Không phải anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em rồi sao? Thật ra trước hay sau khi kết hôn cũng không có gì khác biệt mà!”
Mặc Trì Uý vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt ấy, anh vẫn còn chưa kịp lên tiếng Mạnh Bạch Chỉ đã với tay tháo cúc áo trên người anh.
Mặc Trì Uý gạt tay Mạnh Bạch Chỉ ra.
Lòng Mạnh Bạch Chỉ vô cùng hoảng loạn, nước mắt rơi lã chã, cô nhìn Mặc Trì Uý một cách đáng thương, hỏi: “Tại sao không chạm vào em? Là không thể chạm hay không muốn chạm?”
Thấy dáng vẻ đầm đìa nước mắt của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Uý cắn môi trả lời: “Anh và cô ấy vẫn là vợ chồng.”
“Vậy thì đã sao? Anh vốn không yêu cô ta, lúc đầu anh kết hôn với cô ấy là để báo thù. Nếu anh muốn ly hôn với cô ta cũng chẳng phải việc gì khó khăn cả. Bây giờ anh có thể đi in ra một tờ giấy ly hôn đưa cô ta ký, nhưng anh không chịu, cứ muốn giữ cô ta lại bên cạnh thêm một tháng nữa.” Mạnh Bạch Chỉ sà vào lòng Mặc Trì Uý, nước mắt cô rơi làm ướt đẫm một mảng áo anh: “Em thật sự rất sợ, sợ rằng anh sẽ đem lòng yêu con gái của kẻ thù, sợ rằng anh sẽ không cần em nữa…”
Cô cho rằng anh Phong Tiêu đuổi cô ta ra khỏi LOL cô ta sẽ về nước, ai ngờ mặt cô ta dày như vậy, lại dám chạy đến biệt thự làm người ở.
Cô ta muốn tiếp cận Lãnh, khiến anh ấy khôi phục ký ức trước đây, quả là nhiều quỷ kế!
Cũng bởi vì cô ta luôn tìm cách tiếp cận Lãnh mới khiến anh ấy nhìn cô ta bằng một con mắt khác.
Nếu như không phải có hứng thú với cô ta thì làm sao một người đàn ông trước giờ không thích người ngoài vào nhà lại cho cô ta ở lại biệt thự một tháng cơ chứ?
Đến lúc hai người bọn họ sớm chiều kề cận sao tránh khỏi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén được chứ?
Mặc Trì Uý đẩy Mạnh Bạch Chỉ đang khóc lóc thảm thiết trong lòng mình ra, hai tay đặt trên đôi vai không ngừng run rẩy của cô, khẽ đá mày lên nói: “Bạch Chỉ, thực ra tình cảm giữa anh và em đã qua lâu rồi. Em cũng biết anh đồng ý đính hôn với em là vì em đã cho Tiểu Nghê một quả thận.
Nhìn thấy mặt cô nước mắt đầm đìa, Mặc Trì Uý nghĩ nên nói rõ ràng với cô: “Anh đối với em là vừa cảm động vừa mang ơn. Anh vốn cho rằng có thể cùng em sống cả đời, nhưng anh không ngờ rằng anh vừa kết hôn thì đã có con rồi.
Tuy rằng không nhớ ra một số chuyện, nhưng anh biết anh có cả, giác với cô ấy.”
Mạnh Bạch Chỉ đương nhiên biết “cô ấy” mà Mặc Trì Uý nói chính là Đường Tâm Nhan.
Cô không ngờ rằng trước khi Đường Tâm Nhan xuất hiện, anh đối với cô chỉ là tạm bợ, được ngày nào hay ngày đó, không có chút tình ý nào.
Sao anh lại có thể động lòng với người khác?
Mấy năm nay cô ngậm đắng nuốt cay đều là vì anh.
Có vài lần cô cảm thấy bản thân không thể sống tiếp được nữa, nhưng vừa nghĩ tới anh cô lại cố cắn răng sống tiếp.
Vốn nghĩ rằng anh quên đi Đường Tâm Nhan sẽ cùng cô êm ấm bên nhau, nhưng cuối cùng thì…
Đôi môi Mạnh Bạch Chỉ không ngừng run rẩy, cô cảm nhận được mùi vị mặn chát trong dòng nước mắt vừa chảy xuống môi, cũng như cảm nhận được trái tim đang mặn đắng đầy đau khổ của mình.
Cô làm sao lại không hiểu ra ý anh cơ chứ? Anh muốn cô chủ động buông tay.
Nhưng cô không dễ dàng gì có được cơ hội này, khác nào lại có thể dâng cho Đường Tâm Nhan được chứ?”
Anh không yêu cô, vậy thì đã sao?
Những cặp đôi thật sự răng long đầu bạc, có mấy người vì yêu mà sinh sống cùng nhau cơ chứ?
Cô muốn cho anh biết, rằng chỉ có cô mới là lựa chọn cuối cùng của anh.
“Lãnh, anh có tình cảm với cô ta, chẳng lẽ chỉ dựa vào điều đó có thể xóa bỏ tất cả mọi việc cha cô ta đã làm với gia đình anh sao? Dì ở suối vàng mà biết được, à, còn có ông bà ngoại của anh nữa, chẳng lẽ anh muốn họ chết không nhắm mắt sao?”
Nhắc đến người thân sắc mặt Mặc Trì Uý càng thêm u ám, mấy năm nay không có ai dám nhắc đến chuyện này trước mặt anh.
Bởi vì mỗi lần nhớ đến những chuyện này chính là việc làm đả kích và tổn thương sâu sắc đối với anh.
Mạnh Bạch Chỉ biết rõ không nên nhắc lại những chuyện này, nhưng không nhắc đến sợ rằng vết thương lành rồi anh sẽ quên đau.
“Huống hồ, việc mà anh hai nói với anh…”
Mặc Trì Uý cau có ngắt lời Mạnh Bạch Chỉ: “Im miệng!”
Mạnh Bạch Chỉ không muốn chọc giận anh, cô hít lấy một hơi, nghẹn giọng nói: “Lãnh, người không nên yêu thì tốt nhất hãy quên họ đi, để tránh sau này người tổn thương chính là bản thân mình.”
…
Đường Tâm Nhan vẫn luôn lắng nghe tiếng động phía bên ngoài.
Tầm 15 phút sau có tiếng khởi động xe ở dưới lầu.
Cô ngồi dậy đi đến cạnh cửa sổ rồi mở cửa ra, nhìn thấy chiếc xe chở cổ từ nhà Nhiễm Nhiễm về đang chạy như bay đi, Đường Tâm Nhan nhanh chóng mở cửa phòng chạy sang phòng ngủ chính.
Bên trong đã không thấy bóng dáng ĐTU và Mạnh Bạch Chỉ đâu nữa.
Hai người họ cùng nhau rời khỏi sao?
Suốt cả một đêm cũng không thấy Mặc Trì Uý trở về.
Sáng sớm thức dậy nhìn thấy biệt thự trống vắng, Đường Tâm Nhan không khỏi hốt hoảng, hoang mang.
Cô biết suy nghĩ lung tung cũng không có ích gì nên kiên quyết không nghĩ gì, lo cho cái bụng trước là việc quan trọng nhất.
Cô bước tới nhà bếp, nhìn thấy bóng dáng người đang bận bịu bên trong thì vô cùng kinh ngạc: “Thím về rồi đó sao?”
Bà thím đang làm thức ăn sáng nhìn thấy Đường Tâm Nhan, ánh mắt lướt qua người cô mang theo những ánh nhìn phức tạp: “Đúng vậy, cậu chủ bảo tôi quay lại trước hạn.”
Cô ngồi dậy đi đến phòng ngủ lớn.
Cửa không đóng, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Uý và Mạnh Bạch Chỉ đâu.
Đang định xuống lầu thì đột nhiên cô nghe tiếng Mạnh Bạch Chỉ vọng tới: “Lãnh, anh đối với em thật tốt.”
Đường Tâm Nhan nhíu mày.
Cô rất muốn vào trong xem bọn họ làm gì, nhưng lại không có đủ dũng khí.
Cô xoay người rời khỏi đó, cảm giác chua xót xộc lên sống mũi.
Nhưng chỉ vừa mới bước đi lại nghe thấy giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ vang lên: “Lãnh, suốt đời này anh sẽ không bỏ mặc em không lo tới đúng không?”
Đường Tâm Nhan dừng bước, ngón tay không tự chủ mà cấu chặt vào lòng bàn tay, khoé mắt đỏ lên.
Không cần biết câu trả lời của Mặc Trì Uý ra sao, cô không muốn nghe, cũng không định nghe.
Nhưng đôi chân cô như bị đóng chặt lại đó, nặng đến mức không nhấc lên được.
Chừng mười giây sau giọng nói trầm khàn của Mặc Trì Uý mới từ từ cất lên, đáp lại bằng một từ: “Ừ.”
Thế nhưng một từ đó lại nặng như ngàn lượng vàng, vô tình đè lên trái tim của Đường Tâm Nhan.
Làm cho trái tim cô vỡ nát thành từng mảnh vụn.
Cô lảo đảo dựa vào tường, từng bước men theo đó mà quay về phòng khách.
Trở lại giường nằm lên đó, cô cảm giác như mình vừa rơi xuống hải vực không đáy, không thể thở được cũng không thể cử động, chỉ có cái lạnh cắt da cắt thịt. Như bị cơn thuỷ triều cuốn lấy, nuốt chửng và tàn phá cơ thể cô vậy.
Lúc anh cúi người, áp mặt vào bụng cô, trong lòng cô có bao nhiêu vui sướng và cảm động thì sau khi nghe thấy anh đáp lời Mạnh Bạch Chỉ xong, trong lòng cô lại có bấy nhiêu hụt hẫng lẫn lạnh lẽo.
Cả đời anh cũng sẽ không bỏ mặc Mạnh Bạch Chỉ, còn cô thì sao?
Chẳng lẽ anh còn muốn ôm bên trái ấp bên phải, bắt cá hai tay sao?
…
Mặc Trì Uý giúp Mạnh Bạch Chỉ băng bó vết thương xong thì hất mày lạnh lùng nói: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về.”
Mạnh Bạch Chỉ ngớ người, đôi mắt nhuốm vẻ đau buồn: “Lãnh, anh để em ở lại đi. Không phải anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em rồi sao? Thật ra trước hay sau khi kết hôn cũng không có gì khác biệt mà!”
Mặc Trì Uý vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt ấy, anh vẫn còn chưa kịp lên tiếng Mạnh Bạch Chỉ đã với tay tháo cúc áo trên người anh.
Mặc Trì Uý gạt tay Mạnh Bạch Chỉ ra.
Lòng Mạnh Bạch Chỉ vô cùng hoảng loạn, nước mắt rơi lã chã, cô nhìn Mặc Trì Uý một cách đáng thương, hỏi: “Tại sao không chạm vào em? Là không thể chạm hay không muốn chạm?”
Thấy dáng vẻ đầm đìa nước mắt của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Uý cắn môi trả lời: “Anh và cô ấy vẫn là vợ chồng.”
“Vậy thì đã sao? Anh vốn không yêu cô ta, lúc đầu anh kết hôn với cô ấy là để báo thù. Nếu anh muốn ly hôn với cô ta cũng chẳng phải việc gì khó khăn cả. Bây giờ anh có thể đi in ra một tờ giấy ly hôn đưa cô ta ký, nhưng anh không chịu, cứ muốn giữ cô ta lại bên cạnh thêm một tháng nữa.” Mạnh Bạch Chỉ sà vào lòng Mặc Trì Uý, nước mắt cô rơi làm ướt đẫm một mảng áo anh: “Em thật sự rất sợ, sợ rằng anh sẽ đem lòng yêu con gái của kẻ thù, sợ rằng anh sẽ không cần em nữa…”
Cô cho rằng anh Phong Tiêu đuổi cô ta ra khỏi LOL cô ta sẽ về nước, ai ngờ mặt cô ta dày như vậy, lại dám chạy đến biệt thự làm người ở.
Cô ta muốn tiếp cận Lãnh, khiến anh ấy khôi phục ký ức trước đây, quả là nhiều quỷ kế!
Cũng bởi vì cô ta luôn tìm cách tiếp cận Lãnh mới khiến anh ấy nhìn cô ta bằng một con mắt khác.
Nếu như không phải có hứng thú với cô ta thì làm sao một người đàn ông trước giờ không thích người ngoài vào nhà lại cho cô ta ở lại biệt thự một tháng cơ chứ?
Đến lúc hai người bọn họ sớm chiều kề cận sao tránh khỏi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén được chứ?
Mặc Trì Uý đẩy Mạnh Bạch Chỉ đang khóc lóc thảm thiết trong lòng mình ra, hai tay đặt trên đôi vai không ngừng run rẩy của cô, khẽ đá mày lên nói: “Bạch Chỉ, thực ra tình cảm giữa anh và em đã qua lâu rồi. Em cũng biết anh đồng ý đính hôn với em là vì em đã cho Tiểu Nghê một quả thận.
Nhìn thấy mặt cô nước mắt đầm đìa, Mặc Trì Uý nghĩ nên nói rõ ràng với cô: “Anh đối với em là vừa cảm động vừa mang ơn. Anh vốn cho rằng có thể cùng em sống cả đời, nhưng anh không ngờ rằng anh vừa kết hôn thì đã có con rồi.
Tuy rằng không nhớ ra một số chuyện, nhưng anh biết anh có cả, giác với cô ấy.”
Mạnh Bạch Chỉ đương nhiên biết “cô ấy” mà Mặc Trì Uý nói chính là Đường Tâm Nhan.
Cô không ngờ rằng trước khi Đường Tâm Nhan xuất hiện, anh đối với cô chỉ là tạm bợ, được ngày nào hay ngày đó, không có chút tình ý nào.
Sao anh lại có thể động lòng với người khác?
Mấy năm nay cô ngậm đắng nuốt cay đều là vì anh.
Có vài lần cô cảm thấy bản thân không thể sống tiếp được nữa, nhưng vừa nghĩ tới anh cô lại cố cắn răng sống tiếp.
Vốn nghĩ rằng anh quên đi Đường Tâm Nhan sẽ cùng cô êm ấm bên nhau, nhưng cuối cùng thì…
Đôi môi Mạnh Bạch Chỉ không ngừng run rẩy, cô cảm nhận được mùi vị mặn chát trong dòng nước mắt vừa chảy xuống môi, cũng như cảm nhận được trái tim đang mặn đắng đầy đau khổ của mình.
Cô làm sao lại không hiểu ra ý anh cơ chứ? Anh muốn cô chủ động buông tay.
Nhưng cô không dễ dàng gì có được cơ hội này, khác nào lại có thể dâng cho Đường Tâm Nhan được chứ?”
Anh không yêu cô, vậy thì đã sao?
Những cặp đôi thật sự răng long đầu bạc, có mấy người vì yêu mà sinh sống cùng nhau cơ chứ?
Cô muốn cho anh biết, rằng chỉ có cô mới là lựa chọn cuối cùng của anh.
“Lãnh, anh có tình cảm với cô ta, chẳng lẽ chỉ dựa vào điều đó có thể xóa bỏ tất cả mọi việc cha cô ta đã làm với gia đình anh sao? Dì ở suối vàng mà biết được, à, còn có ông bà ngoại của anh nữa, chẳng lẽ anh muốn họ chết không nhắm mắt sao?”
Nhắc đến người thân sắc mặt Mặc Trì Uý càng thêm u ám, mấy năm nay không có ai dám nhắc đến chuyện này trước mặt anh.
Bởi vì mỗi lần nhớ đến những chuyện này chính là việc làm đả kích và tổn thương sâu sắc đối với anh.
Mạnh Bạch Chỉ biết rõ không nên nhắc lại những chuyện này, nhưng không nhắc đến sợ rằng vết thương lành rồi anh sẽ quên đau.
“Huống hồ, việc mà anh hai nói với anh…”
Mặc Trì Uý cau có ngắt lời Mạnh Bạch Chỉ: “Im miệng!”
Mạnh Bạch Chỉ không muốn chọc giận anh, cô hít lấy một hơi, nghẹn giọng nói: “Lãnh, người không nên yêu thì tốt nhất hãy quên họ đi, để tránh sau này người tổn thương chính là bản thân mình.”
…
Đường Tâm Nhan vẫn luôn lắng nghe tiếng động phía bên ngoài.
Tầm 15 phút sau có tiếng khởi động xe ở dưới lầu.
Cô ngồi dậy đi đến cạnh cửa sổ rồi mở cửa ra, nhìn thấy chiếc xe chở cổ từ nhà Nhiễm Nhiễm về đang chạy như bay đi, Đường Tâm Nhan nhanh chóng mở cửa phòng chạy sang phòng ngủ chính.
Bên trong đã không thấy bóng dáng ĐTU và Mạnh Bạch Chỉ đâu nữa.
Hai người họ cùng nhau rời khỏi sao?
Suốt cả một đêm cũng không thấy Mặc Trì Uý trở về.
Sáng sớm thức dậy nhìn thấy biệt thự trống vắng, Đường Tâm Nhan không khỏi hốt hoảng, hoang mang.
Cô biết suy nghĩ lung tung cũng không có ích gì nên kiên quyết không nghĩ gì, lo cho cái bụng trước là việc quan trọng nhất.
Cô bước tới nhà bếp, nhìn thấy bóng dáng người đang bận bịu bên trong thì vô cùng kinh ngạc: “Thím về rồi đó sao?”
Bà thím đang làm thức ăn sáng nhìn thấy Đường Tâm Nhan, ánh mắt lướt qua người cô mang theo những ánh nhìn phức tạp: “Đúng vậy, cậu chủ bảo tôi quay lại trước hạn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.