Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 100: Nụ hôn bá đạo (3)
Đường Quả Miểu Miểu
11/11/2021
“Đường Tâm Nhan, tôi nghĩ cô nên hiểu rõ một chút, tôi lấy vợ về không phải là để trang trí!”
Đôi mắt anh nhìn cô thật sâu, khuôn mắt anh tuấn đầy u ám không chút ấm áp: “Nếu cô đã là vợ của tôi rồi, sống là người của Mặc Trì Uý tôi, có chết cùng là ma của Mặc Trì Uý tôi!”
Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Uý đã lâu không gây nhau, khái niệm trong đầu cô, anh là một người đàn ông đẹp trai bí hiểm, khó hiểu, sống nội tâm, rất ít khi thấy anh tức giận như ngày hôm nay, mặc dù không đến mức dữ tợn, nhưng vô hình cũng vẫn toát ra một nét đầy lạnh lùng và nghiêm túc, khiến người khác không rét mà run.
“Nhưng tôi không muốn làm!” Đường Tâm Nhan tức giận hét lên: “Anh là người hay là thú vật vậy, tôi không muốn làm chuyện đó, anh không thể ép tôi được!”
“Thú vật?” Anh cười lạnh, đôi mắt trở nên âm trầm, lộ rõ vẻ lạnh lùng và nguy hiểm: “Vốn dĩ tôi muốn cho cô thời gian đó Đường Tâm Nhan à, cô là người chọc tôi không vui trước đó!”
Hơi thở của anh nhẹ lướt qua thoảng mùi thuốc lá, anh lại tiến đến gần chóp mũi. Đôi môi đỏ mọng của cô bị anh hung hung ngậm lấy.
Cả người anh dán chặt lên cơ thể cô, khiến cô không thể nào động đậy được.
Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, như từng đợt thủy triều, ập đến muốn quấn lấy cô.
Đường Tâm Nhan không thể thoát khỏi, cũng không thể đẩy anh ra, cả người cô kéo căng như dây cung cố gắng hết sức giữ khoảng cách với anh.
Cả người Mặc Trì Uý đều toát ra một hơi thở đầy ma mị, bàn tay to lớn của anh kéo chiếc áo choàng tắm ra khỏi người cô, sờ loạn, Đường Tâm Nhan bị dọa đến trắng bệch mặt mày, đêm đó ở đồn công an và tối hôm qua với Phó Tư Thần suýt chút nữa đã bị cưỡng hiếp, cảnh tượng ghê tởm đó lại hiện lên trong đầu cô.
Nỗi sợ hãi trong lòng không ngừng lan ra, cả người run lên cầm cập.
Một chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống, người đàn ông đang vùi đầu vào cần cổ trắng hồng của cô từ từ ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy những giọt nước mắt, sự sợ hãi, sự phản kháng cả sự ghê tởm của cô khiến ánh mắt anh dần thay đổi.
Cánh môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, căn phòng trở nên yên lặng mang theo một cảm giác ngột ngạt, u ám đầy lạnh lẽo.
Đường Tâm Nhan mở mắt ra, nhưng cả người dường như mất đi ý thức, hoàn toàn đắm chìm thế giới khiến cô sợ hãi tột độ.
Bàn tay thon dài của Mặc Trì Uý từ từ chậm rãi xoa nhẹ vòng eo mảnh mai của cô, dường như cảm nhận được sự kích thích cả người run rẩy kịch liệt.
Lông mày nhíu chặt lại, anh không cưỡng ép nữa, mò lấy thắt lưng áo choàng tắm, giúp cô buộc lại.
Bước xuống khỏi người cô, anh đứng bên giường, khuôn mặt xinh đẹp bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, đôi mắt đen kịt lộ ra một nét độc ác, nham hiểm: “Tôi có thể tôn trọng cô, cho cô thời gian cũng có thể chiều chuộng cô, nhưng không có nghĩa là tôi không tức giận, nếu như cô và chồng trước hoặc cùng người đàn ông nào khác có quan hệ không đàng hoàng thì đừng trách sao tôi lại làm ra mấy chuyện điên khùng!”
Đường Tâm Nhan căng thẳng co quắp cơ thể nhỏ bé của mình lại, không biết có thấy những lời anh nói hay không.
Mặc Trì Uý đứng bên giường, vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt thâm sâu, trên trán vẫn còn một tầng mồ hôi, vừa gợi cảm vừa nguy hiểm.
Một phút sau, anh quay lưng bỏ đi, không thèm liếc cô lấy một cái.
Quay trở lại phòng ngủ thay một bộ quần áo tối màu vào, Mặc Trì Uý rời khỏi căn hộ.
Định mở cửa, đã nhìn thấy Diệp Nhiễm đang chuẩn bị ấn chuông cửa.
Trong tay Diệp Nhiễm mang theo đồ ăn sáng, qua cánh cửa đột nhiên nhìn thấy, ngay cửa có Mặc Trì Uý cao to, đẹp trai đang đứng, nhịp tim cô tăng nhanh.
Hít một hơi thật sâu, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh Mặc, anh muốn ra ngoài sao?”
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Mặc Trì Uý vẫn toát ra vẻ cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt âm trầm chẳng hề liếc nhìn Diệp Nhiễm dù chỉ là một giật: “Tránh ra!”
Diệp Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn này của anh, lồng ngực bỗng dưng trùng xuống.
Nhưng trên mặt cô lại không thể hiện ra, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhếch lên, nở một nụ cười thật tươi: “Anh Mặc, anh ăn sáng chưa? Tôi và Tâm Nhan mang đồ ăn sáng đến, đồ ăn khá nhiều, anh không muốn anh sao, cùng nhau ăn đi nào!”
Đôi mắt anh nhìn cô thật sâu, khuôn mắt anh tuấn đầy u ám không chút ấm áp: “Nếu cô đã là vợ của tôi rồi, sống là người của Mặc Trì Uý tôi, có chết cùng là ma của Mặc Trì Uý tôi!”
Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Uý đã lâu không gây nhau, khái niệm trong đầu cô, anh là một người đàn ông đẹp trai bí hiểm, khó hiểu, sống nội tâm, rất ít khi thấy anh tức giận như ngày hôm nay, mặc dù không đến mức dữ tợn, nhưng vô hình cũng vẫn toát ra một nét đầy lạnh lùng và nghiêm túc, khiến người khác không rét mà run.
“Nhưng tôi không muốn làm!” Đường Tâm Nhan tức giận hét lên: “Anh là người hay là thú vật vậy, tôi không muốn làm chuyện đó, anh không thể ép tôi được!”
“Thú vật?” Anh cười lạnh, đôi mắt trở nên âm trầm, lộ rõ vẻ lạnh lùng và nguy hiểm: “Vốn dĩ tôi muốn cho cô thời gian đó Đường Tâm Nhan à, cô là người chọc tôi không vui trước đó!”
Hơi thở của anh nhẹ lướt qua thoảng mùi thuốc lá, anh lại tiến đến gần chóp mũi. Đôi môi đỏ mọng của cô bị anh hung hung ngậm lấy.
Cả người anh dán chặt lên cơ thể cô, khiến cô không thể nào động đậy được.
Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, như từng đợt thủy triều, ập đến muốn quấn lấy cô.
Đường Tâm Nhan không thể thoát khỏi, cũng không thể đẩy anh ra, cả người cô kéo căng như dây cung cố gắng hết sức giữ khoảng cách với anh.
Cả người Mặc Trì Uý đều toát ra một hơi thở đầy ma mị, bàn tay to lớn của anh kéo chiếc áo choàng tắm ra khỏi người cô, sờ loạn, Đường Tâm Nhan bị dọa đến trắng bệch mặt mày, đêm đó ở đồn công an và tối hôm qua với Phó Tư Thần suýt chút nữa đã bị cưỡng hiếp, cảnh tượng ghê tởm đó lại hiện lên trong đầu cô.
Nỗi sợ hãi trong lòng không ngừng lan ra, cả người run lên cầm cập.
Một chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống, người đàn ông đang vùi đầu vào cần cổ trắng hồng của cô từ từ ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy những giọt nước mắt, sự sợ hãi, sự phản kháng cả sự ghê tởm của cô khiến ánh mắt anh dần thay đổi.
Cánh môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, căn phòng trở nên yên lặng mang theo một cảm giác ngột ngạt, u ám đầy lạnh lẽo.
Đường Tâm Nhan mở mắt ra, nhưng cả người dường như mất đi ý thức, hoàn toàn đắm chìm thế giới khiến cô sợ hãi tột độ.
Bàn tay thon dài của Mặc Trì Uý từ từ chậm rãi xoa nhẹ vòng eo mảnh mai của cô, dường như cảm nhận được sự kích thích cả người run rẩy kịch liệt.
Lông mày nhíu chặt lại, anh không cưỡng ép nữa, mò lấy thắt lưng áo choàng tắm, giúp cô buộc lại.
Bước xuống khỏi người cô, anh đứng bên giường, khuôn mặt xinh đẹp bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, đôi mắt đen kịt lộ ra một nét độc ác, nham hiểm: “Tôi có thể tôn trọng cô, cho cô thời gian cũng có thể chiều chuộng cô, nhưng không có nghĩa là tôi không tức giận, nếu như cô và chồng trước hoặc cùng người đàn ông nào khác có quan hệ không đàng hoàng thì đừng trách sao tôi lại làm ra mấy chuyện điên khùng!”
Đường Tâm Nhan căng thẳng co quắp cơ thể nhỏ bé của mình lại, không biết có thấy những lời anh nói hay không.
Mặc Trì Uý đứng bên giường, vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt thâm sâu, trên trán vẫn còn một tầng mồ hôi, vừa gợi cảm vừa nguy hiểm.
Một phút sau, anh quay lưng bỏ đi, không thèm liếc cô lấy một cái.
Quay trở lại phòng ngủ thay một bộ quần áo tối màu vào, Mặc Trì Uý rời khỏi căn hộ.
Định mở cửa, đã nhìn thấy Diệp Nhiễm đang chuẩn bị ấn chuông cửa.
Trong tay Diệp Nhiễm mang theo đồ ăn sáng, qua cánh cửa đột nhiên nhìn thấy, ngay cửa có Mặc Trì Uý cao to, đẹp trai đang đứng, nhịp tim cô tăng nhanh.
Hít một hơi thật sâu, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh Mặc, anh muốn ra ngoài sao?”
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Mặc Trì Uý vẫn toát ra vẻ cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt âm trầm chẳng hề liếc nhìn Diệp Nhiễm dù chỉ là một giật: “Tránh ra!”
Diệp Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn này của anh, lồng ngực bỗng dưng trùng xuống.
Nhưng trên mặt cô lại không thể hiện ra, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhếch lên, nở một nụ cười thật tươi: “Anh Mặc, anh ăn sáng chưa? Tôi và Tâm Nhan mang đồ ăn sáng đến, đồ ăn khá nhiều, anh không muốn anh sao, cùng nhau ăn đi nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.