Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 483: Thẹn thùng
Đường Quả Miểu Miểu
14/11/2021
Buổi tối Mặc Trì Úy mơ thấy những mảnh vỡ kỳ quái, anh cố gắng muốn thấy rõ những mảnh vỡ này nhưng lại cực kỳ mơ hồ.
Tỉnh lại sau cơn mơ, anh mở to mắt, nhìn lên trần nhà, lồng ngực vẫn còn đau nhói.
Rốt cuộc anh đã mơ thấy gì, sao lại khó chịu như vậy?
Anh nhắm mắt lại đợi cơn đau trong lồng ngực từ từ tan biến rồi mới đứng dậy xuống giường.
Trời còn chưa sáng, anh ta lấy một điếu thuốc và bật lửa, đứng ở ban công, bắt đầu nhả khói thuốc.
Không sau lâu, bóng đen kia đã lọt vào tầm mắt anh.
Đường Tâm Nhan không ngủ được, cô cầm lấy dụng cụ tỉa tót cành lá trong vườn hoa.
Mặc Trì Úy dựa vào lan can bằng đá cẩm thạch trắng ngay ban công, liếc mắt nhìn người phụ nữ trong vườn hoa..
Tuy rằng chiếc mạng đã che khuất khuôn mặt cô, nhưng ánh mắt cô lại rất nghiêm túc, mỗi đóa hoa đều được cô vuốt ve mơn trớn như những bảo vật quý hiếm.
Cô ngồi xổm trước một trong những bông hoa hồng cầu vồng, đưa tay lên vuốt nhẹ rồi đưa mũi đến gần ngửi mùi thơm
Thật là một người phụ nữ kỳ lạ.
Anh không còn hứng thú muốn xem nữa, vừa định quay đi nhưng lại phát hiện cô đang khóc.
Nước mắt rơi từng giọt, từng giọt lên đóa hoa hồng cầu vồng, dường như nhớ đến những việc đau buồn trước đây, cả người tản ra một nỗi buồn sâu kín.
Mặc Trì Úy nhíu mày lại, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đi đến phòng khách, anh mới dừng bước.
Anh đang làm gì vậy?
Chỉ là một người giúp việc đang khóc thôi, liên quan gì đến anh cơ chứ?
Lúc thím giúp việc còn làm ở đây, thỉnh thoảng cũng sẽ bị anh mắng đến khóc, lúc đó sao anh không quan tâm người ta một chút?
Xoay người, anh lại lên lầu.
…
Đường Tâm Nhan nhìn thấy hoa hồng cầu vồng, quá xúc động nên mới chạm đến nỗi buồn trong lòng cô.
Cô vẫn còn nhớ rõ huyện anh tặng cô hoa hồng cầu vồng ở hành lang nhà cô, nhưng bây giờ, những bông hồng trong vườn anh đều là của một người phụ nữ khác.
Như thế sao có thể bảo cô đừng đau lòng, đừng buồn khổ nữa?
Rời khỏi vườn hoa, Đường Tâm Nhan chuẩn bị đến phòng bếp làm bữa sáng, phía sau vang lên âm thanh giòn giã của giày cao gót.
Đường Tâm Nhan xoay người, nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đang đi về phía biệt thự, vội vàng lùi lại, đứng sang một bên, để Mạnh Bạch Chỉ vào cửa.
Mạnh Bạch Chỉ tiến đến trước vài bước, lại không nhịn được xoay người, nhìn một người phụ nữ mặc áo choàng đen, toàn thân che kín, nghi ngờ hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi là người giúp việc mới đến.”
“Người giúp việc mới đến?” Mạnh Bạch Chỉ lặp lại lời cô lần nữa, nheo mắt lại đáng giá cô một chút: “Trì Úy đã đồng ý chưa?”
Đường Tâm Nhan ừ một tiếng.
Mạnh Bạch Chỉ không hỏi thêm điều gì, chỉ là một người giúp việc mà thôi, cô cũng không đặt trong lòng.
“Chuẩn bị thêm một phần thức ăn sáng.” Mạnh Bạch Chỉ nói cho Đường Tâm Nhan món yêu thích của mình. Nói xong, cô liền kiêu hãnh bước về phía bể bơi
Cô rất rõ vào thời gian này, Mặc Trì Úy sẽ bơi lội ở bể bơi.
…
Đường Tâm Nhan làm xong hai phần bữa sáng, đặt trên bàn, sau đó cô đi gọi Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ.
Cô vừa mới đi tới cửa, Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ vừa bơi xong đi vào.
Mặc Trì Úy chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, trong ngực cơ thể rắn chắc to lớn, cơ bụng như hàng rào bàn khối khối rõ ràng, khêu gợi nhân ngư không có vào khăn tắm.cơ ngực săn chắc khỏe mạnh, cơ bụng như hàng rào từng khối từng khối rất rõ ràng, gợi cảm như mỹ nhân ngư không cần khăn tắm.
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Đường Tâm Nhan nói.
Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan, cúi đầu ừ một tiếng rồi nói: “Thay quần áo trước đã.” Anh không bỏ qua ánh mắt muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn của cô.
Đường Tâm Nhan nghe thấy lời anh, nhìn thoáng qua anh một chút, phát hiện đôi mắt đen của anh hơi híp lại, vành tai cô đỏ bừng, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Tỉnh lại sau cơn mơ, anh mở to mắt, nhìn lên trần nhà, lồng ngực vẫn còn đau nhói.
Rốt cuộc anh đã mơ thấy gì, sao lại khó chịu như vậy?
Anh nhắm mắt lại đợi cơn đau trong lồng ngực từ từ tan biến rồi mới đứng dậy xuống giường.
Trời còn chưa sáng, anh ta lấy một điếu thuốc và bật lửa, đứng ở ban công, bắt đầu nhả khói thuốc.
Không sau lâu, bóng đen kia đã lọt vào tầm mắt anh.
Đường Tâm Nhan không ngủ được, cô cầm lấy dụng cụ tỉa tót cành lá trong vườn hoa.
Mặc Trì Úy dựa vào lan can bằng đá cẩm thạch trắng ngay ban công, liếc mắt nhìn người phụ nữ trong vườn hoa..
Tuy rằng chiếc mạng đã che khuất khuôn mặt cô, nhưng ánh mắt cô lại rất nghiêm túc, mỗi đóa hoa đều được cô vuốt ve mơn trớn như những bảo vật quý hiếm.
Cô ngồi xổm trước một trong những bông hoa hồng cầu vồng, đưa tay lên vuốt nhẹ rồi đưa mũi đến gần ngửi mùi thơm
Thật là một người phụ nữ kỳ lạ.
Anh không còn hứng thú muốn xem nữa, vừa định quay đi nhưng lại phát hiện cô đang khóc.
Nước mắt rơi từng giọt, từng giọt lên đóa hoa hồng cầu vồng, dường như nhớ đến những việc đau buồn trước đây, cả người tản ra một nỗi buồn sâu kín.
Mặc Trì Úy nhíu mày lại, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đi đến phòng khách, anh mới dừng bước.
Anh đang làm gì vậy?
Chỉ là một người giúp việc đang khóc thôi, liên quan gì đến anh cơ chứ?
Lúc thím giúp việc còn làm ở đây, thỉnh thoảng cũng sẽ bị anh mắng đến khóc, lúc đó sao anh không quan tâm người ta một chút?
Xoay người, anh lại lên lầu.
…
Đường Tâm Nhan nhìn thấy hoa hồng cầu vồng, quá xúc động nên mới chạm đến nỗi buồn trong lòng cô.
Cô vẫn còn nhớ rõ huyện anh tặng cô hoa hồng cầu vồng ở hành lang nhà cô, nhưng bây giờ, những bông hồng trong vườn anh đều là của một người phụ nữ khác.
Như thế sao có thể bảo cô đừng đau lòng, đừng buồn khổ nữa?
Rời khỏi vườn hoa, Đường Tâm Nhan chuẩn bị đến phòng bếp làm bữa sáng, phía sau vang lên âm thanh giòn giã của giày cao gót.
Đường Tâm Nhan xoay người, nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đang đi về phía biệt thự, vội vàng lùi lại, đứng sang một bên, để Mạnh Bạch Chỉ vào cửa.
Mạnh Bạch Chỉ tiến đến trước vài bước, lại không nhịn được xoay người, nhìn một người phụ nữ mặc áo choàng đen, toàn thân che kín, nghi ngờ hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi là người giúp việc mới đến.”
“Người giúp việc mới đến?” Mạnh Bạch Chỉ lặp lại lời cô lần nữa, nheo mắt lại đáng giá cô một chút: “Trì Úy đã đồng ý chưa?”
Đường Tâm Nhan ừ một tiếng.
Mạnh Bạch Chỉ không hỏi thêm điều gì, chỉ là một người giúp việc mà thôi, cô cũng không đặt trong lòng.
“Chuẩn bị thêm một phần thức ăn sáng.” Mạnh Bạch Chỉ nói cho Đường Tâm Nhan món yêu thích của mình. Nói xong, cô liền kiêu hãnh bước về phía bể bơi
Cô rất rõ vào thời gian này, Mặc Trì Úy sẽ bơi lội ở bể bơi.
…
Đường Tâm Nhan làm xong hai phần bữa sáng, đặt trên bàn, sau đó cô đi gọi Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ.
Cô vừa mới đi tới cửa, Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ vừa bơi xong đi vào.
Mặc Trì Úy chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, trong ngực cơ thể rắn chắc to lớn, cơ bụng như hàng rào bàn khối khối rõ ràng, khêu gợi nhân ngư không có vào khăn tắm.cơ ngực săn chắc khỏe mạnh, cơ bụng như hàng rào từng khối từng khối rất rõ ràng, gợi cảm như mỹ nhân ngư không cần khăn tắm.
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Đường Tâm Nhan nói.
Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan, cúi đầu ừ một tiếng rồi nói: “Thay quần áo trước đã.” Anh không bỏ qua ánh mắt muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn của cô.
Đường Tâm Nhan nghe thấy lời anh, nhìn thoáng qua anh một chút, phát hiện đôi mắt đen của anh hơi híp lại, vành tai cô đỏ bừng, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.