Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 365: Tình cảm không thể quay về
Đường Quả Miểu Miểu
13/11/2021
Trì Chi Hành nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Nhiễm Nhiễm, cười xấu xa nói: “Cô còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao? Khi đó, cô thật sự là xấu đến nỗi mù mắt người khác.”
Năm ấy, cậu ta và cô ấy cùng vào học chung trường cấp hai.
Cô ấy là học sinh giỏi, còn cậu ta là một học sinh lười biếng ham chơi.
Cô ấy ngồi phía trước, cậu ta ngồi phía sau.
Cô ấy là thủ khoa đầu vào của trường cấp hai trọng điểm, còn cậu ta là người cuối cùng trong danh sách, phải nhờ gia đình chạy chọt để vào trường điểm này.
Ngày đầu tiên đi học, cô ấy lên trước lớp tự giới thiệu bản thân, đôi mắt đeo một cặp kính cận, vầng trán cao khuất sau tóc mái dày, tóc dài đến thắt lưng buộc thành đuôi ngựa, trên người mặc đồng phục học sinh bảo thủ, chân đi đôi giày được giặt trắng tinh.
Trên chóp mũi còn có hai tàn nhang nhỏ.
Cô ấy rất ngại ngùng tự giới thiệu về mình, khuôn mặt đỏ hồng như biến thành quả táo đỏ.
Giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ, theo lời cậu ta thường nói đó là nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Giáo viên xếp chỗ cho cô ấy ngồi phía trước cậu ta. Cậu ta lập tức phản đối, nói cô ấy rất xấu, rất quê mùa, rất gầy, không phù hợp với thẩm mỹ của cậu ta, bắt giáo viên phải đổi cô ấy ra chỗ khác.
Khi đó cậu ta nghĩ cô ấy sẽ khóc nhè, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại ôm cặp ngồi phịch xuống vị trí trước mặt cậu ta.
Sau đó cùng tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cậu ta mới phát hiện vẻ đẹp của cô ấy.
Khi cô ấy cười rộ lên sẽ lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ. Khóe miệng khi cười rất duyên, đôi mắt ẩn dưới cặp kính vừa tròn vừa sáng.
Nếu cô ấy có thể trang điểm rạng rỡ lên, nhất định cũng không kém cạnh gì so với hoa khôi của lớp.
Cậu ta cũng không biết mình đã rung động với cô ấy từ khi nào. Cậu ta không thích cô ấy cười với người khác, cũng sợ hãi các bạn nam phát hiện vẻ đẹp của cô ấy, cậu ta muốn chiếm lấy cô ấy thành của mình.
Vì thế thừa dịp có lần cô ấy giảng bài bù cho mình, cậu ta trực tiếp vào phòng trọ của cô ấy làm chuyện đó.
Cô ấy khóc lóc hô hoán như xé rách cõi lòng, cậu ta ôm lấy cô ấy nói sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời.
Nhưng ai biết được một đời lại dài như vậy.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy tình cảm đang trào dâng trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Trì Chi Hành, trong lòng cô ấy xẹt qua một tia đau nhói.
Cô ấy đứng dậy khỏi bờ cát, giọng nói ngắt quãng: “Trì Chi Hành, cái gì đã qua rồi thì để nó là quá khứ đi, tôi và anh đã không thể làm bạn với nhau như trong quá khứ được nữa.”
Trì Chi Hành nhìn thấy bóng dáng cô ấy rời đi, hốc mắt cậu ta bỗng chốc nóng bừng.
Cậu ta ném mạnh lon bia trong tay xuống đất.
Cậu ta gào lớn sau lưng cô ấy: “Cố Nhiễm Nhiễm, con mẹ nó ai thích cô cơ chứ, cô cút được thì cút cho xa vào!”
…
Mặc Trì Úy đến nhà hàng phía tây của khách sạn, anh đi vào phòng giám sát.
Cẩn thận kiểm tra camera giám sát buổi tối, nhìn thấy một bóng người trong đó, anh ấn nút tạm dừng, chỉ vào màn hình hỏi quản lý ở phía sau: “Cô ta thường xuyên xuất hiện ở đây sao?”
Người trong màn hình không nhìn được rõ mặt. Nhưng từ quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, quản lý có thể lờ mờ đoán ra: “Cô ta là vợ của ngư dân trên đảo thì phải. Nghe nói là một người câm, thỉnh thoảng sẽ đến bờ cát nhưng mỗi lần đến đều bị người bắt trở lại.”
Người câm?
Mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt: “Anh có biết cô ta ở đâu không?”
“Diện tích trên đảo khá rộng, cái này tôi cũng không rõ lắm. Có điều nếu anh Mặc muốn tìm cô ta, có thể đi làng chài hỏi một chút…”
“Viết địa chỉ làng chài cho tôi.”
“Vâng.”
Mặc Trì Úy suốt đêm chạy tới làng chài. Đến lúc anh đuổi đến nơi, trời còn chưa sáng nhưng ngư dân ở đó đều đã thức dậy rồi.
Mặc Trì Úy tìm một ngư dân, nói với anh ta về ngoại hình và đặc điểm của người mà anh đang tìm kiếm.
“Người mà anh muốn tìm chắc là vợ của A Quang nhỉ? Ài, người phụ nữ đó cũng thật đáng thương. A Quang là một con sâu rượu, luôn ngược đãi cô ta. Cô ta đã chạy trốn vài lần nhưng đều bị bắt lại.”
Mặc Trì Úy run sợ: “Cô ta sống ở đâu?”
“Sống ở thôn Vĩ. Anh cứ đi thẳng sau đó nhìn thấy một ngôi nhà đổ nát là đến rồi.”
Năm ấy, cậu ta và cô ấy cùng vào học chung trường cấp hai.
Cô ấy là học sinh giỏi, còn cậu ta là một học sinh lười biếng ham chơi.
Cô ấy ngồi phía trước, cậu ta ngồi phía sau.
Cô ấy là thủ khoa đầu vào của trường cấp hai trọng điểm, còn cậu ta là người cuối cùng trong danh sách, phải nhờ gia đình chạy chọt để vào trường điểm này.
Ngày đầu tiên đi học, cô ấy lên trước lớp tự giới thiệu bản thân, đôi mắt đeo một cặp kính cận, vầng trán cao khuất sau tóc mái dày, tóc dài đến thắt lưng buộc thành đuôi ngựa, trên người mặc đồng phục học sinh bảo thủ, chân đi đôi giày được giặt trắng tinh.
Trên chóp mũi còn có hai tàn nhang nhỏ.
Cô ấy rất ngại ngùng tự giới thiệu về mình, khuôn mặt đỏ hồng như biến thành quả táo đỏ.
Giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ, theo lời cậu ta thường nói đó là nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Giáo viên xếp chỗ cho cô ấy ngồi phía trước cậu ta. Cậu ta lập tức phản đối, nói cô ấy rất xấu, rất quê mùa, rất gầy, không phù hợp với thẩm mỹ của cậu ta, bắt giáo viên phải đổi cô ấy ra chỗ khác.
Khi đó cậu ta nghĩ cô ấy sẽ khóc nhè, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại ôm cặp ngồi phịch xuống vị trí trước mặt cậu ta.
Sau đó cùng tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cậu ta mới phát hiện vẻ đẹp của cô ấy.
Khi cô ấy cười rộ lên sẽ lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ. Khóe miệng khi cười rất duyên, đôi mắt ẩn dưới cặp kính vừa tròn vừa sáng.
Nếu cô ấy có thể trang điểm rạng rỡ lên, nhất định cũng không kém cạnh gì so với hoa khôi của lớp.
Cậu ta cũng không biết mình đã rung động với cô ấy từ khi nào. Cậu ta không thích cô ấy cười với người khác, cũng sợ hãi các bạn nam phát hiện vẻ đẹp của cô ấy, cậu ta muốn chiếm lấy cô ấy thành của mình.
Vì thế thừa dịp có lần cô ấy giảng bài bù cho mình, cậu ta trực tiếp vào phòng trọ của cô ấy làm chuyện đó.
Cô ấy khóc lóc hô hoán như xé rách cõi lòng, cậu ta ôm lấy cô ấy nói sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời.
Nhưng ai biết được một đời lại dài như vậy.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy tình cảm đang trào dâng trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Trì Chi Hành, trong lòng cô ấy xẹt qua một tia đau nhói.
Cô ấy đứng dậy khỏi bờ cát, giọng nói ngắt quãng: “Trì Chi Hành, cái gì đã qua rồi thì để nó là quá khứ đi, tôi và anh đã không thể làm bạn với nhau như trong quá khứ được nữa.”
Trì Chi Hành nhìn thấy bóng dáng cô ấy rời đi, hốc mắt cậu ta bỗng chốc nóng bừng.
Cậu ta ném mạnh lon bia trong tay xuống đất.
Cậu ta gào lớn sau lưng cô ấy: “Cố Nhiễm Nhiễm, con mẹ nó ai thích cô cơ chứ, cô cút được thì cút cho xa vào!”
…
Mặc Trì Úy đến nhà hàng phía tây của khách sạn, anh đi vào phòng giám sát.
Cẩn thận kiểm tra camera giám sát buổi tối, nhìn thấy một bóng người trong đó, anh ấn nút tạm dừng, chỉ vào màn hình hỏi quản lý ở phía sau: “Cô ta thường xuyên xuất hiện ở đây sao?”
Người trong màn hình không nhìn được rõ mặt. Nhưng từ quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, quản lý có thể lờ mờ đoán ra: “Cô ta là vợ của ngư dân trên đảo thì phải. Nghe nói là một người câm, thỉnh thoảng sẽ đến bờ cát nhưng mỗi lần đến đều bị người bắt trở lại.”
Người câm?
Mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt: “Anh có biết cô ta ở đâu không?”
“Diện tích trên đảo khá rộng, cái này tôi cũng không rõ lắm. Có điều nếu anh Mặc muốn tìm cô ta, có thể đi làng chài hỏi một chút…”
“Viết địa chỉ làng chài cho tôi.”
“Vâng.”
Mặc Trì Úy suốt đêm chạy tới làng chài. Đến lúc anh đuổi đến nơi, trời còn chưa sáng nhưng ngư dân ở đó đều đã thức dậy rồi.
Mặc Trì Úy tìm một ngư dân, nói với anh ta về ngoại hình và đặc điểm của người mà anh đang tìm kiếm.
“Người mà anh muốn tìm chắc là vợ của A Quang nhỉ? Ài, người phụ nữ đó cũng thật đáng thương. A Quang là một con sâu rượu, luôn ngược đãi cô ta. Cô ta đã chạy trốn vài lần nhưng đều bị bắt lại.”
Mặc Trì Úy run sợ: “Cô ta sống ở đâu?”
“Sống ở thôn Vĩ. Anh cứ đi thẳng sau đó nhìn thấy một ngôi nhà đổ nát là đến rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.