Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!
Chương 298: Yêu là yêu, không yêu là không yêu
Đường Quả Miểu Miểu
13/11/2021
Thím Vương làm bữa sáng, nhìn Đường Tâm Nhan đang dựa vào ghế sô pha với đôi mắt đỏ hoe, quan tâm nói: “Cô chủ, cô có chuyện gì vậy? Có phải trong người có chỗ nào không thoải mái không?”
Đường Tâm Nhan khịt mũi, cô cười lắc đầu với thím Vương: “Không sao, tôi vừa xem một bộ phim truyền hình buồn nên hơi xúc động một chút thôi.”
Thím Vương liếc nhìn ti vi, rõ ràng là tin tức giải trí, làm sao mà buồn được chứ? Trong khi Đường Tâm Nhan đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn, thím Vương đã bí mật gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy. Lúc đó Mặc Trì Úy đang ở văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Hải, cả đêm anh không ngủ, thân hình nghiêm nghị đứng trước cửa sổ rộng rãi và sáng sủa kiểu Pháp, đầu ngón tay mảnh khảnh đang cầm điếu thuốc, đôi mắt hơi híp lại.
Điện thoại rung lên một hồi lâu anh mới quay người bước đến bàn làm việc. Nhìn thấy số người gọi đến, anh nhấn nút trả lời.”Anh Mặc, vợ anh xem tin tức giải trí thôi mà cũng khóc luôn rồi. Anh có muốn trở về một chuyến không?”
Mặc Trì Úy dùng sức nắm chặt điện thoại di động, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, vài giây sau, anh lạnh giọng nói: “Thím ở nhà chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Thím Vương muốn nói gì đó, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Đường Tâm Nhan đứng ở cách đó không xa. Thím Vương nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan tái nhợt, bà lắp bắp nói: “Cô chủ… Tôi…” “Thím Vương, anh ấy nói không về sao?”
Thím Vương nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Đường Tâm Nhan, bà gật đầu: “Cô chủ, tôi nghĩ anh nhà chỉ là bận công việc quá thôi.” Đường Tâm Nhan khẽ ‘ừm’ một tiếng. Trở lại phòng ăn, cô cúi đầu chậm rãi ăn sáng.
Tay nghề của thím Vương rất khá, điểm tâm ăn sáng bà làm đều là mùi vị mà cô thích. Thím Vương đứng sang một bên, nhìn người phụ nữ nhỏ bé với hàng mi dài đang yên lặng ăn cháo, trong lòng thầm thở dài.
Đôi vợ chồng trẻ này 8 phần là đã xảy ra mâu thuẫn! Sau khi ăn sáng, Đường Tâm Nhan lấy gương và thuốc mỡ bôi thuốc lên vết bầm tím trên cổ.
Nghĩ đến mỗi lần cô bị thương đều là thuốc anh thoa thuốc cho cô, ngực cô bỗng cảm giác đau nhức khó tả. Đêm qua, cô không nên tỏ tình, đúng không? Sự táo bạo của cô có phải đã dọa anh sợ rồi sao?
Đây không phải lần đầu tiên bị đàn ông ruồng bỏ, vậy nên dù đau đớn thế nào cô vẫn có thể nghiến răng kiên cường mạnh mẽ sống tiếp. Mỗi ngày, cô đều cố làm cho cuộc sống thêm phong phú đủ đầy, ngoài việc đóng phim, cô còn học thiết kế thời trang. Ngoại trừ thỉnh thoảng trong đêm khuya thanh vắng, cô sẽ nghĩ đến người đàn ông đã không trở lại Cẩm Tú Viên kể từ sau khi cô thổ lộ, cuộc sống của cô vẫn bình thường, không có gì đặc biệt, cũng không có gì không đặc biệt.
Ở phim trường, sau khi Giang Na Nhi nhận ra cô và Mặc Trì Úy không còn qua lại nữa, cô ta hết lần này đến lần khác cười nhạo cô, thỉnh thoảng lại bí mật dùng những thủ đoạn nhỏ để phá cô quay phim.
Những lúc không vui, cô sẽ đáp trả lại cô ta, nhưng hầu hết thời gian, cô không thèm quan tâm đến.
Trong nháy mắt, mười ngày trôi qua. Trong khoảng thời gian này, cô không gọi điện hay nhắn tin với Mặc Trì Úy một lần nào. Khi không phải quay cảnh đêm, cô sẽ trở về Cẩm Tú Viên nhưng cô chưa bao giờ thấy anh trong căn hộ.
Có một đêm trở về, cô mở tủ thấy áo sơ mi và quần tây của anh còn thiếu vài bộ, mới nhận ra anh đã quay lại khi cô không có ở nhà. Cô hoàn toàn không hiểu tại sao mối quan hệ đang nồng ấm giữa hai người lại trở nên như thế này, cô không có dũng khí đi tìm anh, thậm chí còn không có tâm trí để chất vấn anh. Trong thế giới tình yêu, ai có thể phân biệt được đúng sai? Yêu là yêu, không yêu chính là không yêu. Suy cho cùng, yêu chỉ có một lý do duy nhất, nhưng không yêu thì lại có muôn ngàn lý do.
Đường Tâm Nhan khịt mũi, cô cười lắc đầu với thím Vương: “Không sao, tôi vừa xem một bộ phim truyền hình buồn nên hơi xúc động một chút thôi.”
Thím Vương liếc nhìn ti vi, rõ ràng là tin tức giải trí, làm sao mà buồn được chứ? Trong khi Đường Tâm Nhan đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn, thím Vương đã bí mật gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy. Lúc đó Mặc Trì Úy đang ở văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Hải, cả đêm anh không ngủ, thân hình nghiêm nghị đứng trước cửa sổ rộng rãi và sáng sủa kiểu Pháp, đầu ngón tay mảnh khảnh đang cầm điếu thuốc, đôi mắt hơi híp lại.
Điện thoại rung lên một hồi lâu anh mới quay người bước đến bàn làm việc. Nhìn thấy số người gọi đến, anh nhấn nút trả lời.”Anh Mặc, vợ anh xem tin tức giải trí thôi mà cũng khóc luôn rồi. Anh có muốn trở về một chuyến không?”
Mặc Trì Úy dùng sức nắm chặt điện thoại di động, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, vài giây sau, anh lạnh giọng nói: “Thím ở nhà chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Thím Vương muốn nói gì đó, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Đường Tâm Nhan đứng ở cách đó không xa. Thím Vương nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan tái nhợt, bà lắp bắp nói: “Cô chủ… Tôi…” “Thím Vương, anh ấy nói không về sao?”
Thím Vương nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Đường Tâm Nhan, bà gật đầu: “Cô chủ, tôi nghĩ anh nhà chỉ là bận công việc quá thôi.” Đường Tâm Nhan khẽ ‘ừm’ một tiếng. Trở lại phòng ăn, cô cúi đầu chậm rãi ăn sáng.
Tay nghề của thím Vương rất khá, điểm tâm ăn sáng bà làm đều là mùi vị mà cô thích. Thím Vương đứng sang một bên, nhìn người phụ nữ nhỏ bé với hàng mi dài đang yên lặng ăn cháo, trong lòng thầm thở dài.
Đôi vợ chồng trẻ này 8 phần là đã xảy ra mâu thuẫn! Sau khi ăn sáng, Đường Tâm Nhan lấy gương và thuốc mỡ bôi thuốc lên vết bầm tím trên cổ.
Nghĩ đến mỗi lần cô bị thương đều là thuốc anh thoa thuốc cho cô, ngực cô bỗng cảm giác đau nhức khó tả. Đêm qua, cô không nên tỏ tình, đúng không? Sự táo bạo của cô có phải đã dọa anh sợ rồi sao?
Đây không phải lần đầu tiên bị đàn ông ruồng bỏ, vậy nên dù đau đớn thế nào cô vẫn có thể nghiến răng kiên cường mạnh mẽ sống tiếp. Mỗi ngày, cô đều cố làm cho cuộc sống thêm phong phú đủ đầy, ngoài việc đóng phim, cô còn học thiết kế thời trang. Ngoại trừ thỉnh thoảng trong đêm khuya thanh vắng, cô sẽ nghĩ đến người đàn ông đã không trở lại Cẩm Tú Viên kể từ sau khi cô thổ lộ, cuộc sống của cô vẫn bình thường, không có gì đặc biệt, cũng không có gì không đặc biệt.
Ở phim trường, sau khi Giang Na Nhi nhận ra cô và Mặc Trì Úy không còn qua lại nữa, cô ta hết lần này đến lần khác cười nhạo cô, thỉnh thoảng lại bí mật dùng những thủ đoạn nhỏ để phá cô quay phim.
Những lúc không vui, cô sẽ đáp trả lại cô ta, nhưng hầu hết thời gian, cô không thèm quan tâm đến.
Trong nháy mắt, mười ngày trôi qua. Trong khoảng thời gian này, cô không gọi điện hay nhắn tin với Mặc Trì Úy một lần nào. Khi không phải quay cảnh đêm, cô sẽ trở về Cẩm Tú Viên nhưng cô chưa bao giờ thấy anh trong căn hộ.
Có một đêm trở về, cô mở tủ thấy áo sơ mi và quần tây của anh còn thiếu vài bộ, mới nhận ra anh đã quay lại khi cô không có ở nhà. Cô hoàn toàn không hiểu tại sao mối quan hệ đang nồng ấm giữa hai người lại trở nên như thế này, cô không có dũng khí đi tìm anh, thậm chí còn không có tâm trí để chất vấn anh. Trong thế giới tình yêu, ai có thể phân biệt được đúng sai? Yêu là yêu, không yêu chính là không yêu. Suy cho cùng, yêu chỉ có một lý do duy nhất, nhưng không yêu thì lại có muôn ngàn lý do.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.