Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 613: Vợ ơi,cho anh một nụ hôn đi
Đường Quả Miểu Miểu
17/11/2021
Mặc Trì Úy đột nhiên dùng lực, ôm lấy Đường Tâm Nhan vào lòng.
“Nụ hôn của em.” Anh nói xong câu này, chính xác không sai một ly hôn lên đôi môi đỏ thắm như hoa hồng của Đường Tâm Nhan, tham lam đoạt lấy…
Một nụ hôn tràn ngập sự nóng bỏng, lập tức nuốt trọn Đường Tâm Nhan, mãi một lúc sau, Đường Tâm Nhan mới lấy lại hồn.
“Em… Em xuống xe đây.” Cả mặt cô xấu hổ, mặt đỏ bừng, đối diện với ánh mắt hận không thể ăn luôn mình của Mặc Trì Úy, cô vội vàng nhảy xuống xe.
Vừa nhảy xuống xe, Đường Tâm Nhan liền nhìn thấy xe của Phượng Cừ lái đến, nghĩ tới việc tối qua Phượng Cừ vì mình mà bị thương, Đường Tâm Nhan vẫn lòng đầy áy náy, cho nên trực tiếp đi tới trước mặt anh ta.
“Vết thương thế nào rồi? Có thể quay phim không?” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi, trong ánh mắt nhìn Phượng Cừ, đầy lo lắng.
Thấy được sự lo lắng trong mắt Đường Tâm Nhan, trên mặt Phượng Cừ lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Chỉ cần không động mạnh đến, sẽ không sao, Tâm Nhan, em… Em ăn sáng chưa? Có cần anh bảo trợ lý mua cho em không?”
Phượng Cừ hỏi, ánh mắt đào hoa, luôn nhìn chằm chằm lên người Đường Tâm Nhan, có điều anh ta thật sự phát hiện, Đường Tâm Nhan của hôm nay, trạng thái khác một trời một vực so với hôm qua.
“Em đã ăn rồi.”
Đạo diễn và nhân viên làm việc đã sớm ai vào vị trí của người nấy, thấy Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan, ông ta lập tức ra lệnh cho trợ lý gọi hai người đến chỗ quay phim.
Hai người đơn giản đọc lời thoại với nhau một lần, liền nhập tâm vào việc quay phim căng thẳng.
Trạng thái của Đường Tâm Nhan, khiến đạo diễn hết sức hài lòng, phần quay của hai người rất nhiều, nhưng họ đều quay một lần là đạt, không có cảnh NG nào.
Khiến Đường Tâm Nhan thật sự thả lỏng một hơi chính là Mặc Trì Úy thật sự thực hiện lời hứa của anh, trong lúc quay phim, chưa từng xuống xe.
Lúc ở hiện trường quay phim, Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ nhận được tin tức, nhưng hai người không quay lại xe, mà là chăm chỉ đọc lời thoại.
“Tay của anh thật sự không sao chứ? Có cần nghỉ ngơi một lát không?” Nhân lúc nghỉ giải lao, Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi.
Phượng Cừ lắc đầu.
“Không sao đâu, anh đã bảo trợ lý chuẩn bị nước rồi, lát nữa uống chút nước lạnh, em sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Phượng Cừ còn chưa nói xong, thì thấy Mặc Trì Úy từ trong xe bước xuống, trong tay cầm cái cốc.
Anh ta tới đây lúc nào? Chẳng lẽ anh ta nãy giờ đều ngồi trong chiếc xe đó?
Sự xuất hiện của Mặc Trì Úy, khiến cho hai lông mày của Phượng Cừ nhíu chặt lại.
“Anh… Sao anh lại xuống xe?”
Đường Tâm Nhan cũng không nghĩ tới, Mặc Trì Úy sẽ xuống xe, điều này làm cô rất bối rối.
Mặc Trì Úy trực tiếp đưa chiếc cốc trong tay, đặt vào tay của Đường Tâm Nhan.
“Vợ, anh đã nói lúc em quay phim, sẽ không xuống xe làm phiền em, nhưng bây giờ em đang nghỉ giải lao, anh không hề làm trái lời hứa với em, không phải sao?”
Mặc Trì Úy không cầm được lòng mình ở trên khuôn mặt đỏ hồng của Đường Tâm Nhan, hôn một cái, để lại dấu ấn của mình.
Thấy cảnh này, Phượng Cừ dường như cảm nhận được trong lòng mình lộp bộp một cái.
“Anh Cừ, cảm ơn sự chăm sóc của anh đối với vợ tôi.”
Mặc Trì Úy cuối cùng cũng đem ánh mắt, đặt trên người Phượng Cừ, bỗng dưng cảm ơn, khiến cho Phượng Cừ có chút mất tự nhiên.
“Tôi là đàn ông, hơn nữa còn là bạn của Tâm Nhan, chăm sóc cô ấy là chuyện nên làm, giám đốc Úy khách khí rồi.” Rốt cuộc đã lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm, Phượng Cừ hiểu rõ, ở hoàn cảnh nào thì nên nói những gì.
“Anh Cừ quả là một người thông minh, tôi tin tưởng anh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cái giới hạn này, anh Cừ sẽ giữ thật tốt.”
Mặc Trì Úy lại hé đôi môi mỏng gợi cảm, một lời hai ý, Phượng Cừ trong lòng hiểu rõ.
“Đương nhiên.”
Đối với câu trả lời của Phượng Cừ, Mặc Trì Úy rất hài lòng.
“Anh mau lên xe đi, bọn em sắp bắt đầu tiếp tục quay rồi.” Thấy ánh mắt của đạo diễn đang nhìn mình, hơn nữa cảnh quay tiếp theo đã dựng xong, chỉ vì Mặc Trì Úy ở đây, nên ông ta không dám ra gọi cô, Đường Tâm Nhan nhanh chóng đẩy Mặc Trì Úy lên xe.
“Chúc mừng em, hòa thuận như trước với giám đốc Úy.”
Lúc Đường Tâm Nhan quay lại trước mặt Phượng Cừ, Phượng Cừ nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn anh.” Đường Tâm Nhan không phủ nhận, mà còn chấp nhận lời chúc mừng của anh như lẽ đương nhiên, điều này khiến ngọn lửa hi vọng trong lòng của Phượng Cừ, bị dập tắt trong khoảnh khắc.
Xem ra đó chỉ là ảo giác của mình, nên từ bỏ đi thôi.
Tuy Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan vẫn luôn cẩn thận, nhưng ở cảnh quay cuối cùng, vẫn đụng đến vết thương của Phượng Cừ.
Thấy miếng băng tràn đầy máu đỏ, Đường Tâm Nhan tự trách không thôi.
“Xin lỗi anh, em… không phải em cố ý đâu.”
Đường Tâm Nhan mặt đầy lo lắng.
“Không sao, bác sĩ cũng nói rồi, chỉ là vết thương ngoài da thôi, em yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” Phượng Cừ nhẹ giọng an ủi.
Trợ lý cũng kịp thời mang hộp thuốc y tế đến, xử lý sạch sẽ vết thương của Phượng Cừ, sau đó băng bó lại.
“May mà đây là cảnh quay cuối rồi, nếu không thì không biết phải làm sao mới tốt.” Phượng Cừ cười nói.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Hay là anh đi bệnh viện cẩn thận kiểm tra lần nữa?” Đường Tâm Nhan lo lắng đề nghị.
Phượng Cừ lắc đầu
“Không cần đâu, em mau lên xe đi, nếu không giám đốc Úy sẽ lo lắng đấy.” Ánh mắt Phượng Cừ dừng trên chiếc xe mà Mặc Trì Úy đang ngồi, tuy Mặc Trì Úy vẫn chưa xuống xe, nhưng anh vẫn có thể xác định một cách rõ ràng, lúc Mặc Trì Úy nhìn thấy anh tiếp xúc với Đường Tâm Nhan, vẫn cực kì ghen.
Vì để bản thân có thể phát triển tốt hơn ở giới giải trí, Phượng Cừ vẫn quyết định, giữ khoảng cách nhất định với Đường Tâm Nhan, chỉ có như vậy, bản thân anh mới an toàn, nếu không chỉ cần một ánh mắt của Mặc Trì Úy cũng có thể giết người.
“Anh nhất quyết không đi bệnh viện sao?” Đường Tâm Nhan hỏi lại lần nữa, cho tới khi Phượng Cừ bảo đảm mấy lần, không có vấn đề gì, cô mới quay người lên xe của Mặc Trì Úy.
“Người phụ nữ này, anh đợi em một lúc rồi đấy.”
Tuy không xuống xe, nhưng Mặc Trì Úy ngồi trong xe, nhìn rõ ràng, sự tiếp xúc giữa Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan, anh rất chắc chắn, Phượng Cừ là người thông minh, không hề có tiếp xúc nào khác ngoài công việc với người phụ nữ của mình.
“Cánh tay của Phượng Cừ lại chảy máu rồi, cho nên em… Em có hơi lo lắng, nói cho cùng anh ấy cũng vì cứu em mới bị thương.”
Đường Tâm Nhan không hề giấu giếm.
“Em yên tâm đi, trợ lý của anh ta sẽ chăm sóc anh ta.”
Mặc Trì Úy nói xong câu này, hôn trộm lên mặt của Đường Tâm Nhan một cái, liền trực tiếp khởi động xe.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Thấy đây không phải đường về nhà, Đường Tâm Nhan có chút ngạc nhiên hỏi.
“Đến bệnh viện, giáo sư Triệu đến rồi.”
Cô biết Mặc Trì Úy rất tôn trọng vị giáo sư Triệu này, cho nên Đường Tâm Nhan không đưa ra ý kiến gì khác.
Triệu Hân Hân, hi vọng cô không vì sự xuất hiện của bố mình, mà chủ động gây chiến với tôi, tôi Đường Tâm Nhan, cũng không phải dạng hiền lành đâu.
Nghĩ đến ánh mắt ngập tràn đố kỵ của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày.
“Nụ hôn của em.” Anh nói xong câu này, chính xác không sai một ly hôn lên đôi môi đỏ thắm như hoa hồng của Đường Tâm Nhan, tham lam đoạt lấy…
Một nụ hôn tràn ngập sự nóng bỏng, lập tức nuốt trọn Đường Tâm Nhan, mãi một lúc sau, Đường Tâm Nhan mới lấy lại hồn.
“Em… Em xuống xe đây.” Cả mặt cô xấu hổ, mặt đỏ bừng, đối diện với ánh mắt hận không thể ăn luôn mình của Mặc Trì Úy, cô vội vàng nhảy xuống xe.
Vừa nhảy xuống xe, Đường Tâm Nhan liền nhìn thấy xe của Phượng Cừ lái đến, nghĩ tới việc tối qua Phượng Cừ vì mình mà bị thương, Đường Tâm Nhan vẫn lòng đầy áy náy, cho nên trực tiếp đi tới trước mặt anh ta.
“Vết thương thế nào rồi? Có thể quay phim không?” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi, trong ánh mắt nhìn Phượng Cừ, đầy lo lắng.
Thấy được sự lo lắng trong mắt Đường Tâm Nhan, trên mặt Phượng Cừ lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Chỉ cần không động mạnh đến, sẽ không sao, Tâm Nhan, em… Em ăn sáng chưa? Có cần anh bảo trợ lý mua cho em không?”
Phượng Cừ hỏi, ánh mắt đào hoa, luôn nhìn chằm chằm lên người Đường Tâm Nhan, có điều anh ta thật sự phát hiện, Đường Tâm Nhan của hôm nay, trạng thái khác một trời một vực so với hôm qua.
“Em đã ăn rồi.”
Đạo diễn và nhân viên làm việc đã sớm ai vào vị trí của người nấy, thấy Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan, ông ta lập tức ra lệnh cho trợ lý gọi hai người đến chỗ quay phim.
Hai người đơn giản đọc lời thoại với nhau một lần, liền nhập tâm vào việc quay phim căng thẳng.
Trạng thái của Đường Tâm Nhan, khiến đạo diễn hết sức hài lòng, phần quay của hai người rất nhiều, nhưng họ đều quay một lần là đạt, không có cảnh NG nào.
Khiến Đường Tâm Nhan thật sự thả lỏng một hơi chính là Mặc Trì Úy thật sự thực hiện lời hứa của anh, trong lúc quay phim, chưa từng xuống xe.
Lúc ở hiện trường quay phim, Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ nhận được tin tức, nhưng hai người không quay lại xe, mà là chăm chỉ đọc lời thoại.
“Tay của anh thật sự không sao chứ? Có cần nghỉ ngơi một lát không?” Nhân lúc nghỉ giải lao, Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi.
Phượng Cừ lắc đầu.
“Không sao đâu, anh đã bảo trợ lý chuẩn bị nước rồi, lát nữa uống chút nước lạnh, em sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Phượng Cừ còn chưa nói xong, thì thấy Mặc Trì Úy từ trong xe bước xuống, trong tay cầm cái cốc.
Anh ta tới đây lúc nào? Chẳng lẽ anh ta nãy giờ đều ngồi trong chiếc xe đó?
Sự xuất hiện của Mặc Trì Úy, khiến cho hai lông mày của Phượng Cừ nhíu chặt lại.
“Anh… Sao anh lại xuống xe?”
Đường Tâm Nhan cũng không nghĩ tới, Mặc Trì Úy sẽ xuống xe, điều này làm cô rất bối rối.
Mặc Trì Úy trực tiếp đưa chiếc cốc trong tay, đặt vào tay của Đường Tâm Nhan.
“Vợ, anh đã nói lúc em quay phim, sẽ không xuống xe làm phiền em, nhưng bây giờ em đang nghỉ giải lao, anh không hề làm trái lời hứa với em, không phải sao?”
Mặc Trì Úy không cầm được lòng mình ở trên khuôn mặt đỏ hồng của Đường Tâm Nhan, hôn một cái, để lại dấu ấn của mình.
Thấy cảnh này, Phượng Cừ dường như cảm nhận được trong lòng mình lộp bộp một cái.
“Anh Cừ, cảm ơn sự chăm sóc của anh đối với vợ tôi.”
Mặc Trì Úy cuối cùng cũng đem ánh mắt, đặt trên người Phượng Cừ, bỗng dưng cảm ơn, khiến cho Phượng Cừ có chút mất tự nhiên.
“Tôi là đàn ông, hơn nữa còn là bạn của Tâm Nhan, chăm sóc cô ấy là chuyện nên làm, giám đốc Úy khách khí rồi.” Rốt cuộc đã lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm, Phượng Cừ hiểu rõ, ở hoàn cảnh nào thì nên nói những gì.
“Anh Cừ quả là một người thông minh, tôi tin tưởng anh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cái giới hạn này, anh Cừ sẽ giữ thật tốt.”
Mặc Trì Úy lại hé đôi môi mỏng gợi cảm, một lời hai ý, Phượng Cừ trong lòng hiểu rõ.
“Đương nhiên.”
Đối với câu trả lời của Phượng Cừ, Mặc Trì Úy rất hài lòng.
“Anh mau lên xe đi, bọn em sắp bắt đầu tiếp tục quay rồi.” Thấy ánh mắt của đạo diễn đang nhìn mình, hơn nữa cảnh quay tiếp theo đã dựng xong, chỉ vì Mặc Trì Úy ở đây, nên ông ta không dám ra gọi cô, Đường Tâm Nhan nhanh chóng đẩy Mặc Trì Úy lên xe.
“Chúc mừng em, hòa thuận như trước với giám đốc Úy.”
Lúc Đường Tâm Nhan quay lại trước mặt Phượng Cừ, Phượng Cừ nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn anh.” Đường Tâm Nhan không phủ nhận, mà còn chấp nhận lời chúc mừng của anh như lẽ đương nhiên, điều này khiến ngọn lửa hi vọng trong lòng của Phượng Cừ, bị dập tắt trong khoảnh khắc.
Xem ra đó chỉ là ảo giác của mình, nên từ bỏ đi thôi.
Tuy Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan vẫn luôn cẩn thận, nhưng ở cảnh quay cuối cùng, vẫn đụng đến vết thương của Phượng Cừ.
Thấy miếng băng tràn đầy máu đỏ, Đường Tâm Nhan tự trách không thôi.
“Xin lỗi anh, em… không phải em cố ý đâu.”
Đường Tâm Nhan mặt đầy lo lắng.
“Không sao, bác sĩ cũng nói rồi, chỉ là vết thương ngoài da thôi, em yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” Phượng Cừ nhẹ giọng an ủi.
Trợ lý cũng kịp thời mang hộp thuốc y tế đến, xử lý sạch sẽ vết thương của Phượng Cừ, sau đó băng bó lại.
“May mà đây là cảnh quay cuối rồi, nếu không thì không biết phải làm sao mới tốt.” Phượng Cừ cười nói.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Hay là anh đi bệnh viện cẩn thận kiểm tra lần nữa?” Đường Tâm Nhan lo lắng đề nghị.
Phượng Cừ lắc đầu
“Không cần đâu, em mau lên xe đi, nếu không giám đốc Úy sẽ lo lắng đấy.” Ánh mắt Phượng Cừ dừng trên chiếc xe mà Mặc Trì Úy đang ngồi, tuy Mặc Trì Úy vẫn chưa xuống xe, nhưng anh vẫn có thể xác định một cách rõ ràng, lúc Mặc Trì Úy nhìn thấy anh tiếp xúc với Đường Tâm Nhan, vẫn cực kì ghen.
Vì để bản thân có thể phát triển tốt hơn ở giới giải trí, Phượng Cừ vẫn quyết định, giữ khoảng cách nhất định với Đường Tâm Nhan, chỉ có như vậy, bản thân anh mới an toàn, nếu không chỉ cần một ánh mắt của Mặc Trì Úy cũng có thể giết người.
“Anh nhất quyết không đi bệnh viện sao?” Đường Tâm Nhan hỏi lại lần nữa, cho tới khi Phượng Cừ bảo đảm mấy lần, không có vấn đề gì, cô mới quay người lên xe của Mặc Trì Úy.
“Người phụ nữ này, anh đợi em một lúc rồi đấy.”
Tuy không xuống xe, nhưng Mặc Trì Úy ngồi trong xe, nhìn rõ ràng, sự tiếp xúc giữa Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan, anh rất chắc chắn, Phượng Cừ là người thông minh, không hề có tiếp xúc nào khác ngoài công việc với người phụ nữ của mình.
“Cánh tay của Phượng Cừ lại chảy máu rồi, cho nên em… Em có hơi lo lắng, nói cho cùng anh ấy cũng vì cứu em mới bị thương.”
Đường Tâm Nhan không hề giấu giếm.
“Em yên tâm đi, trợ lý của anh ta sẽ chăm sóc anh ta.”
Mặc Trì Úy nói xong câu này, hôn trộm lên mặt của Đường Tâm Nhan một cái, liền trực tiếp khởi động xe.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Thấy đây không phải đường về nhà, Đường Tâm Nhan có chút ngạc nhiên hỏi.
“Đến bệnh viện, giáo sư Triệu đến rồi.”
Cô biết Mặc Trì Úy rất tôn trọng vị giáo sư Triệu này, cho nên Đường Tâm Nhan không đưa ra ý kiến gì khác.
Triệu Hân Hân, hi vọng cô không vì sự xuất hiện của bố mình, mà chủ động gây chiến với tôi, tôi Đường Tâm Nhan, cũng không phải dạng hiền lành đâu.
Nghĩ đến ánh mắt ngập tràn đố kỵ của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.