Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 225: Mượn cơ hội xử lý cô
Đường Quả Miểu Miểu
11/11/2021
Đứng trên ban công của khu cấp cao, anh gọi cho Đường Tâm Nhan.
Một điếu thuốc được kẹp trên ngón tay mảnh khảnh kia, anh nhấp một ngụm, phả ra làn khói trắng giữa môi và mũi.
Có tiếng chuông, nhưng không có ai trả lời.
Nhìn chiếc điện thoại tự động cúp máy vì không có ai trả lời, Mặc Trì Úy nheo lại đôi mắt thâm sâu, vẻ mặt nghiêm nghị. Thay vì gọi Đường Tâm Nhan, anh gọi cho đạo diễn Hầu.
Biết hôm nay Đường Tâm Nhan sẽ đến trấn Quan quay phim, anh mím đôi môi mỏng kêu Giản Thành đến gặp Kiều Phi Nhi, người đã qua cơn nguy kịch, còn mình thì sải bước rời đi.
Trong khu rừng rậm đang diễn ra cảnh quay thứ hai mươi tám của bộ phim “Mỹ nhân truyền kỳ”.
Giang Na Nhi đứng sang một bên nhìn Đường Tâm Nhan đang đóng vai tình nhân với Phượng Cừ, trong lòng cô ta rất ghen tị. Nếu nhân vật nữ thứ là cô ta thì cô ta có thể diễn cùng với Phượng Cừ.
Nhìn thấy Phượng Cừ ôm Đường Tâm Nhan vào lòng và dịu dàng an ủi cô, Giang Na Nhi nắm chặt hai lòng bàn tay và răng cắn như muốn vỡ ra.
Vậy mà cô ta lại thủ vai nữ thứ ba trong kịch bản và không có cảnh đóng chung với nam chính.
Đạo diễn Hầu hô “cắt” rồi giơ ngón tay cái lên cho Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ: “Hai người vừa diễn rất tốt.”
Sau đó, anh ta quay sang nhìn Giang Na Nhi đang đứng một bên: “Na Nhi, tiếp theo là cảnh của cô với Tâm Nhan, cô biểu hiện cho tốt, đừng bày trò như lần trước làm chậm tiến độ của đoàn phim.”
Giang Na Nhi đương nhiên hiểu rằng Đạo diễn Hầu đang nói về bệnh tiêu chảy của mình. Nhìn thấy các nhân viên khác lén lút che miệng cười thì sắc mặt của cô ta lúc trắng lúc xanh.
Cúi đầu, đảo mắt nhìn quanh, trong đầu hiện lên một kế hoạch trả thù Đường Tâm Nhan.
“Nghỉ ngơi năm phút, Tâm Nhan và Na Nhi chuẩn bị cho cảnh thứ ba mươi ba.”
Diệp Nhiễm mang đến một cái ghế đẩu nhỏ, bảo Đường Tâm Nhan ngồi xuống, rót một ly nước sôi từ phích nước đưa cho cô: “Tâm Nhan, cậu vừa biểu diễn rất tốt, thật là vui khi được xem cậu và Phượng Cừ biểu diễn.”
Đường Tâm Nhan cong môi: “Chính vì anh ấy diễn xuất tốt nên tớ mới có động lực.”
“Mà này, cảnh giữa cậu và Giang Na Nhi chuẩn bị lăn xuống đồi, cậu có chắc là không tìm người thay thế không?”
Đường Tâm Nhan liếc nhìn con dốc không quá thoải, lắc đầu: “Tuy rằng chỉ là đóng phim, nhưng chúng ta cũng phải chú ý sự chân thực, phải chuyên tâm không ngại gian khổ. Có rất nhiều diễn viên tài năng, bọn họ không bao giờ cần có người thay thế.”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Cậu thật là lợi hại, nếu như là tớ thì tớ không dám lăn xuống một con dốc cao như vậy đâu.”
Đường Tâm Nhan uống một ngụm nước, đưa cốc cho Diệp Nhiễm: “Thật ra tớ cũng sợ, nhưng không có cách nào, muốn diễn tốt, diễn thật thì phải vượt qua tâm lý sợ hãi.”
Cảnh phim thứ ba mươi ba bắt đầu.
Ôn Ý do Đường Tâm Nhan thủ vai sắp vô tình trượt chân xuống sườn đồi thì gặp Hoa Hoa đi ngang qua, cầu xin Hoa Hoa tìm người giải cứu cô.
Huấn luyện viên võ thuật trong đoàn đã dạy Đường Tâm Nhan cách lăn xuống để tránh bị thương Sau khi đạo diễn Hầu nói diễn, Đường Tâm Nhan giả vờ vấp ngã và vô tình lăn xuống sườn đồi.
Giang Na Nhi đi ngang qua cô, cô ôm lấy chân của Giang Na Nhi, khuôn mặt tái nhợt cả lại: “Chân tôi ngã bị thương, cô có thể tìm người cứu tôi…”
Biểu cảm, giọng điệu và động tác của cô ấy đều được thể hiện rất tốt.
Đến lượt Giang Na Nhi lên tiếng nhưng cô ta mở miệng không nói lời nào, một lúc sau mới nhìn về phía đạo diễn nói: “Làm lại lần nữa, tôi quên lời rồi.”
Đạo diễn Hầu chỉ có thể bắt Đường Tâm Nhan làm lại.
Sau khi lăn xuống sườn đồi nhiều lần, cánh tay trắng bóc của Đường Tâm Nhan giấu dưới lớp trang phục chắc chắn bị bầm tím, cả người cũng mệt mỏi, nhưng Giang Na Nhi hoặc là quên lời hoặc biểu cảm của cô ấy không đúng với cảnh này, chính Giang Na Nhi đã nắm lấy cơ hội để chơi xấu Đường Tâm Nhan.
Một điếu thuốc được kẹp trên ngón tay mảnh khảnh kia, anh nhấp một ngụm, phả ra làn khói trắng giữa môi và mũi.
Có tiếng chuông, nhưng không có ai trả lời.
Nhìn chiếc điện thoại tự động cúp máy vì không có ai trả lời, Mặc Trì Úy nheo lại đôi mắt thâm sâu, vẻ mặt nghiêm nghị. Thay vì gọi Đường Tâm Nhan, anh gọi cho đạo diễn Hầu.
Biết hôm nay Đường Tâm Nhan sẽ đến trấn Quan quay phim, anh mím đôi môi mỏng kêu Giản Thành đến gặp Kiều Phi Nhi, người đã qua cơn nguy kịch, còn mình thì sải bước rời đi.
Trong khu rừng rậm đang diễn ra cảnh quay thứ hai mươi tám của bộ phim “Mỹ nhân truyền kỳ”.
Giang Na Nhi đứng sang một bên nhìn Đường Tâm Nhan đang đóng vai tình nhân với Phượng Cừ, trong lòng cô ta rất ghen tị. Nếu nhân vật nữ thứ là cô ta thì cô ta có thể diễn cùng với Phượng Cừ.
Nhìn thấy Phượng Cừ ôm Đường Tâm Nhan vào lòng và dịu dàng an ủi cô, Giang Na Nhi nắm chặt hai lòng bàn tay và răng cắn như muốn vỡ ra.
Vậy mà cô ta lại thủ vai nữ thứ ba trong kịch bản và không có cảnh đóng chung với nam chính.
Đạo diễn Hầu hô “cắt” rồi giơ ngón tay cái lên cho Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ: “Hai người vừa diễn rất tốt.”
Sau đó, anh ta quay sang nhìn Giang Na Nhi đang đứng một bên: “Na Nhi, tiếp theo là cảnh của cô với Tâm Nhan, cô biểu hiện cho tốt, đừng bày trò như lần trước làm chậm tiến độ của đoàn phim.”
Giang Na Nhi đương nhiên hiểu rằng Đạo diễn Hầu đang nói về bệnh tiêu chảy của mình. Nhìn thấy các nhân viên khác lén lút che miệng cười thì sắc mặt của cô ta lúc trắng lúc xanh.
Cúi đầu, đảo mắt nhìn quanh, trong đầu hiện lên một kế hoạch trả thù Đường Tâm Nhan.
“Nghỉ ngơi năm phút, Tâm Nhan và Na Nhi chuẩn bị cho cảnh thứ ba mươi ba.”
Diệp Nhiễm mang đến một cái ghế đẩu nhỏ, bảo Đường Tâm Nhan ngồi xuống, rót một ly nước sôi từ phích nước đưa cho cô: “Tâm Nhan, cậu vừa biểu diễn rất tốt, thật là vui khi được xem cậu và Phượng Cừ biểu diễn.”
Đường Tâm Nhan cong môi: “Chính vì anh ấy diễn xuất tốt nên tớ mới có động lực.”
“Mà này, cảnh giữa cậu và Giang Na Nhi chuẩn bị lăn xuống đồi, cậu có chắc là không tìm người thay thế không?”
Đường Tâm Nhan liếc nhìn con dốc không quá thoải, lắc đầu: “Tuy rằng chỉ là đóng phim, nhưng chúng ta cũng phải chú ý sự chân thực, phải chuyên tâm không ngại gian khổ. Có rất nhiều diễn viên tài năng, bọn họ không bao giờ cần có người thay thế.”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Cậu thật là lợi hại, nếu như là tớ thì tớ không dám lăn xuống một con dốc cao như vậy đâu.”
Đường Tâm Nhan uống một ngụm nước, đưa cốc cho Diệp Nhiễm: “Thật ra tớ cũng sợ, nhưng không có cách nào, muốn diễn tốt, diễn thật thì phải vượt qua tâm lý sợ hãi.”
Cảnh phim thứ ba mươi ba bắt đầu.
Ôn Ý do Đường Tâm Nhan thủ vai sắp vô tình trượt chân xuống sườn đồi thì gặp Hoa Hoa đi ngang qua, cầu xin Hoa Hoa tìm người giải cứu cô.
Huấn luyện viên võ thuật trong đoàn đã dạy Đường Tâm Nhan cách lăn xuống để tránh bị thương Sau khi đạo diễn Hầu nói diễn, Đường Tâm Nhan giả vờ vấp ngã và vô tình lăn xuống sườn đồi.
Giang Na Nhi đi ngang qua cô, cô ôm lấy chân của Giang Na Nhi, khuôn mặt tái nhợt cả lại: “Chân tôi ngã bị thương, cô có thể tìm người cứu tôi…”
Biểu cảm, giọng điệu và động tác của cô ấy đều được thể hiện rất tốt.
Đến lượt Giang Na Nhi lên tiếng nhưng cô ta mở miệng không nói lời nào, một lúc sau mới nhìn về phía đạo diễn nói: “Làm lại lần nữa, tôi quên lời rồi.”
Đạo diễn Hầu chỉ có thể bắt Đường Tâm Nhan làm lại.
Sau khi lăn xuống sườn đồi nhiều lần, cánh tay trắng bóc của Đường Tâm Nhan giấu dưới lớp trang phục chắc chắn bị bầm tím, cả người cũng mệt mỏi, nhưng Giang Na Nhi hoặc là quên lời hoặc biểu cảm của cô ấy không đúng với cảnh này, chính Giang Na Nhi đã nắm lấy cơ hội để chơi xấu Đường Tâm Nhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.