Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 661: Mười phút nói chuyện riêng với nhau
Đường Quả Miểu Miểu
17/11/2021
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Trời sập à?” Phượng Cừ ngày hôm nay quay rất suôn sẻ, khi thấy người quản lý vẫn luôn bình tĩnh của anh ta, hôm nay vậy mà lại hoảng loạn như vậy, Phượng Cừ cảm thấy có chút ngạc nhiên.
“Tôi vừa nghe nói Đường Tâm Nhan sẽ rút khỏi hoàn toàn làng giải trí, trở về với cuộc sống gia đình sau khi đóng xong bộ phim này.”
Người quản lý nói với Phượng Cừ những gì anh ta vừa nghe được.
Cái gì? Cô sắp rút khỏi làng giải trí? Nghe được tin tức như vậy, sắc mặt Phượng Cừ thay đổi rõ rệt, không đợi người quản lý của anh phản ứng gì, anh ta đã nhanh chóng chạy về hướng của Đường Tâm Nhan.
Có lẽ là do anh ta chạy quá nhanh, nên khi Phượng Cừ đứng trước mặt Đường Tâm Nhan, anh ta thở hổn hển.
“Anh Phượng này, anh nên tập thể dục đúng cách, thể chất anh quá kém?” Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng bên cạnh Đường Tâm Nhan, cô ấy cười trêu chọc.
Phượng Cừ hít thở sâu.
“Tâm Nhan, tôi có chuyện muốn nói với em, em có thể cho tôi cơ hội nói chuyện riêng với em mười phút thôi có được không?” Phượng Cừ hỏi.
Nói chuyện riêng? Đường Tâm Nhan nhướng mày nhìn Phượng Cừ với vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu ý của anh ta.
“Yên tâm đi, tôi có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo với em rằng tôi sẽ không bao giờ làm gì tổn hại đến em. Tôi chỉ… chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
Thấy Đường Tâm Nhan do dự, Phượng Cừ vội vàng nói.
“Vậy được rồi.” Đường Tâm Nhan suy nghĩ một chút, vẫn là đồng ý yêu cầu của Phượng Cừ.
“Chúng ta đến quán cà phê phía trước ngồi đi.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, thì thầm vài câu bên tai với Cố Nhiễm Nhiễm, sau đó đi theo Phượng Cừ rời khỏi phim trường.
Hai người đi thẳng đến quán cà phê bên cạnh.
Phượng Cừ tự ý gọi một tách cà phê Blue Mountain cho Đường Tâm Nhan, sau đó lại gọi thêm một chiếc bánh gato vị dâu khác rồi anh ta mới ngồi xuống đối diện với cô.
Biết rằng bánh ngọt trong quán cà phê này rất khó ăn nên Đường Tâm Nhan không ăn một miếng nào cả mà nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt phượng rực rỡ của cô rơi xuống trên người Phượng Cừ.
“Anh định nói gì với tôi vậy?”
Đường Tâm Nhan hỏi, đối với Phượng Cừ, cô thực sự chỉ coi anh ta như một người bạn bình thường.
“Ngày mai chúng ta sẽ về Trung Quốc, em… em định đáp chuyến bay nào để về nước?” Phượng Cừ hỏi, hy vọng sẽ được đi cùng máy bay với Đường Tâm Nhan để hai người có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.
“Những chuyện này Nhiễm Nhiễm sẽ giúp tôi xử lý, vậy nên tôi cũng không rõ ràng lắm.”
Đường Tâm Nhan chưa kịp nói xong, điện thoại trên tay đã vang lên.
Phượng Cừ liếc mắt nhìn một cái, thấy đó là số điện thoại của Mặc Trì Úy.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại cái đã.”
Đường Tâm Nhan nhấc máy, bước sang một bên, nhấn nút trả lời, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
Phượng Cừ thấy rõ mồn một, vào khoảnh khắc nhận điện thoại, nụ cười trên mặt Đường Tâm Nhan chưa từng biến mất.
Điều này khiến trái tim anh ta ngập tràn sự ghen tị.
Mãi đến hơn mười phút sau, Đường Tâm Nhan mới “gió xuân ngời ngời” trở lại đối diện với anh ta, sau đó ngồi xuống.
“Gần đây em và Mặc Trì Úy làm lành với nhau rồi à?” Phượng Cừ thận trọng hỏi, anh ta thật lòng hy vọng rằng giữa Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy vẫn còn chiến tranh lạnh, nếu cứ như vậy, anh ta sẽ có rất nhiều cơ hội.
Nhưng mà …
“Chiến tranh lạnh? Làm sao có thể? Chúng tôi không có mà, mối quan hệ của chúng tôi vẫn luôn rất tốt.” Đường Tâm Nhan cười nói. Chỉ khi được nhắc đến Mặc Trì Úy, nụ cười trên mặt cô ấy mới càng ngày càng rạng rỡ, càng xán lạn.
“Mà phải rồi, anh rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nếu không nói nữa là tôi đi thật đấy.”
Đường Tâm Nhan giả vờ muốn cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
“Tâm Nhan, chờ một chút.” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan thật sự định rời đi, Phượng Cừ vội vàng ngăn cản cô lại.
“Tôi… tôi chỉ muốn em, em… em có lịch trình tiếp theo nào sau khi quay xong bộ phim này không? Như em cũng biết đấy, công ty gần đây đã giúp tôi nhận làm người đại diện một nhãn hàng, mà tình cờ lại thiếu mất nữ chính. Nếu như em có hứng thú, tôi có thể hỏi thăm giúp em, dù sao xét hình tượng và khí chất của em, quả thực rất hợp với quảng cáo này.”
Phượng Cừ hỏi vòng vo, trong mắt anh ta có chút hi vọng về câu trả lời của cô.
“Không cần đâu, sau khi quay xong bộ phim này, tôi sẽ rút hoàn toàn khỏi làng giải trí.” Đường Tâm Nhan cười nói, với quyết định rời khỏi làng giải trí này, cô vô cùng vui vẻ.
“Em… em thực sự muốn rút khỏi làng giải trí? Làm sao em có thể rời đi chứ?” Sắc mặt Phượng Cừ thay đổi rõ rệt khi nghe thấy quyết định của Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, em vì lần trở lại này mà đã cố gắng nỗ lực rất nhiều, chẳng lẽ em định từ bỏ dễ dàng như vậy sao? Như vậy em sẽ đem công đổ bể hết, nghe tôi, đừng rút khỏi làng giải trí, nếu như em không có công việc gì, tôi có thể giới thiệu giúp em, em cũng biết đấy, trong giới giải trí này, tôi vẫn còn rất nhiều tài nguyên.”
Phượng Cừ lo lắng nói, siết chặt cổ tay của Đường Tâm Nhan.
“Phượng Cừ, anh… anh nắm tay tôi đau quá, anh buông ra đi.”
Cổ tay bị đau khiến Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng đau đớn.
“Xin lỗi, tôi… tôi chỉ là quá sốt ruột mà thôi.”
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ vội buông tay ra, vẻ mặt hối lỗi.
“Em không sao chứ? Có cần đến bệnh viện xem thế nào không?”
Đường Tâm Nhan xoa xoa cổ tay đau nhức.
“Phượng Cừ, quyết định rút lui khỏi làng giải trí là quyết định mà tôi đã đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vì vậy tôi sẽ không thay đổi nữa. Tôi hiểu lòng tốt của anh. Tôi xin lỗi, tôi có việc phải làm, đi trước vậy.”
Đường Tâm Nhan cầm túi xách chạy nhanh ra khỏi quán cà phê.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng bên ngoài nhìn thấy Đường Tâm Nhan hốt hoảng chạy ra, cô ấy lo lắng hỏi.
“Anh ta bắt nạt cậu có phải không?” Ánh mắt Cố Nhiễm Nhiễm trở nên hung dữ, nếu Phượng Cừ thật sự bắt nạt chị em tốt của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không buông tha cho anh ta.
“Không có gì, cậu hiểu lầm rồi.”
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm trong tư thế sẵn sàng muốn báo thù cho cô, Đường Tâm Nhan không nhịn được cười vui vẻ, cô thấy mình thật sự là may mắn khi có được một người chị em tốt “văn võ song toàn” như thế này.
“Tâm Nhan, em nghe tôi nói đã.”
Phượng Cừ chạy nhanh ra khỏi quán cà phê, nhưng anh ta lại bị Cố Nhiễm Nhiễm chặn lại.
“Nhiễm Nhiễm, cô tránh ra, tôi có chuyện muốn nói với Tâm Nhan.”
Phượng Cừ rất bất bình trước sự ngăn cản của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Xin lỗi, Tâm Nhan phải trở về nghỉ ngơi rồi, hơn nữa cô ấy còn phải thu dọn hành lý nữa, vậy nên… vậy nên chúng tôi đi trước đây.”
Nói xong, Cố Nhiễm Nhiễm kéo Đường Tâm Nhan ngồi lên xe.
Cố Nhiễm Nhiễm, xem ra tôi phải tìm cơ hội để… trừ khử cô.
Nghĩ đến mỗi lần anh ta ở cùng với Đường Tâm Nhan, tất cả đều bị Cố Nhiễm Nhiễm chen ngang phá hoại, một tia sáng hung ác, dữ dội xẹt qua mắt Phượng Cừ.
Anh ta lập tức bấm một dãy điện thoại gọi đi, sau đó nói đơn giản vài câu qua điện thoại.
“Anh Phượng, anh có chắc chắn muốn làm chuyện này không? Cố Nhiễm Nhiễm không phải là một người phụ nữ đơn giản, cô ấy là… người phụ nữ của Trì Chi Hành đó, anh đi tìm người khác đi, tôi sẽ không nhận vụ này đâu.”
Người bên kia nói xong lời này, trực tiếp cúp điện thoại khiến Phượng Cừ tức giận suýt chút nữa thì ném điện thoại trong tay đi.
“Tôi vừa nghe nói Đường Tâm Nhan sẽ rút khỏi hoàn toàn làng giải trí, trở về với cuộc sống gia đình sau khi đóng xong bộ phim này.”
Người quản lý nói với Phượng Cừ những gì anh ta vừa nghe được.
Cái gì? Cô sắp rút khỏi làng giải trí? Nghe được tin tức như vậy, sắc mặt Phượng Cừ thay đổi rõ rệt, không đợi người quản lý của anh phản ứng gì, anh ta đã nhanh chóng chạy về hướng của Đường Tâm Nhan.
Có lẽ là do anh ta chạy quá nhanh, nên khi Phượng Cừ đứng trước mặt Đường Tâm Nhan, anh ta thở hổn hển.
“Anh Phượng này, anh nên tập thể dục đúng cách, thể chất anh quá kém?” Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng bên cạnh Đường Tâm Nhan, cô ấy cười trêu chọc.
Phượng Cừ hít thở sâu.
“Tâm Nhan, tôi có chuyện muốn nói với em, em có thể cho tôi cơ hội nói chuyện riêng với em mười phút thôi có được không?” Phượng Cừ hỏi.
Nói chuyện riêng? Đường Tâm Nhan nhướng mày nhìn Phượng Cừ với vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu ý của anh ta.
“Yên tâm đi, tôi có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo với em rằng tôi sẽ không bao giờ làm gì tổn hại đến em. Tôi chỉ… chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
Thấy Đường Tâm Nhan do dự, Phượng Cừ vội vàng nói.
“Vậy được rồi.” Đường Tâm Nhan suy nghĩ một chút, vẫn là đồng ý yêu cầu của Phượng Cừ.
“Chúng ta đến quán cà phê phía trước ngồi đi.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, thì thầm vài câu bên tai với Cố Nhiễm Nhiễm, sau đó đi theo Phượng Cừ rời khỏi phim trường.
Hai người đi thẳng đến quán cà phê bên cạnh.
Phượng Cừ tự ý gọi một tách cà phê Blue Mountain cho Đường Tâm Nhan, sau đó lại gọi thêm một chiếc bánh gato vị dâu khác rồi anh ta mới ngồi xuống đối diện với cô.
Biết rằng bánh ngọt trong quán cà phê này rất khó ăn nên Đường Tâm Nhan không ăn một miếng nào cả mà nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt phượng rực rỡ của cô rơi xuống trên người Phượng Cừ.
“Anh định nói gì với tôi vậy?”
Đường Tâm Nhan hỏi, đối với Phượng Cừ, cô thực sự chỉ coi anh ta như một người bạn bình thường.
“Ngày mai chúng ta sẽ về Trung Quốc, em… em định đáp chuyến bay nào để về nước?” Phượng Cừ hỏi, hy vọng sẽ được đi cùng máy bay với Đường Tâm Nhan để hai người có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.
“Những chuyện này Nhiễm Nhiễm sẽ giúp tôi xử lý, vậy nên tôi cũng không rõ ràng lắm.”
Đường Tâm Nhan chưa kịp nói xong, điện thoại trên tay đã vang lên.
Phượng Cừ liếc mắt nhìn một cái, thấy đó là số điện thoại của Mặc Trì Úy.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại cái đã.”
Đường Tâm Nhan nhấc máy, bước sang một bên, nhấn nút trả lời, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
Phượng Cừ thấy rõ mồn một, vào khoảnh khắc nhận điện thoại, nụ cười trên mặt Đường Tâm Nhan chưa từng biến mất.
Điều này khiến trái tim anh ta ngập tràn sự ghen tị.
Mãi đến hơn mười phút sau, Đường Tâm Nhan mới “gió xuân ngời ngời” trở lại đối diện với anh ta, sau đó ngồi xuống.
“Gần đây em và Mặc Trì Úy làm lành với nhau rồi à?” Phượng Cừ thận trọng hỏi, anh ta thật lòng hy vọng rằng giữa Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy vẫn còn chiến tranh lạnh, nếu cứ như vậy, anh ta sẽ có rất nhiều cơ hội.
Nhưng mà …
“Chiến tranh lạnh? Làm sao có thể? Chúng tôi không có mà, mối quan hệ của chúng tôi vẫn luôn rất tốt.” Đường Tâm Nhan cười nói. Chỉ khi được nhắc đến Mặc Trì Úy, nụ cười trên mặt cô ấy mới càng ngày càng rạng rỡ, càng xán lạn.
“Mà phải rồi, anh rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nếu không nói nữa là tôi đi thật đấy.”
Đường Tâm Nhan giả vờ muốn cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
“Tâm Nhan, chờ một chút.” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan thật sự định rời đi, Phượng Cừ vội vàng ngăn cản cô lại.
“Tôi… tôi chỉ muốn em, em… em có lịch trình tiếp theo nào sau khi quay xong bộ phim này không? Như em cũng biết đấy, công ty gần đây đã giúp tôi nhận làm người đại diện một nhãn hàng, mà tình cờ lại thiếu mất nữ chính. Nếu như em có hứng thú, tôi có thể hỏi thăm giúp em, dù sao xét hình tượng và khí chất của em, quả thực rất hợp với quảng cáo này.”
Phượng Cừ hỏi vòng vo, trong mắt anh ta có chút hi vọng về câu trả lời của cô.
“Không cần đâu, sau khi quay xong bộ phim này, tôi sẽ rút hoàn toàn khỏi làng giải trí.” Đường Tâm Nhan cười nói, với quyết định rời khỏi làng giải trí này, cô vô cùng vui vẻ.
“Em… em thực sự muốn rút khỏi làng giải trí? Làm sao em có thể rời đi chứ?” Sắc mặt Phượng Cừ thay đổi rõ rệt khi nghe thấy quyết định của Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, em vì lần trở lại này mà đã cố gắng nỗ lực rất nhiều, chẳng lẽ em định từ bỏ dễ dàng như vậy sao? Như vậy em sẽ đem công đổ bể hết, nghe tôi, đừng rút khỏi làng giải trí, nếu như em không có công việc gì, tôi có thể giới thiệu giúp em, em cũng biết đấy, trong giới giải trí này, tôi vẫn còn rất nhiều tài nguyên.”
Phượng Cừ lo lắng nói, siết chặt cổ tay của Đường Tâm Nhan.
“Phượng Cừ, anh… anh nắm tay tôi đau quá, anh buông ra đi.”
Cổ tay bị đau khiến Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng đau đớn.
“Xin lỗi, tôi… tôi chỉ là quá sốt ruột mà thôi.”
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ vội buông tay ra, vẻ mặt hối lỗi.
“Em không sao chứ? Có cần đến bệnh viện xem thế nào không?”
Đường Tâm Nhan xoa xoa cổ tay đau nhức.
“Phượng Cừ, quyết định rút lui khỏi làng giải trí là quyết định mà tôi đã đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vì vậy tôi sẽ không thay đổi nữa. Tôi hiểu lòng tốt của anh. Tôi xin lỗi, tôi có việc phải làm, đi trước vậy.”
Đường Tâm Nhan cầm túi xách chạy nhanh ra khỏi quán cà phê.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng bên ngoài nhìn thấy Đường Tâm Nhan hốt hoảng chạy ra, cô ấy lo lắng hỏi.
“Anh ta bắt nạt cậu có phải không?” Ánh mắt Cố Nhiễm Nhiễm trở nên hung dữ, nếu Phượng Cừ thật sự bắt nạt chị em tốt của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không buông tha cho anh ta.
“Không có gì, cậu hiểu lầm rồi.”
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm trong tư thế sẵn sàng muốn báo thù cho cô, Đường Tâm Nhan không nhịn được cười vui vẻ, cô thấy mình thật sự là may mắn khi có được một người chị em tốt “văn võ song toàn” như thế này.
“Tâm Nhan, em nghe tôi nói đã.”
Phượng Cừ chạy nhanh ra khỏi quán cà phê, nhưng anh ta lại bị Cố Nhiễm Nhiễm chặn lại.
“Nhiễm Nhiễm, cô tránh ra, tôi có chuyện muốn nói với Tâm Nhan.”
Phượng Cừ rất bất bình trước sự ngăn cản của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Xin lỗi, Tâm Nhan phải trở về nghỉ ngơi rồi, hơn nữa cô ấy còn phải thu dọn hành lý nữa, vậy nên… vậy nên chúng tôi đi trước đây.”
Nói xong, Cố Nhiễm Nhiễm kéo Đường Tâm Nhan ngồi lên xe.
Cố Nhiễm Nhiễm, xem ra tôi phải tìm cơ hội để… trừ khử cô.
Nghĩ đến mỗi lần anh ta ở cùng với Đường Tâm Nhan, tất cả đều bị Cố Nhiễm Nhiễm chen ngang phá hoại, một tia sáng hung ác, dữ dội xẹt qua mắt Phượng Cừ.
Anh ta lập tức bấm một dãy điện thoại gọi đi, sau đó nói đơn giản vài câu qua điện thoại.
“Anh Phượng, anh có chắc chắn muốn làm chuyện này không? Cố Nhiễm Nhiễm không phải là một người phụ nữ đơn giản, cô ấy là… người phụ nữ của Trì Chi Hành đó, anh đi tìm người khác đi, tôi sẽ không nhận vụ này đâu.”
Người bên kia nói xong lời này, trực tiếp cúp điện thoại khiến Phượng Cừ tức giận suýt chút nữa thì ném điện thoại trong tay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.