Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 406: Sặc sụa mùi ghen
Đường Quả Miểu Miểu
13/11/2021
Xét về chuyện xảy ra ở trong hồ bơi, anh là một người đàn ông dục vọng không thể thỏa mãn.
Có lẽ anh không thỏa mãn trên cơ thể cô nên mới bị thân hình ma quỷ của Từ Oanh Oanh câu dẫn, anh có chút không kiềm lòng được.
Từ trước đến giờ anh không tới gần phụ nữ, ngoài cô ra, anh sẽ không để người phụ nữ nào khác ở bên cạnh anh, nhưng giây phút này, Từ Oanh Oanh ở rất gần anh, lại còn giúp anh rót rượu, mặt mũi tươi cười với anh, anh cũng không đẩy cô ta ra hay là từ chối.
Cố Nhiễm Nhiễm lén nhìn sắc mặt Đường Tâm Nhan, thấy cô cụp mắt xuống, khuôn mặt căng cứng, cô ấy kề vào bên tai cô khẽ nói: “Tâm Nhan, hay là để tớ đuổi con hồ ly tinh kia đi nhé?”
Đường Tâm Nhan kéo tay Cố Nhiễm Nhiễm dưới gầm bàn lại, khẽ mím môi, giọng nhàn nhạt nói: “Tớ và anh ta không còn quan hệ gì nữa rồi, anh ta thích tìm ai tớ cũng mặc kệ.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn khuôn mặt “dựa vào gió của kim chủ” đáng ghét của Từ Oanh Oanh, cô ấy tức giận bất bình bĩu môi: “Chính vì có loại phụ nữ như cô ta nên thế giới này mới có nhiều “trà xanh” mặt dày không biết xấu hổ như vậy.”
Một bữa cơm mà Đương Tâm Nhan ăn không hề yên lòng.
Bên tai cô thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười vui vẻ như chim hoàng anh được bay ra khỏi thâm cốc của Từ Oanh Oanh.
Nữ hoàng của những bản tình ca quả thực danh bất hư truyền, có người đưa ra chủ ý để cô ta hát một bản tình ca tỏ tình với Mặc Trì Úy, cô ta còn coi là thật mà hát luôn một bài.
Giọng hát của Từ Oanh Oanh thánh thót, mê hoặc, khi thấp giọng xuống thì như nước chảy róc rách, khi lên giọng cao vút thì như tiếng chuông đánh thẳng vào lòng người, dư âm lượn lờ như cơn sóng bất tận.
Lúc Từ Oanh Oanh hát, tất cả nhưng âm thanh nói cười trong phòng bao bỗng im bặt.
Đường Tâm Nhan cũng không kìm lòng nổi mà nhìn về phía Từ Oanh Oanh.
Cơ thể Từ Oanh Oanh rất gần với Mặc Trì Úy, ánh mắt phiếm chút nhu tình, như có như không chớp mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn phi phàm của Mặc Trì Úy.
Thân hình cao ráo cả Mặc Trì Úy dựa vào ghế, một tay nâng ly rượu, một tay khẽ gõ theo tiết tấu bài hát của Từ Oanh Oanh.
Anh khẽ cụp mắt xuống, thần sắc lãnh đạm, khiến người khác không dò nổi rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy cảnh này, chóp mũi xót xa.
Không biết sao lại nghĩ đến đêm đó ở Trấn Quan, cô và anh nắm tay nhau đi đến trước mặt ca sĩ rong hát hò.
Người ca sĩ đó đưa mic đến trước mặt cô, cô đã hát bài “My Love”.
Lúc đó, ánh mắt anh tối đen thâm sâu nhưng lại mang chút dịu dàng trong đó, giống như ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ ngày xuân, khiến trái tim cô ấm áp ngọt ngào.
Vậy mà bây giờ, rõ ràng anh đang ngồi đối diện cô, nhưng cô và anh lại tưởng chừng như cách nhau trăm sông ngàn núi.
Xa xôi đến thế, lạ lùng, xa cách đến vậy.
Cô cứ chìm đắm trong hồi ức quá khứ mãi mà không hề phát giác ra ánh mắt cô vẫn luôn rơi trên người anh.
Đợi đến lúc cô trở về với hiện tại thì anh đã đưa mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt thâm sâu, tối đen như mực khiến người ta không nhìn thấy đáy mang theo nguy hiểm tăm tối vô tận.
Trái tim cô lại bỗng nhiên đập thình thịch liên hồi.
Giống như trẻ nhỏ làm chuyện xấu bị thầy cô bắt quả tang vậy, cô hoảng loạn trốn tránh ánh mắt đó của anh.
Từ Oanh Oanh vừa hát xong một ca khúc, tứ phía vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có người hét lên muốn cô ta hát thêm bài nữa.
Ánh mắt nhu tình mang theo ý cười của Từ Oanh Oanh nhìn người đàn ông anh tuấn lạnh lùng, thân hình cô ta khéo léo dựa vào anh gần hơn: “Tổng giám đốc Mặc, anh có muốn nghe nữa không? Anh muốn nghe tôi sẽ hát, tôi còn biết hát giọng Côn Sơn nữa đấy.
Đôi mắt lạnh lẽo thâm sâu như đầm lầy không thấy đáy liếc qua người phụ nữ ngồi đối diện anh, cho dù trên mặt cô rất bình tĩnh nhưng hàng mi dài đang cụp xuống kia vẫn đang khẽ run rẩy.
Anh giơ tay ra hiệu cho Từ Oanh Oanh ngừng lại không hát nữa.
Từ Oanh Oanh mặt mày như tình đáp lại một tiếng “vâng”, cầm đũa chung gắp thức ăn cho Mặc Trì Úy: “Tổng giám đốc Mặc, anh thử món này xem. Mùi vị cũng không tồi đâu.”
Có lẽ anh không thỏa mãn trên cơ thể cô nên mới bị thân hình ma quỷ của Từ Oanh Oanh câu dẫn, anh có chút không kiềm lòng được.
Từ trước đến giờ anh không tới gần phụ nữ, ngoài cô ra, anh sẽ không để người phụ nữ nào khác ở bên cạnh anh, nhưng giây phút này, Từ Oanh Oanh ở rất gần anh, lại còn giúp anh rót rượu, mặt mũi tươi cười với anh, anh cũng không đẩy cô ta ra hay là từ chối.
Cố Nhiễm Nhiễm lén nhìn sắc mặt Đường Tâm Nhan, thấy cô cụp mắt xuống, khuôn mặt căng cứng, cô ấy kề vào bên tai cô khẽ nói: “Tâm Nhan, hay là để tớ đuổi con hồ ly tinh kia đi nhé?”
Đường Tâm Nhan kéo tay Cố Nhiễm Nhiễm dưới gầm bàn lại, khẽ mím môi, giọng nhàn nhạt nói: “Tớ và anh ta không còn quan hệ gì nữa rồi, anh ta thích tìm ai tớ cũng mặc kệ.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn khuôn mặt “dựa vào gió của kim chủ” đáng ghét của Từ Oanh Oanh, cô ấy tức giận bất bình bĩu môi: “Chính vì có loại phụ nữ như cô ta nên thế giới này mới có nhiều “trà xanh” mặt dày không biết xấu hổ như vậy.”
Một bữa cơm mà Đương Tâm Nhan ăn không hề yên lòng.
Bên tai cô thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười vui vẻ như chim hoàng anh được bay ra khỏi thâm cốc của Từ Oanh Oanh.
Nữ hoàng của những bản tình ca quả thực danh bất hư truyền, có người đưa ra chủ ý để cô ta hát một bản tình ca tỏ tình với Mặc Trì Úy, cô ta còn coi là thật mà hát luôn một bài.
Giọng hát của Từ Oanh Oanh thánh thót, mê hoặc, khi thấp giọng xuống thì như nước chảy róc rách, khi lên giọng cao vút thì như tiếng chuông đánh thẳng vào lòng người, dư âm lượn lờ như cơn sóng bất tận.
Lúc Từ Oanh Oanh hát, tất cả nhưng âm thanh nói cười trong phòng bao bỗng im bặt.
Đường Tâm Nhan cũng không kìm lòng nổi mà nhìn về phía Từ Oanh Oanh.
Cơ thể Từ Oanh Oanh rất gần với Mặc Trì Úy, ánh mắt phiếm chút nhu tình, như có như không chớp mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn phi phàm của Mặc Trì Úy.
Thân hình cao ráo cả Mặc Trì Úy dựa vào ghế, một tay nâng ly rượu, một tay khẽ gõ theo tiết tấu bài hát của Từ Oanh Oanh.
Anh khẽ cụp mắt xuống, thần sắc lãnh đạm, khiến người khác không dò nổi rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy cảnh này, chóp mũi xót xa.
Không biết sao lại nghĩ đến đêm đó ở Trấn Quan, cô và anh nắm tay nhau đi đến trước mặt ca sĩ rong hát hò.
Người ca sĩ đó đưa mic đến trước mặt cô, cô đã hát bài “My Love”.
Lúc đó, ánh mắt anh tối đen thâm sâu nhưng lại mang chút dịu dàng trong đó, giống như ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ ngày xuân, khiến trái tim cô ấm áp ngọt ngào.
Vậy mà bây giờ, rõ ràng anh đang ngồi đối diện cô, nhưng cô và anh lại tưởng chừng như cách nhau trăm sông ngàn núi.
Xa xôi đến thế, lạ lùng, xa cách đến vậy.
Cô cứ chìm đắm trong hồi ức quá khứ mãi mà không hề phát giác ra ánh mắt cô vẫn luôn rơi trên người anh.
Đợi đến lúc cô trở về với hiện tại thì anh đã đưa mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt thâm sâu, tối đen như mực khiến người ta không nhìn thấy đáy mang theo nguy hiểm tăm tối vô tận.
Trái tim cô lại bỗng nhiên đập thình thịch liên hồi.
Giống như trẻ nhỏ làm chuyện xấu bị thầy cô bắt quả tang vậy, cô hoảng loạn trốn tránh ánh mắt đó của anh.
Từ Oanh Oanh vừa hát xong một ca khúc, tứ phía vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có người hét lên muốn cô ta hát thêm bài nữa.
Ánh mắt nhu tình mang theo ý cười của Từ Oanh Oanh nhìn người đàn ông anh tuấn lạnh lùng, thân hình cô ta khéo léo dựa vào anh gần hơn: “Tổng giám đốc Mặc, anh có muốn nghe nữa không? Anh muốn nghe tôi sẽ hát, tôi còn biết hát giọng Côn Sơn nữa đấy.
Đôi mắt lạnh lẽo thâm sâu như đầm lầy không thấy đáy liếc qua người phụ nữ ngồi đối diện anh, cho dù trên mặt cô rất bình tĩnh nhưng hàng mi dài đang cụp xuống kia vẫn đang khẽ run rẩy.
Anh giơ tay ra hiệu cho Từ Oanh Oanh ngừng lại không hát nữa.
Từ Oanh Oanh mặt mày như tình đáp lại một tiếng “vâng”, cầm đũa chung gắp thức ăn cho Mặc Trì Úy: “Tổng giám đốc Mặc, anh thử món này xem. Mùi vị cũng không tồi đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.