Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 360: Hôn
Đường Quả Miểu Miểu
13/11/2021
Những tiếng ồn ào náo động xung quanh trong phút chốc liền bị chặn đứng lại trong đầu của Đường Tâm Nhan.
Cô mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong gang tấc, giữa cánh mũi còn vấn vương hơi thở trong trẻo và sạch sẽ trên người anh, không có một chút mùi thuốc lá nào.
Da đầu cô tê dại, ngón tay nhỏ nhắn đang đeo nhẫn kim cương khẽ cong lên.
“Mặc Trì Úy, ở đây nhiều người lắm, người ta đang nhìn kìa…” Cô chống tay vào lồng ngực anh muốn đẩy anh ra xa, nhưng thậm chí mặc dù lòng bàn tay còn cách hẳn một lớp vải quần áo mà cô vẫn có thể cảm nhận được làn da mạnh mẽ đầy uy lực của anh.
Gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của cô không kìm được mà đỏ bừng lên, từ vành tai đến cần cổ đều được bao phủ bởi một tầng hồng phấn xinh đẹp.
Mặc Trì Úy chỉ cần dùng một lòng bàn tay lớn đã có thể ôm trọn lấy vòng eo thon nhỏ của cô, một bàn tay khác của anh thì đặt ở sau gáy cô, chất vải dày dặn tôn lên bờ vai cao lớn thẳng tắp của anh, thể hiện sự nam tính và mạnh mẽ của người đàn ông được tỏa ra từ khí chất của anh.
Nghe cô nói vậy nhưng không những anh không chịu buông cô ra mà ngược lại còn dùng đầu lưỡi cạy mở hàng trắng bóc của cô.
Môi lưỡi hai người thoáng chốc liền quấn quýt vào với nhau.
Anh hôn càng lúc càng mạnh, dường như anh đang muốn đưa cô hòa nhập vào thân thể của anh vậy.
Hai chân cô ngay lập tức liền mềm nhũn ra, cô chưa bao giờ có đủ khả năng để có thể làm đối thủ dưới kỹ năng hôn điêu luyện tuyệt vời của anh.
Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt.
Một người phụ nữ ăn mặc rách rưới, nhếch nhác đang đứng dưới gốc cây cọ nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau đắm đuối trong quán ăn tây, đôi mắt khẽ khép hờ dần đỏ ửng lên.
Thân hình gầy gò và mảnh mai của cô ấy như cành lá sắp rụng trong gió thu, đang tàn tạ sắp rụng lúc nào không hay.
Mặc Trì Úy đứng đối diện với cửa sổ kính trong suốt, anh dường như có thể cảm nhận được ánh mắt tuyệt vọng và buồn bã đang nhìn về phía anh nên mở to mắt rồi dựa vào cảm giác của mình mà nhìn thẳng về hướng đó.
Ngay trong khoảnh khắc anh vừa quay đầu sang thì người phụ nữ đó liền nhanh chóng núp vào sau thân cây.
Đường Tâm Nhan vẫn còn đang bị nụ hôn của Mặc Trì Úy làm cho choáng váng vì thế nên lúc anh dừng lại thì nhất thời cô cũng chưa phản ứng lại được.
Đợi đến lúc cô hoàn hồn thì mới phát hiện ra rằng người đàn ông chỉ là đang giữ môi anh chạm vào môi cô, còn ánh mắt anh lại đang tập trung nhìn ra cửa sổ.
Rõ ràng là anh đang thất thần.
Cả người Đường Tâm Nhan lùi lại mấy bước, cô quay đầu sang thuận theo tầm mắt của anh nhìn ra phía ngoài.
Ngoại trừ mấy người khách du lịch đang đi qua đi lại thì không có gì bất thường.
“Trì Úy, anh làm sao vậy?”
Đường Tâm Nhan vừa nói vừa chú ý đến hai bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của anh, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên rõ rệt.
Có phải là anh nhìn thấy người nào đó không?
Rốt cuộc là người nào lại có thể khiến cho anh có phản ứng mạnh mẽ như vậy được chứ?
Trì Chi Hành phát hiện ra sự khác thường của Mặc Trì Úy liền đi qua đây, cậu ta vỗ vào một bên vai của anh rồi hỏi: “Anh tư, xảy ra chuyện gì sao?”
Hai bờ môi mỏng của Mặc Trì Úy mím chặt lại thành một đường thẳng, qua mấy giây sau mới nhàn nhạt nói: “Không sao.” Nói rồi nắm lấy tay của Đường Tâm Nhan: “Bà Mặc, đêm nay…”
Anh còn chưa nói hết lời, nhưng Đường Tâm Nhan chỉ cần nhìn vào ánh mắt nóng bỏng, sáng lấp lánh sâu thăm thẳm như ngọn đuốc của anh đã có thể hiểu được anh đang định nói gì.
Vành tai của Đường Tâm Nhan liền nóng ran lên, cô nhỏ giọng nói: “Anh có muốn uống thuốc không?”
Mặc Trì Úy bóp chặt lòng bàn tay của cô: “Không cần.”
Hả?
Anh không cần uống thuốc sao?
Tại sao chứ?
Không phải anh đã từng nói rằng anh chỉ dựa vào thuốc thì mới có thể muốn cô hay sao?
Trong lúc cô còn đang chìm đắm trong sự nghi ngờ của mình thì đã bị anh kéo đến phòng bao mà anh đã đặt sẵn.
Cô đứng ở trước cửa nhìn anh lấy thẻ phòng ra quét vào khóa cửa, dường như nghĩ ra điều gì, đợi đến khi anh bước vào bên trong rồi mà cô vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Mặc Trì Úy quay lại nhìn về phía cô: “Anh đã hỏi bác sĩ rồi, qua ba tháng là quan hệ được rồi.”
Đường Tâm Nhan liền đỏ mặt: “Nhưng mà em không muốn.”
Mặc Trì Úy: “…”
Cả hai người đứng ngẩn ra một lúc, sau đó anh bước đến bên cô, vươn cánh tay dài ra rồi trực tiếp ôm cô vào phòng.
Dùng chân đạp mạnh vào cửa, hai tay ấn cô vào tường, gương mặt tuấn tú sáp lại gần cô hỏi: “Tại sao lại không muốn?”
Hơi thở nóng bỏng của cô thoang thoảng mùi rượu của anh phả vào mặt cô, cô khẽ nhắm mắt, hai hàng lông mi khẽ run lên.
Cô cắn môi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Chẳng phải là anh còn rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài hay sao?”
Cô mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong gang tấc, giữa cánh mũi còn vấn vương hơi thở trong trẻo và sạch sẽ trên người anh, không có một chút mùi thuốc lá nào.
Da đầu cô tê dại, ngón tay nhỏ nhắn đang đeo nhẫn kim cương khẽ cong lên.
“Mặc Trì Úy, ở đây nhiều người lắm, người ta đang nhìn kìa…” Cô chống tay vào lồng ngực anh muốn đẩy anh ra xa, nhưng thậm chí mặc dù lòng bàn tay còn cách hẳn một lớp vải quần áo mà cô vẫn có thể cảm nhận được làn da mạnh mẽ đầy uy lực của anh.
Gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của cô không kìm được mà đỏ bừng lên, từ vành tai đến cần cổ đều được bao phủ bởi một tầng hồng phấn xinh đẹp.
Mặc Trì Úy chỉ cần dùng một lòng bàn tay lớn đã có thể ôm trọn lấy vòng eo thon nhỏ của cô, một bàn tay khác của anh thì đặt ở sau gáy cô, chất vải dày dặn tôn lên bờ vai cao lớn thẳng tắp của anh, thể hiện sự nam tính và mạnh mẽ của người đàn ông được tỏa ra từ khí chất của anh.
Nghe cô nói vậy nhưng không những anh không chịu buông cô ra mà ngược lại còn dùng đầu lưỡi cạy mở hàng trắng bóc của cô.
Môi lưỡi hai người thoáng chốc liền quấn quýt vào với nhau.
Anh hôn càng lúc càng mạnh, dường như anh đang muốn đưa cô hòa nhập vào thân thể của anh vậy.
Hai chân cô ngay lập tức liền mềm nhũn ra, cô chưa bao giờ có đủ khả năng để có thể làm đối thủ dưới kỹ năng hôn điêu luyện tuyệt vời của anh.
Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt.
Một người phụ nữ ăn mặc rách rưới, nhếch nhác đang đứng dưới gốc cây cọ nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau đắm đuối trong quán ăn tây, đôi mắt khẽ khép hờ dần đỏ ửng lên.
Thân hình gầy gò và mảnh mai của cô ấy như cành lá sắp rụng trong gió thu, đang tàn tạ sắp rụng lúc nào không hay.
Mặc Trì Úy đứng đối diện với cửa sổ kính trong suốt, anh dường như có thể cảm nhận được ánh mắt tuyệt vọng và buồn bã đang nhìn về phía anh nên mở to mắt rồi dựa vào cảm giác của mình mà nhìn thẳng về hướng đó.
Ngay trong khoảnh khắc anh vừa quay đầu sang thì người phụ nữ đó liền nhanh chóng núp vào sau thân cây.
Đường Tâm Nhan vẫn còn đang bị nụ hôn của Mặc Trì Úy làm cho choáng váng vì thế nên lúc anh dừng lại thì nhất thời cô cũng chưa phản ứng lại được.
Đợi đến lúc cô hoàn hồn thì mới phát hiện ra rằng người đàn ông chỉ là đang giữ môi anh chạm vào môi cô, còn ánh mắt anh lại đang tập trung nhìn ra cửa sổ.
Rõ ràng là anh đang thất thần.
Cả người Đường Tâm Nhan lùi lại mấy bước, cô quay đầu sang thuận theo tầm mắt của anh nhìn ra phía ngoài.
Ngoại trừ mấy người khách du lịch đang đi qua đi lại thì không có gì bất thường.
“Trì Úy, anh làm sao vậy?”
Đường Tâm Nhan vừa nói vừa chú ý đến hai bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của anh, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên rõ rệt.
Có phải là anh nhìn thấy người nào đó không?
Rốt cuộc là người nào lại có thể khiến cho anh có phản ứng mạnh mẽ như vậy được chứ?
Trì Chi Hành phát hiện ra sự khác thường của Mặc Trì Úy liền đi qua đây, cậu ta vỗ vào một bên vai của anh rồi hỏi: “Anh tư, xảy ra chuyện gì sao?”
Hai bờ môi mỏng của Mặc Trì Úy mím chặt lại thành một đường thẳng, qua mấy giây sau mới nhàn nhạt nói: “Không sao.” Nói rồi nắm lấy tay của Đường Tâm Nhan: “Bà Mặc, đêm nay…”
Anh còn chưa nói hết lời, nhưng Đường Tâm Nhan chỉ cần nhìn vào ánh mắt nóng bỏng, sáng lấp lánh sâu thăm thẳm như ngọn đuốc của anh đã có thể hiểu được anh đang định nói gì.
Vành tai của Đường Tâm Nhan liền nóng ran lên, cô nhỏ giọng nói: “Anh có muốn uống thuốc không?”
Mặc Trì Úy bóp chặt lòng bàn tay của cô: “Không cần.”
Hả?
Anh không cần uống thuốc sao?
Tại sao chứ?
Không phải anh đã từng nói rằng anh chỉ dựa vào thuốc thì mới có thể muốn cô hay sao?
Trong lúc cô còn đang chìm đắm trong sự nghi ngờ của mình thì đã bị anh kéo đến phòng bao mà anh đã đặt sẵn.
Cô đứng ở trước cửa nhìn anh lấy thẻ phòng ra quét vào khóa cửa, dường như nghĩ ra điều gì, đợi đến khi anh bước vào bên trong rồi mà cô vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Mặc Trì Úy quay lại nhìn về phía cô: “Anh đã hỏi bác sĩ rồi, qua ba tháng là quan hệ được rồi.”
Đường Tâm Nhan liền đỏ mặt: “Nhưng mà em không muốn.”
Mặc Trì Úy: “…”
Cả hai người đứng ngẩn ra một lúc, sau đó anh bước đến bên cô, vươn cánh tay dài ra rồi trực tiếp ôm cô vào phòng.
Dùng chân đạp mạnh vào cửa, hai tay ấn cô vào tường, gương mặt tuấn tú sáp lại gần cô hỏi: “Tại sao lại không muốn?”
Hơi thở nóng bỏng của cô thoang thoảng mùi rượu của anh phả vào mặt cô, cô khẽ nhắm mắt, hai hàng lông mi khẽ run lên.
Cô cắn môi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Chẳng phải là anh còn rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.