Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 157: Mặc Trì Úy Đến
Đường Quả Miểu Miểu
11/11/2021
Ngay khi Đường Tâm Nhan định mở miệng nói ra hết toàn bộ sự thật thì điện thoại cô để trong túi bỗng rung nhẹ một chút.
Cô cầm lấy điện thoại mở ra một tấm ảnh.
Mẹ cô đang nằm trên mặt đất, thoi thóp thở.
Tim Đường Tâm Nhan bỗng nhiên dâng lên từng cơn co rút đau đớn.
Nếu như Đường Vũ Nhu vì trả thù cô nói ra sự thật mà không chịu giao mẹ cô ra, mẹ cô trong một thời gian dài không được uống thuốc sẽ cùng cô âm dương cách biệt.
Đường Tâm Nhan đỏ hoe mắt liếc nhìn Đường Vũ Nhu, Đường Vũ Nhu đưa tay đỡ trán nhằm ngăn trở tầm mắt của các phóng viên, rồi ném cho cô một ánh nhìn âm độc.
Đường Tâm Nhan biết Đường Vũ Nhu tàn nhẫn, nhưng lại không ngờ đến cô ta có thể tàn nhẫn đến độ này.
Cho dù cô ta cùng mẹ cô không có quan hệ huyết thống, thế nhưng cũng đã sống ở Đường gia nhiều năm như vậy mà!
Đường Tâm Nhan nhắm chặt hai mắt, đôi mi dài không ngừng run rẩy, móng tay được cắt dũa gọn gàng dần cắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi theo khẽ tay chảy ra.
“Đường Tâm Nhan, xin hỏi có phải cô đã chen chân vào chuyện tình cảm của Đường Vũ Nhu và Phó thiếu, làm người thứ ba giữa họ có đúng không?”
“Xin hỏi đoạn ghi âm đó có phải do cô làm giả cố ý muốn hãm hại Vũ Nhu?”
“Xin hỏi tại sao cô lại muốn đẩy Hà Mỹ Quyên xuống cầu thang, cô làm ra loại chuyện thương thiên hại lý thế này, cô không sợ sẽ gặp báo ứng sao?”
“Có người tiết lộ sinh hoạt cá nhân của cô vô cùng hỗn loạn, gặp một người yêu một người, cô như vậy là do dâm đãng từ trong xương cốt hay là vì bị cuộc sống bức bách?”
“…”
Câu hỏi của phóng viên càng ngày càng chói tai, càng ngày càng không có điểm mấu chốt, thậm chí còn có phóng viên muốn dùng microphone đánh lên mặt cô.
Đường Tâm Nhan nghĩ đến bức ảnh mẹ cô nằm trên mặt đất thoi thóp thở, cô hé mở cánh môi không còn chút huyết sắc: “Tôi…”
…
Diệp Nhiễm ngồi chờ ở đại sảnh khách sạn Hoàn Hải nhìn màn hình lớn đang chiếu hình ảnh hiện trường buổi họp báo, cô ta lo lắng trái tim đều muốn nhảy lên đến cổ họng.
Cô ta vẫn rất ngưỡng mộ Đường Tâm Nhan, dưới các loại câu hỏi sắc bén, không có điểm mấu chốt của phóng viên thế này, mà cô lại vẫn có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh, không chút luống cuống chùn bước.
Bất quá nghĩ đến cô tiếp theo sẽ phải tự hắt hết nước bẩn vào người mình, Diệp Nhiễm cũng không biết nên cao hứng hay là nên đồng tình.
“Nhanh, boss sắp đến rồi.”
Chỉ thấy vài người đàn ông mặc vest cùng nhân viên khách sạn vội vàng chạy đến trước cửa, rất nhanh liền xếp thành hàng chỉnh tề có thứ tự tại hai bên cửa lớn khách sạn.
Diệp Nhiễm trước giờ còn chưa được thấy qua vẻ phô trương lớn đến thế, cô ta đứng dậy khỏi ghế sofa, tò mò nhìn ra cửa.
Chỉ thấy ba chiếc limousine màu đen đậu trước cửa khách sạn, từ tầm mắt của cô ta nhìn sang chỉ có thể thấy cánh cửa của chiếc xe ở giữa được mở ra.
Một đôi chân dài chạm đất, người đàn ông mặc tây trang đen một bên vừa cài cúc áo khoác, một bên vừa bước xuống khỏi xe.
Gương mặt tuấn mỹ cao quý đầy lạnh lùng không chút ấm áp, mang theo khí chất lạnh lẽo người lạ chớ đến gần.
Diệp Nhiễm cứ thế sững sờ.
Anh ấy, anh ấy không phải chính là người chồng thứ hai cùng Tâm Nhan kết hôn Mặc Trì Úy sao?
Nghe Tâm Nhan nói, hai người cãi nhau ầm ĩ đến chia tay, anh ấy sẽ đi nước ngoài, tạm thời không trở về.
Thế nhưng, anh ấy sao lại đến nơi này?
Là bởi vì Tâm Nhan sao?
Sau khi anh ta xuống xe, có vài người từ trên hai chiếc xe khác bước xuống, đi theo sau anh ta, tiến vào khách sạn.
Nhân viên khách sạn đồng thời khom lưng cúi đầu, anh ta nhìn không chớp mắt, bước nhanh đi vào hướng bên trong.
Diệp Nhiễm nhìn khuôn mặt, dáng vẻ, khí chất tựa như một quý công tử bước ra từ lâu đài cổ của Mặc Trì Úy, khiến cô ta nữa ngày cũng không thể rời mắt.
…
Đường Tâm Nhan đang muốn mở miệng, đột nhiên cửa lớn phòng tổ chức buổi họp báo bị người khác đẩy ra.
Giản Thành mang theo vài người tiến vào.
Đường Tâm Nhan kinh ngạc lại bất ngờ.
Nhìn thấy Giản Thành, Đường Tâm Nhan theo bản năng muốn tìm kiếm bóng dáng Mặc Trì Úy, nhưng anh lại không ở trong đám người nhìn đến cô.
Vài giây sau, cô cảm giác được có một ánh mắt nóng bỏng như đang thiêu đốt nhìn chằm chằm trên người mình, cô nhìn xung quanh rồi lại phát hiện tại một địa điểm không dễ thấy ở trên lầu hai, có một người đang đứng.
Thân ảnh, nghiêm nghị lại mạnh mẽ kiên cường.
Cô cầm lấy điện thoại mở ra một tấm ảnh.
Mẹ cô đang nằm trên mặt đất, thoi thóp thở.
Tim Đường Tâm Nhan bỗng nhiên dâng lên từng cơn co rút đau đớn.
Nếu như Đường Vũ Nhu vì trả thù cô nói ra sự thật mà không chịu giao mẹ cô ra, mẹ cô trong một thời gian dài không được uống thuốc sẽ cùng cô âm dương cách biệt.
Đường Tâm Nhan đỏ hoe mắt liếc nhìn Đường Vũ Nhu, Đường Vũ Nhu đưa tay đỡ trán nhằm ngăn trở tầm mắt của các phóng viên, rồi ném cho cô một ánh nhìn âm độc.
Đường Tâm Nhan biết Đường Vũ Nhu tàn nhẫn, nhưng lại không ngờ đến cô ta có thể tàn nhẫn đến độ này.
Cho dù cô ta cùng mẹ cô không có quan hệ huyết thống, thế nhưng cũng đã sống ở Đường gia nhiều năm như vậy mà!
Đường Tâm Nhan nhắm chặt hai mắt, đôi mi dài không ngừng run rẩy, móng tay được cắt dũa gọn gàng dần cắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi theo khẽ tay chảy ra.
“Đường Tâm Nhan, xin hỏi có phải cô đã chen chân vào chuyện tình cảm của Đường Vũ Nhu và Phó thiếu, làm người thứ ba giữa họ có đúng không?”
“Xin hỏi đoạn ghi âm đó có phải do cô làm giả cố ý muốn hãm hại Vũ Nhu?”
“Xin hỏi tại sao cô lại muốn đẩy Hà Mỹ Quyên xuống cầu thang, cô làm ra loại chuyện thương thiên hại lý thế này, cô không sợ sẽ gặp báo ứng sao?”
“Có người tiết lộ sinh hoạt cá nhân của cô vô cùng hỗn loạn, gặp một người yêu một người, cô như vậy là do dâm đãng từ trong xương cốt hay là vì bị cuộc sống bức bách?”
“…”
Câu hỏi của phóng viên càng ngày càng chói tai, càng ngày càng không có điểm mấu chốt, thậm chí còn có phóng viên muốn dùng microphone đánh lên mặt cô.
Đường Tâm Nhan nghĩ đến bức ảnh mẹ cô nằm trên mặt đất thoi thóp thở, cô hé mở cánh môi không còn chút huyết sắc: “Tôi…”
…
Diệp Nhiễm ngồi chờ ở đại sảnh khách sạn Hoàn Hải nhìn màn hình lớn đang chiếu hình ảnh hiện trường buổi họp báo, cô ta lo lắng trái tim đều muốn nhảy lên đến cổ họng.
Cô ta vẫn rất ngưỡng mộ Đường Tâm Nhan, dưới các loại câu hỏi sắc bén, không có điểm mấu chốt của phóng viên thế này, mà cô lại vẫn có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh, không chút luống cuống chùn bước.
Bất quá nghĩ đến cô tiếp theo sẽ phải tự hắt hết nước bẩn vào người mình, Diệp Nhiễm cũng không biết nên cao hứng hay là nên đồng tình.
“Nhanh, boss sắp đến rồi.”
Chỉ thấy vài người đàn ông mặc vest cùng nhân viên khách sạn vội vàng chạy đến trước cửa, rất nhanh liền xếp thành hàng chỉnh tề có thứ tự tại hai bên cửa lớn khách sạn.
Diệp Nhiễm trước giờ còn chưa được thấy qua vẻ phô trương lớn đến thế, cô ta đứng dậy khỏi ghế sofa, tò mò nhìn ra cửa.
Chỉ thấy ba chiếc limousine màu đen đậu trước cửa khách sạn, từ tầm mắt của cô ta nhìn sang chỉ có thể thấy cánh cửa của chiếc xe ở giữa được mở ra.
Một đôi chân dài chạm đất, người đàn ông mặc tây trang đen một bên vừa cài cúc áo khoác, một bên vừa bước xuống khỏi xe.
Gương mặt tuấn mỹ cao quý đầy lạnh lùng không chút ấm áp, mang theo khí chất lạnh lẽo người lạ chớ đến gần.
Diệp Nhiễm cứ thế sững sờ.
Anh ấy, anh ấy không phải chính là người chồng thứ hai cùng Tâm Nhan kết hôn Mặc Trì Úy sao?
Nghe Tâm Nhan nói, hai người cãi nhau ầm ĩ đến chia tay, anh ấy sẽ đi nước ngoài, tạm thời không trở về.
Thế nhưng, anh ấy sao lại đến nơi này?
Là bởi vì Tâm Nhan sao?
Sau khi anh ta xuống xe, có vài người từ trên hai chiếc xe khác bước xuống, đi theo sau anh ta, tiến vào khách sạn.
Nhân viên khách sạn đồng thời khom lưng cúi đầu, anh ta nhìn không chớp mắt, bước nhanh đi vào hướng bên trong.
Diệp Nhiễm nhìn khuôn mặt, dáng vẻ, khí chất tựa như một quý công tử bước ra từ lâu đài cổ của Mặc Trì Úy, khiến cô ta nữa ngày cũng không thể rời mắt.
…
Đường Tâm Nhan đang muốn mở miệng, đột nhiên cửa lớn phòng tổ chức buổi họp báo bị người khác đẩy ra.
Giản Thành mang theo vài người tiến vào.
Đường Tâm Nhan kinh ngạc lại bất ngờ.
Nhìn thấy Giản Thành, Đường Tâm Nhan theo bản năng muốn tìm kiếm bóng dáng Mặc Trì Úy, nhưng anh lại không ở trong đám người nhìn đến cô.
Vài giây sau, cô cảm giác được có một ánh mắt nóng bỏng như đang thiêu đốt nhìn chằm chằm trên người mình, cô nhìn xung quanh rồi lại phát hiện tại một địa điểm không dễ thấy ở trên lầu hai, có một người đang đứng.
Thân ảnh, nghiêm nghị lại mạnh mẽ kiên cường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.