Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 626: Mưu kế của Triệu Hân Hân bắt đầu
Đường Quả Miểu Miểu
17/11/2021
Sau khi Mặc Trì Úy rời sân bay bèn đi thẳng đến công ty.
“Giản Thành, đến phòng làm việc của tôi một lát.”
Mặc Trì Úy nhấn gọi số máy nội bộ.
Không lâu sau, Giản Thành cầm cuốn sổ đi tới phòng làm việc của Mặc Trì Úy.
“Tổng giám đốc, hôm nay lịch trình của anh rất nhiều, mười một giờ phải dự đại hội cổ đông, một giờ ăn cơm trưa cùng Tổng giám đốc Chu của Công ty Bách hóa, ngoài ra ba giờ chiều tham dự hội nghị trực tuyến cùng đại biểu của nước Y để thảo luận chuyện hợp tác, năm giờ chiều anh phải…”
Giản Thành còn chưa nói xong, Mặc Trì Úy đã khoát tay ngắt lời của cậu ấy.
“Bắt đầu từ bây giờ, hủy bỏ tất cả những lịch trình có thể hủy, ngoài ra đưa hết công việc của nửa tháng gần đây cho tôi, tôi muốn xử lý xong công việc của nửa tháng trong vòng ba ngày.”
Mặc Trì Úy vừa nói vừa nhìn tài liệu trước mặt.
“Hủy bỏ tất cả mọi lịch trình?” Nghe thấy lời dặn dò của của Mặc Trì Úy, Giản Thành hít một hơi khí lạnh, những lịch trình này đã được sắp xếp xong xuôi từ lâu, hơn nữa đã được sắp xếp đến tận hai mươi ngày sau, một khi hủy bỏ thì bản thân phải giải thích thế nào với đối phương bây giờ?
Ôi mẹ ơi, đây là một công trình lớn đấy.
Giản Thành có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
“Ba ngày sau tôi phải đi sang Mỹ, trong thời gian một tháng tiếp theo tôi sẽ ở Mỹ suốt, còn tình hình bên này, cậu… phụ trách.”
Mặc Trì Úy đã duyệt xong một phần tài liệu, để ở một bên, sau đó lại cầm lên một tài liệu khác.
“Tôi phụ trách? Tổng giám đốc, anh tha cho tôi đi, tôi không muốn bị mệt chết đâu.”
Nghe thấy Mặc Trì Úy nói vậy, Giản Thành lại hít một hơi khí lạnh.
“Cứ quyết định như vậy đi, sắp xếp lại những công việc tiếp theo sau đó đặt lên bàn làm việc của tôi.” Mặc Trì Úy nói. Nghe thấy giọng điệu không được phép thắc mắc như vậy, Giản Thành đành đi ra khỏi phòng làm việc.
Vì muốn nhanh chóng xử lý xong tất cả mọi việc, sau đó bay sang Pháp, Mặc Trì Úy vẫn luôn tăng ca ở công ty, hơn nữa không có ý muốn dừng lại.
Triệu Hân Hân ở biệt thự đã chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, hơn nữa còn cố ý mở một chai rượu, nhưng mà… nhưng mà chờ mãi chờ hoài vẫn không thấy Mặc Trì Úy trở về, điều này khiến cô ta thất vọng tràn trề, lập tức gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy.
Điều khiến cô ta cảm thấy vui vẻ là Mặc Trì Úy không hề từ chối cuộc gọi của cô ta.
“Trì Úy, bao giờ thì anh trở về? Em đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.”
Triệu Hân Hân hỏi có chút gấp gáp, dù sao thì phải có Mặc Trì Úy trở về, kế hoạch của cô ta mới có thể thuận lợi triển khai.
“Tối nay tôi tăng ca, không trở về nữa, mọi người đi ngủ sớm đi, Hân Hân, bên này tôi còn rất nhiều việc, cúp trước.” Nói xong câu này, Mặc Trì Úy trực tiếp cúp điện thoại.
Cứ cúp luôn như thế?
Cầm điện thoại đã bị ngắt kết nối, sắc mặt của Triệu Hân Hân thay đổi hết sức khó coi.
“Hân Hân, vào ăn tối đi, đã một ngày con không ăn gì rồi.” Giáo sư Triệu đi vào phòng ăn, nói với con gái.
Triệu Hân Hân lắc đầu.
“Bố, giờ con không ăn đâu, con… con muốn mang đồ ăn cho Trì Úy, bố tự ăn một mình đi.”
Triệu Hân Hân nhanh chóng đặt những đồ ăn mà mình đã chuẩn bị vào trong hộp, sau đó liền rời khỏi biệt thự.
Ở trên đường, Triệu Hân Hân còn chu đáo chọn lựa một ít hoa quả mà Mặc Trì Úy thích ăn, sau đó mới đi đến Tập đoàn Hoàn Hải.
Bởi vì công ty của Triệu Hân Hân từng có hợp tác với Tập đoàn Hoàn Hải, một khoảng thời gian trước cô ta lại thường xuyên ra vào công ty, cho nên bảo vệ ở cửa công ty cũng không hề ngăn cản cô ta.
Rất nhanh Triệu Hân Hân đã đáp thang máy đi đến phòng làm việc của Mặc Trì Úy.
Nhìn lại áo quần của mình, sau khi xác định không có bất kỳ vấn đề gì cô ta mới gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp mà tràn đầy mị hoặc của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Triệu Hân Hân, nghe thấy giọng nói của anh, Triệu Hân Hân luôn có một loại kích động không thể nào khống chế được.
Hít sâu mấy lần liên tiếp, Triệu Hân Hân mới đẩy cửa phòng làm việc đi vào.
“Trì Úy, em mang cơm tối đến cho anh.” Triệu Hân Hân đi thẳng tới trước mặt Mặc Trì Úy, cẩn thận đặt cơm tối mà mình chuẩn bị lên trên bàn.
“Những món này đều do em tự làm, toàn là những món anh thích ăn, tạm dừng công việc để ăn chút gì trước đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu được.”
Triệu Hân Hân săn sóc nói, đôi mắt quyến rũ, lóe ra đủ loại phong tình kia vẫn luôn trói chặt trên người Mặc Trì Úy.
“Tôi đã ăn rồi, cơm hộp do Giản Thành mua.”
Mặc Trì Úy đang xem tài liệu bèn ngẩng đầu, thản nhiên nói.
Ăn rồi? Nghe được đáp án này, sắc mặt Triệu Hân Hân lộ vẻ thất vọng.
“Ăn thêm một ít nữa đi, em làm mất cả buổi chiều đó, nhất là món canh xương này đã được hầm cả một ngày, Trì Úy, uống một chút đi được không?”
Triệu Hân Hân ôm đầy mong đợi nhìn Mặc Trì Úy.
Lông mày Mặc Trì Úy hơi nhíu lại.
“Hân Hân, tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết, giáo sư Triệu có tuổi rồi, quay về chăm nom ông cụ đi.”
Mặc Trì Úy uyển chuyển nói lời đuổi khách, khiến cho vẻ mặt của Triệu Hân Hân tràn đầy thất vọng.
Cô ta cất từng món ăn trên bàn vào, nhưng lại không rời đi.
“Bố chắc chắn đã ngủ rồi, dù có quay về cũng không có chuyện gì, em… em ở lại chờ anh, chờ sau khi anh xử lý xong mọi việc thì chúng ta cùng nhau đi về.”
Triệu Hân Hân cứ thế ngồi ở trên ghế sô pha.
Đối với việc Triệu Hân Hân ở lại phòng làm việc, Mặc Trì Úy cũng không để ý tới, anh vẫn tiếp tục xử lý tài liệu trong tay.
Mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên, Mặc Trì Úy mới rời mắt khỏi tài liệu và ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy đó là số điện thoại của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy thấy hơi lạ, lúc này bọn họ chắc vẫn còn ở trên máy bay mà?
Lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi?
Mặc Trì Úy lập tức nhấn nút nghe, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lo lắng.
“Không có chuyện gì, là do gặp thời tiết giông tố nên máy bay ngừng bay, bây giờ em phải tạm thời chờ ở sân bay.” Sợ Mặc Trì Úy lo lắng, ngay khi điện thoại được kết nối thì Đường Tâm Nhan đã nói luôn.
Thấy cô bình an vô sự, Mặc Trì Úy thở phào nhẹ nhõm.
“Sao vậy? Nhớ anh rồi?” Mặc Trì Úy ngồi dựa trên ghế, trên gương mặt tuấn tú hiện ra sự dịu dàng.
Là Đường Tâm Nhan gọi đến? Không phải cô ta đang ở trên máy bay à? Tại sao lại gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy?
Tuy rằng Mặc Trì Úy không nhắc đến tên, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của anh thì Triệu Hân Hân cũng có thể đoán được, đầu bên kia điện thoại chắc chắn là Đường Tâm Nhan, điều này khiến cho cô ta vô cùng đố kỵ.
“Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh anh.” Nghe thấy lời tán tỉnh như vậy, ngọn lửa ghen ghét trong lòng Triệu Hân Hân như sắp bùng nổ đến nơi.
Một tia ngấm ngầm mưu tính chợt lóe lên trong mắt cô ta.
Cô ta đi thẳng đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Trì Úy, có muốn uống một chút canh không? Cho nhuận giọng?”
Ở đầu bên kia điện thoại, Đường Tâm Nhan bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Triệu Hân Hân, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
“Không phải anh nói đang ở phòng làm việc à? Tại sao cô ta lại ở cùng anh?” Đường Tâm Nhan hỏi với giọng điệu lạnh như băng, nếu biết trước là gọi điện thoại sẽ nghe thấy giọng của Triệu Hân Hân, cô tuyệt đối sẽ không gọi cho Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Hân Hân.
“Giản Thành, đến phòng làm việc của tôi một lát.”
Mặc Trì Úy nhấn gọi số máy nội bộ.
Không lâu sau, Giản Thành cầm cuốn sổ đi tới phòng làm việc của Mặc Trì Úy.
“Tổng giám đốc, hôm nay lịch trình của anh rất nhiều, mười một giờ phải dự đại hội cổ đông, một giờ ăn cơm trưa cùng Tổng giám đốc Chu của Công ty Bách hóa, ngoài ra ba giờ chiều tham dự hội nghị trực tuyến cùng đại biểu của nước Y để thảo luận chuyện hợp tác, năm giờ chiều anh phải…”
Giản Thành còn chưa nói xong, Mặc Trì Úy đã khoát tay ngắt lời của cậu ấy.
“Bắt đầu từ bây giờ, hủy bỏ tất cả những lịch trình có thể hủy, ngoài ra đưa hết công việc của nửa tháng gần đây cho tôi, tôi muốn xử lý xong công việc của nửa tháng trong vòng ba ngày.”
Mặc Trì Úy vừa nói vừa nhìn tài liệu trước mặt.
“Hủy bỏ tất cả mọi lịch trình?” Nghe thấy lời dặn dò của của Mặc Trì Úy, Giản Thành hít một hơi khí lạnh, những lịch trình này đã được sắp xếp xong xuôi từ lâu, hơn nữa đã được sắp xếp đến tận hai mươi ngày sau, một khi hủy bỏ thì bản thân phải giải thích thế nào với đối phương bây giờ?
Ôi mẹ ơi, đây là một công trình lớn đấy.
Giản Thành có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
“Ba ngày sau tôi phải đi sang Mỹ, trong thời gian một tháng tiếp theo tôi sẽ ở Mỹ suốt, còn tình hình bên này, cậu… phụ trách.”
Mặc Trì Úy đã duyệt xong một phần tài liệu, để ở một bên, sau đó lại cầm lên một tài liệu khác.
“Tôi phụ trách? Tổng giám đốc, anh tha cho tôi đi, tôi không muốn bị mệt chết đâu.”
Nghe thấy Mặc Trì Úy nói vậy, Giản Thành lại hít một hơi khí lạnh.
“Cứ quyết định như vậy đi, sắp xếp lại những công việc tiếp theo sau đó đặt lên bàn làm việc của tôi.” Mặc Trì Úy nói. Nghe thấy giọng điệu không được phép thắc mắc như vậy, Giản Thành đành đi ra khỏi phòng làm việc.
Vì muốn nhanh chóng xử lý xong tất cả mọi việc, sau đó bay sang Pháp, Mặc Trì Úy vẫn luôn tăng ca ở công ty, hơn nữa không có ý muốn dừng lại.
Triệu Hân Hân ở biệt thự đã chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, hơn nữa còn cố ý mở một chai rượu, nhưng mà… nhưng mà chờ mãi chờ hoài vẫn không thấy Mặc Trì Úy trở về, điều này khiến cô ta thất vọng tràn trề, lập tức gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy.
Điều khiến cô ta cảm thấy vui vẻ là Mặc Trì Úy không hề từ chối cuộc gọi của cô ta.
“Trì Úy, bao giờ thì anh trở về? Em đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.”
Triệu Hân Hân hỏi có chút gấp gáp, dù sao thì phải có Mặc Trì Úy trở về, kế hoạch của cô ta mới có thể thuận lợi triển khai.
“Tối nay tôi tăng ca, không trở về nữa, mọi người đi ngủ sớm đi, Hân Hân, bên này tôi còn rất nhiều việc, cúp trước.” Nói xong câu này, Mặc Trì Úy trực tiếp cúp điện thoại.
Cứ cúp luôn như thế?
Cầm điện thoại đã bị ngắt kết nối, sắc mặt của Triệu Hân Hân thay đổi hết sức khó coi.
“Hân Hân, vào ăn tối đi, đã một ngày con không ăn gì rồi.” Giáo sư Triệu đi vào phòng ăn, nói với con gái.
Triệu Hân Hân lắc đầu.
“Bố, giờ con không ăn đâu, con… con muốn mang đồ ăn cho Trì Úy, bố tự ăn một mình đi.”
Triệu Hân Hân nhanh chóng đặt những đồ ăn mà mình đã chuẩn bị vào trong hộp, sau đó liền rời khỏi biệt thự.
Ở trên đường, Triệu Hân Hân còn chu đáo chọn lựa một ít hoa quả mà Mặc Trì Úy thích ăn, sau đó mới đi đến Tập đoàn Hoàn Hải.
Bởi vì công ty của Triệu Hân Hân từng có hợp tác với Tập đoàn Hoàn Hải, một khoảng thời gian trước cô ta lại thường xuyên ra vào công ty, cho nên bảo vệ ở cửa công ty cũng không hề ngăn cản cô ta.
Rất nhanh Triệu Hân Hân đã đáp thang máy đi đến phòng làm việc của Mặc Trì Úy.
Nhìn lại áo quần của mình, sau khi xác định không có bất kỳ vấn đề gì cô ta mới gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp mà tràn đầy mị hoặc của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Triệu Hân Hân, nghe thấy giọng nói của anh, Triệu Hân Hân luôn có một loại kích động không thể nào khống chế được.
Hít sâu mấy lần liên tiếp, Triệu Hân Hân mới đẩy cửa phòng làm việc đi vào.
“Trì Úy, em mang cơm tối đến cho anh.” Triệu Hân Hân đi thẳng tới trước mặt Mặc Trì Úy, cẩn thận đặt cơm tối mà mình chuẩn bị lên trên bàn.
“Những món này đều do em tự làm, toàn là những món anh thích ăn, tạm dừng công việc để ăn chút gì trước đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu được.”
Triệu Hân Hân săn sóc nói, đôi mắt quyến rũ, lóe ra đủ loại phong tình kia vẫn luôn trói chặt trên người Mặc Trì Úy.
“Tôi đã ăn rồi, cơm hộp do Giản Thành mua.”
Mặc Trì Úy đang xem tài liệu bèn ngẩng đầu, thản nhiên nói.
Ăn rồi? Nghe được đáp án này, sắc mặt Triệu Hân Hân lộ vẻ thất vọng.
“Ăn thêm một ít nữa đi, em làm mất cả buổi chiều đó, nhất là món canh xương này đã được hầm cả một ngày, Trì Úy, uống một chút đi được không?”
Triệu Hân Hân ôm đầy mong đợi nhìn Mặc Trì Úy.
Lông mày Mặc Trì Úy hơi nhíu lại.
“Hân Hân, tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết, giáo sư Triệu có tuổi rồi, quay về chăm nom ông cụ đi.”
Mặc Trì Úy uyển chuyển nói lời đuổi khách, khiến cho vẻ mặt của Triệu Hân Hân tràn đầy thất vọng.
Cô ta cất từng món ăn trên bàn vào, nhưng lại không rời đi.
“Bố chắc chắn đã ngủ rồi, dù có quay về cũng không có chuyện gì, em… em ở lại chờ anh, chờ sau khi anh xử lý xong mọi việc thì chúng ta cùng nhau đi về.”
Triệu Hân Hân cứ thế ngồi ở trên ghế sô pha.
Đối với việc Triệu Hân Hân ở lại phòng làm việc, Mặc Trì Úy cũng không để ý tới, anh vẫn tiếp tục xử lý tài liệu trong tay.
Mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên, Mặc Trì Úy mới rời mắt khỏi tài liệu và ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy đó là số điện thoại của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy thấy hơi lạ, lúc này bọn họ chắc vẫn còn ở trên máy bay mà?
Lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi?
Mặc Trì Úy lập tức nhấn nút nghe, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lo lắng.
“Không có chuyện gì, là do gặp thời tiết giông tố nên máy bay ngừng bay, bây giờ em phải tạm thời chờ ở sân bay.” Sợ Mặc Trì Úy lo lắng, ngay khi điện thoại được kết nối thì Đường Tâm Nhan đã nói luôn.
Thấy cô bình an vô sự, Mặc Trì Úy thở phào nhẹ nhõm.
“Sao vậy? Nhớ anh rồi?” Mặc Trì Úy ngồi dựa trên ghế, trên gương mặt tuấn tú hiện ra sự dịu dàng.
Là Đường Tâm Nhan gọi đến? Không phải cô ta đang ở trên máy bay à? Tại sao lại gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy?
Tuy rằng Mặc Trì Úy không nhắc đến tên, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của anh thì Triệu Hân Hân cũng có thể đoán được, đầu bên kia điện thoại chắc chắn là Đường Tâm Nhan, điều này khiến cho cô ta vô cùng đố kỵ.
“Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh anh.” Nghe thấy lời tán tỉnh như vậy, ngọn lửa ghen ghét trong lòng Triệu Hân Hân như sắp bùng nổ đến nơi.
Một tia ngấm ngầm mưu tính chợt lóe lên trong mắt cô ta.
Cô ta đi thẳng đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Trì Úy, có muốn uống một chút canh không? Cho nhuận giọng?”
Ở đầu bên kia điện thoại, Đường Tâm Nhan bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Triệu Hân Hân, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
“Không phải anh nói đang ở phòng làm việc à? Tại sao cô ta lại ở cùng anh?” Đường Tâm Nhan hỏi với giọng điệu lạnh như băng, nếu biết trước là gọi điện thoại sẽ nghe thấy giọng của Triệu Hân Hân, cô tuyệt đối sẽ không gọi cho Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Hân Hân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.