Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 68: Làm sao hắn lại biết cô mặc đồ Cỡ nào?
Đường Quả Miểu Miểu
11/11/2021
Đường Tâm Nhan cởi đồ lót bị ướt ra và mặc bộ do Mặc Trì Úy đưa tới.
Cả kích thước và kiểu dáng đều rất phù hợp với cô.
Làn da của cô trên nền ren đen trông càng thêm trắng mịn như một viên ngọc thô chưa được mài dũa ánh lên một vẻ sáng bóng.
Đường Tâm Nhan liếc nhìn bộ ngực của mình, cô không nghĩ tới người đàn ông đó lại lợi hại như vậy, thậm chí có thể đoán ra được cô mặc đồ lót cỡ nào nữa.
Chắc rằng hồi trước phụ nữ bên người hắn cũng giống như cá diếc trên sông, nên giờ mới có thể đoán chính xác kích thước của cô như vậy.
Nhưng mà giờ cô cũng không còn là một người phụ nữ sạch sẽ nữa. Lần đầu tiên của cô đã bị Phó Tư Thần tính kế trao thân cho giám đốc bộ phận quản lý của Hoàn Hải rồi, cô không đủ tư cách để đòi hỏi người khác tốt như thế nào!
Sau khi mặc quần áo xong Đường Tâm Nhan mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Nhiễm nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi ra thì nhanh chóng bước tới cầm lấy chiếc túi trong tay cô, giữa hai lông mày mang đầy vẻ khẩn trương và quan tâm, “Tâm Nhan, vừa rồi mình thấy anh Mặc đi vào, anh ấy có hay không đối với cậu…”
Đường Tâm Nhan lắc đầu, trong giọng nói mang theo một chút phiền muộn, “Không có, anh ta hứa sẽ giúp mình ly hôn, nhưng mà sau khi ly hôn, mình phải kết hôn với anh ta.”
Nghe những lời của Đường Tâm Nhan, trái tim Diệp Nhiễm thắt lại, một cảm giác đau đớn và nghẹt thở tràn khắp cơ thể cô.
Cô yêu Mặc Trì Úy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô cũng biết rằng tình yêu này chỉ có thể chôn sâu trong lòng.
Ngay cả khi cô có tỏ tình thì người đàn ông cao cao tại thượng như Mặc Trì Úy cũng sẽ từ chối cô.
Trước mặt Đường Tâm Nhan, cô chỉ là một con chim sẻ không bao giờ bay lên cành cao được mà thôi.
Làm người phải biết tự ý thức. Tâm Nhan làm bạn với cô còn cùng giúp cô giải quyết những vấn đề trong công việc. Cô không thể làm những chuyện có lỗi với cô ấy được!
Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Nhiêm nắm lấy tay Đường Tâm Nhan cười nói: “Mình nghĩ anh Mặc là người lịch thiệp, có lẽ sau khi kết hôn anh ấy sẽ yêu thương đối xử tốt với cậu thôi.”
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, “Ai biết được?” Trước khi kết hôn với Mặc Trì Úy, cô vẫn phải thỏa thuận với hắn.
Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm đi đến đại sảnh của hội sở, Lục Tử Thâm đã rời đi, còn Mặc Trì Úy thì dắt Sơ Thất ngồi trên ghế sô pha uống cà phê.
Hắn đã thay một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc áo khoác màu đen dài ngang lưng, trông đẹp trai và lịch lãm như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
Nghe thấy tiếng bước chân hắn liền quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy rơi trên người Đường Tâm Nhan.
Sơ Thất nằm trên mặt đất uể oải mở mắt ra, kích động sủa hai tiếng với Đường Tâm Nhan, cái đuôi vẫy vẫy rất vui vẻ.
Mặc Trì Úy đặt cốc cà phê xuống, hắn đứng dậy nhàn nhạt nói với Đường Tâm Nhan: “Tôi đưa em đi.”
Đường Tâm Nhan lái xe đến hội sở. Cô vốn muốn từ chối Mặc Trì Úy, nhưng cô vẫn có chuyện muốn nói với hắn, vì vậy cô để Diệp Nhiễm lái xe cô về, còn mình thì lên xe Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy kêu Đường Tâm Nhan ngồi ở ghế phụ, Sơ Thất ngồi ở phía sau, đưa móng vuốt muốn lao về phía Đường Tâm Nhan. Nhưng nó còn chưa kịp lao tới đã bị Mặc Trì Úy lạnh lùng nhìn chằm chằm nên chỉ có thể ủy khuất nằm trên ghế kêu ư ư.
Lông của Sơ Thất được cắt tỉa rất đẹp trông giống như một chú gấu nhỏ dễ thương. Nếu không phải Đường Tâm Nhan có bóng ma trong lòng với chó thì cô rất muốn sờ sờ đầu nhỏ của nó, bởi vì bây giờ dáng vẻ ủy khuất của nó thật sự quá ngốc manh đáng yêu.
Mặc Trì Úy thấy sự chú ý của Đường Tâm Nhan đều bị Sơ Thất thu hút, hắn mím môi mỏng, “Nhìn nó tốt như vậy?”
Đường Tâm Nhan thu hồi ánh mắt, không nhìn Sơ Thất nữa mà nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông, không kìm được mà chu miệng.
Tại sao người này lại nhỏ nhen như vậy?
Sơ Thất là thú cưng của hắn, cô quan tâm nhìn nó nhiều hơn mà hắn cũng so đo!
Cả kích thước và kiểu dáng đều rất phù hợp với cô.
Làn da của cô trên nền ren đen trông càng thêm trắng mịn như một viên ngọc thô chưa được mài dũa ánh lên một vẻ sáng bóng.
Đường Tâm Nhan liếc nhìn bộ ngực của mình, cô không nghĩ tới người đàn ông đó lại lợi hại như vậy, thậm chí có thể đoán ra được cô mặc đồ lót cỡ nào nữa.
Chắc rằng hồi trước phụ nữ bên người hắn cũng giống như cá diếc trên sông, nên giờ mới có thể đoán chính xác kích thước của cô như vậy.
Nhưng mà giờ cô cũng không còn là một người phụ nữ sạch sẽ nữa. Lần đầu tiên của cô đã bị Phó Tư Thần tính kế trao thân cho giám đốc bộ phận quản lý của Hoàn Hải rồi, cô không đủ tư cách để đòi hỏi người khác tốt như thế nào!
Sau khi mặc quần áo xong Đường Tâm Nhan mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Nhiễm nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi ra thì nhanh chóng bước tới cầm lấy chiếc túi trong tay cô, giữa hai lông mày mang đầy vẻ khẩn trương và quan tâm, “Tâm Nhan, vừa rồi mình thấy anh Mặc đi vào, anh ấy có hay không đối với cậu…”
Đường Tâm Nhan lắc đầu, trong giọng nói mang theo một chút phiền muộn, “Không có, anh ta hứa sẽ giúp mình ly hôn, nhưng mà sau khi ly hôn, mình phải kết hôn với anh ta.”
Nghe những lời của Đường Tâm Nhan, trái tim Diệp Nhiễm thắt lại, một cảm giác đau đớn và nghẹt thở tràn khắp cơ thể cô.
Cô yêu Mặc Trì Úy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô cũng biết rằng tình yêu này chỉ có thể chôn sâu trong lòng.
Ngay cả khi cô có tỏ tình thì người đàn ông cao cao tại thượng như Mặc Trì Úy cũng sẽ từ chối cô.
Trước mặt Đường Tâm Nhan, cô chỉ là một con chim sẻ không bao giờ bay lên cành cao được mà thôi.
Làm người phải biết tự ý thức. Tâm Nhan làm bạn với cô còn cùng giúp cô giải quyết những vấn đề trong công việc. Cô không thể làm những chuyện có lỗi với cô ấy được!
Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Nhiêm nắm lấy tay Đường Tâm Nhan cười nói: “Mình nghĩ anh Mặc là người lịch thiệp, có lẽ sau khi kết hôn anh ấy sẽ yêu thương đối xử tốt với cậu thôi.”
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, “Ai biết được?” Trước khi kết hôn với Mặc Trì Úy, cô vẫn phải thỏa thuận với hắn.
Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm đi đến đại sảnh của hội sở, Lục Tử Thâm đã rời đi, còn Mặc Trì Úy thì dắt Sơ Thất ngồi trên ghế sô pha uống cà phê.
Hắn đã thay một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc áo khoác màu đen dài ngang lưng, trông đẹp trai và lịch lãm như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
Nghe thấy tiếng bước chân hắn liền quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy rơi trên người Đường Tâm Nhan.
Sơ Thất nằm trên mặt đất uể oải mở mắt ra, kích động sủa hai tiếng với Đường Tâm Nhan, cái đuôi vẫy vẫy rất vui vẻ.
Mặc Trì Úy đặt cốc cà phê xuống, hắn đứng dậy nhàn nhạt nói với Đường Tâm Nhan: “Tôi đưa em đi.”
Đường Tâm Nhan lái xe đến hội sở. Cô vốn muốn từ chối Mặc Trì Úy, nhưng cô vẫn có chuyện muốn nói với hắn, vì vậy cô để Diệp Nhiễm lái xe cô về, còn mình thì lên xe Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy kêu Đường Tâm Nhan ngồi ở ghế phụ, Sơ Thất ngồi ở phía sau, đưa móng vuốt muốn lao về phía Đường Tâm Nhan. Nhưng nó còn chưa kịp lao tới đã bị Mặc Trì Úy lạnh lùng nhìn chằm chằm nên chỉ có thể ủy khuất nằm trên ghế kêu ư ư.
Lông của Sơ Thất được cắt tỉa rất đẹp trông giống như một chú gấu nhỏ dễ thương. Nếu không phải Đường Tâm Nhan có bóng ma trong lòng với chó thì cô rất muốn sờ sờ đầu nhỏ của nó, bởi vì bây giờ dáng vẻ ủy khuất của nó thật sự quá ngốc manh đáng yêu.
Mặc Trì Úy thấy sự chú ý của Đường Tâm Nhan đều bị Sơ Thất thu hút, hắn mím môi mỏng, “Nhìn nó tốt như vậy?”
Đường Tâm Nhan thu hồi ánh mắt, không nhìn Sơ Thất nữa mà nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông, không kìm được mà chu miệng.
Tại sao người này lại nhỏ nhen như vậy?
Sơ Thất là thú cưng của hắn, cô quan tâm nhìn nó nhiều hơn mà hắn cũng so đo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.