Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 212: Thương tâm (3)
Đường Quả Miểu Miểu
11/11/2021
Trước đây khi Đường Tâm Nhan chưa rút khỏi giới giải trí, vẫn còn là
nghệ sĩ dưới trướng của Quý Tịnh, cô đã từng tò mò, một người phụ nữ
mạnh mẽ như Quý Tịnh, trong tương lai sẽ phù hợp với một người đàn ông
như thế nào? Cô ấy mạnh mẽ như vậy, có lẽ sẽ phù hợp với một người đàn
ông dịu dàng nho nhã, quan tâm lo lắng và bao dung cho cô ấy. Nhưng cô
nào có thể ngờ, người đàn ông đó lại là người vô cùng máu lạnh, vô tình
trên thương trường – Cố Tây Từ. Anh ta không chỉ máu lạnh mà còn có xu
hướng bạo lực, thế mà lại có thể đánh Quý Tịnh ra thành cái bộ dạng này. Đặt lên so sánh thì có lẽ Mặc Trì Úy vẫn tốt hơn anh ta gấp nhiều lần.
Mặc dù hai người bọn họ đều lăng nhăng như nhau nhưng ít nhất, Mặc Trì
Úy sẽ không có khuynh hướng bạo lực với cô.
Đường Tâm Nhan an ủi Quý Tịnh một hồi lâu cô ấy mới có chút phản ứng, đôi mắt không có tiêu cự bây giờ mới dần dần nhìn về phía cô.
Cô ấy mấp máy mở đôi môi khô khốc không chút máu, mở miệng nói chuyện với giọng nói khản đặc: “Chị đề nghị chia tay với anh ta, anh ta không đồng ý… Tâm Nhan, chị không biết phải làm sao, anh ta giống như ma quỷ, không chịu yêu chị, cũng không chịu tha cho chị, ngày đêm đều hành hạ chị… Thật ra Quý Tịnh bề ngoài mạnh mẽ, lợi hại mà mọi người nhìn thấy chỉ là lớp bảo hộ của cô ấy mà thôi, nội tâm của cô ấy đã bị mục nát đến mức không chịu nổi rồi…”
“Chị Quý, những năm nay, đều là một mình chị khổ cực chống đỡ sao?”
Theo như cô được biết thì bố mẹ của Quý Tịnh đều đã ly hôn từ rất lâu rồi, một mình cô ấy phải chăm sóc người mẹ yếu ớt nhiều bệnh tật, còn mang theo hai đứa em nhỏ chưa hiểu chuyện, mười tám tuổi đã phải ra ngoài làm ăn, trên vai phải gánh vác trách nhiệm rất nặng nề.
Quý Tịnh gật đầu, đôi môi trắng bệch ngập ngừng: “Nghệ sĩ dưới tay chị rất nhiều nhưng lại không có lấy một người mà chị có thể tâm sự.”
“Sau này có điều gì đau khổ cứ nói với em, em tình nguyện tâm sự với chị.”
Quý Tịnh nhìn đôi mắt đỏ hồng của Đường Tâm Nhan, cô ấy gật đầu: “Em là một trong số những nghệ sĩ chị từng dẫn dắt, là người lương thiện nhất, biết giúp người khác giữ những bí mật mà họ tâm sự với em, chị không cần lo lắng em sẽ đâm chị một nhát ở sau lưng.”
“Vâng, em sẽ không như vậy đâu.”
Đỡ Quý Tịnh từ trên giường ngồi dậy, Đường Tâm Nhan bưng bát cháo, từng ngụm từng ngụm nhỏ đút cho cô ấy ăn.
Tinh thần của Quý Tịnh không được tốt, ăn được một nửa bát cháo thì ngủ thiếp đi. Đường Tâm Nhan dùng khăn thấm một chút nước ấm giúp cô ấy lau mặt và tay.
Sợ Quý Tịnh lại xảy ra chuyện gì nên Đường Tâm Nhan không rời đi mà ngồi trên ghế sô pha, cuộn tròn người lại, ngồi ngây ngốc. Trong đầu bất giác lại nhớ lại cảnh tượng Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi ở bên nhau.
Kiều Phi Nhi đã mang thai, nếu như bọn họ thay đổi chủ ý lại muốn sinh đứa trẻ ra thì chắc chắn Mặc Trì Úy sẽ chịu trách nhiệm với Kiều Phi Nhi và đứa trẻ đó. Cô sẽ không đi tranh giành hoặc là đi cướp lại đâu, nếu như Mặc Trì Úy muốn đề nghị ly hôn cô chắc chắn sẽ đồng ý. Chỉ là trong lòng vẫn còn có chút chua xót và bức bối không thể giải tỏa được. Có lẽ là do thời gian gần đây Mặc Trì Úy đối xử với cô quá tốt.
Đua xe, ôm cô nhảy xuống vách núi, giúp cô tìm bác sĩ James, cùng cô chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật… Một việc rồi lại tiếp một việc khiến cho cô cảm thấy vừa ấm áp vừa cảm động. Cho nên mới dẫn đến việc cô quên mất rằng hai người không phải kết hôn với nhau vì tình yêu.
Khóe miệng giương lên một nụ cười tự giễu nhàn nhạt, loại người như cô ấy à, chính là điển hình cho việc người ta vừa đối xử tốt với mình một chút liền quên đi đau đớn, vẫn luôn không biết nhìn người.
Dựa vào sô pha nghĩ ngợi một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay, cô ngáp một cái, đang chuẩn bị chợp mắt thêm một lúc thì tin nhắn điện thoại đột nhiên được gửi tới.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn màn hình. Là tin nhắn đến từ “Chồng yêu” của cô gửi tới: “Tối mai đón em về Cẩm Tú Viên, chúng ta cùng nhau vào bếp.”
Nếu như hôm nay không nhìn thấy anh và Kiều Phi Nhi, không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ thì khi nhìn thấy tin nhắn này của anh có lẽ cô sẽ rất vui vẻ và chờ đợi. Nhưng hiện giờ, cô chỉ cảm thấy châm biếm và bối rối. Anh lượn quanh hai người phụ nữ mà không cảm thấy mệt mỏi sao?
Đường Tâm Nhan an ủi Quý Tịnh một hồi lâu cô ấy mới có chút phản ứng, đôi mắt không có tiêu cự bây giờ mới dần dần nhìn về phía cô.
Cô ấy mấp máy mở đôi môi khô khốc không chút máu, mở miệng nói chuyện với giọng nói khản đặc: “Chị đề nghị chia tay với anh ta, anh ta không đồng ý… Tâm Nhan, chị không biết phải làm sao, anh ta giống như ma quỷ, không chịu yêu chị, cũng không chịu tha cho chị, ngày đêm đều hành hạ chị… Thật ra Quý Tịnh bề ngoài mạnh mẽ, lợi hại mà mọi người nhìn thấy chỉ là lớp bảo hộ của cô ấy mà thôi, nội tâm của cô ấy đã bị mục nát đến mức không chịu nổi rồi…”
“Chị Quý, những năm nay, đều là một mình chị khổ cực chống đỡ sao?”
Theo như cô được biết thì bố mẹ của Quý Tịnh đều đã ly hôn từ rất lâu rồi, một mình cô ấy phải chăm sóc người mẹ yếu ớt nhiều bệnh tật, còn mang theo hai đứa em nhỏ chưa hiểu chuyện, mười tám tuổi đã phải ra ngoài làm ăn, trên vai phải gánh vác trách nhiệm rất nặng nề.
Quý Tịnh gật đầu, đôi môi trắng bệch ngập ngừng: “Nghệ sĩ dưới tay chị rất nhiều nhưng lại không có lấy một người mà chị có thể tâm sự.”
“Sau này có điều gì đau khổ cứ nói với em, em tình nguyện tâm sự với chị.”
Quý Tịnh nhìn đôi mắt đỏ hồng của Đường Tâm Nhan, cô ấy gật đầu: “Em là một trong số những nghệ sĩ chị từng dẫn dắt, là người lương thiện nhất, biết giúp người khác giữ những bí mật mà họ tâm sự với em, chị không cần lo lắng em sẽ đâm chị một nhát ở sau lưng.”
“Vâng, em sẽ không như vậy đâu.”
Đỡ Quý Tịnh từ trên giường ngồi dậy, Đường Tâm Nhan bưng bát cháo, từng ngụm từng ngụm nhỏ đút cho cô ấy ăn.
Tinh thần của Quý Tịnh không được tốt, ăn được một nửa bát cháo thì ngủ thiếp đi. Đường Tâm Nhan dùng khăn thấm một chút nước ấm giúp cô ấy lau mặt và tay.
Sợ Quý Tịnh lại xảy ra chuyện gì nên Đường Tâm Nhan không rời đi mà ngồi trên ghế sô pha, cuộn tròn người lại, ngồi ngây ngốc. Trong đầu bất giác lại nhớ lại cảnh tượng Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi ở bên nhau.
Kiều Phi Nhi đã mang thai, nếu như bọn họ thay đổi chủ ý lại muốn sinh đứa trẻ ra thì chắc chắn Mặc Trì Úy sẽ chịu trách nhiệm với Kiều Phi Nhi và đứa trẻ đó. Cô sẽ không đi tranh giành hoặc là đi cướp lại đâu, nếu như Mặc Trì Úy muốn đề nghị ly hôn cô chắc chắn sẽ đồng ý. Chỉ là trong lòng vẫn còn có chút chua xót và bức bối không thể giải tỏa được. Có lẽ là do thời gian gần đây Mặc Trì Úy đối xử với cô quá tốt.
Đua xe, ôm cô nhảy xuống vách núi, giúp cô tìm bác sĩ James, cùng cô chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật… Một việc rồi lại tiếp một việc khiến cho cô cảm thấy vừa ấm áp vừa cảm động. Cho nên mới dẫn đến việc cô quên mất rằng hai người không phải kết hôn với nhau vì tình yêu.
Khóe miệng giương lên một nụ cười tự giễu nhàn nhạt, loại người như cô ấy à, chính là điển hình cho việc người ta vừa đối xử tốt với mình một chút liền quên đi đau đớn, vẫn luôn không biết nhìn người.
Dựa vào sô pha nghĩ ngợi một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay, cô ngáp một cái, đang chuẩn bị chợp mắt thêm một lúc thì tin nhắn điện thoại đột nhiên được gửi tới.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn màn hình. Là tin nhắn đến từ “Chồng yêu” của cô gửi tới: “Tối mai đón em về Cẩm Tú Viên, chúng ta cùng nhau vào bếp.”
Nếu như hôm nay không nhìn thấy anh và Kiều Phi Nhi, không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ thì khi nhìn thấy tin nhắn này của anh có lẽ cô sẽ rất vui vẻ và chờ đợi. Nhưng hiện giờ, cô chỉ cảm thấy châm biếm và bối rối. Anh lượn quanh hai người phụ nữ mà không cảm thấy mệt mỏi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.