Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 22
Nữ vương không ở nhà
14/01/2022
Tiêu Bảo Huy cũng nhỏ tuổi hơn Tiêu Cửu Phong, cho nên bàn về bối phận, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi này vẫn phải gọi Thần Quang một tiếng mợ nhỏ.
Thần Quang nghe thấy cô ấy gọi tiếng mợ nhỏ kia, vốn đã xấu hổ nay lại càng ngại ngùng hơn: “Chị cứ gọi tôi là Thần Quang là được rồi.”
Vợ Tiêu Bảo Huy nghe vậy mới đáp: “Sao lại thế được, nên gọi mợ nhỏ thì phải gọi, nhà họ Tiêu chúng tôi ở thôn Hoa Câu Tử cũng chỉ còn lại mười mấy hộ gia đình mà thôi, bàn về quan hệ cũng đều nói, vai vế cấp bậc từ thời cụ tổ cũng không thể bỏ được. Mợ nhỏ à, cô không cần phải khách sáo với tôi, cứ gọi tôi là vợ Bảo Huy là được.”
Thần Quang đành phải gật đầu: “Ừm, vợ Bảo Huy.”
Trong phút chốc, cô lại nhớ tới lời Tiêu Cửu Phong từng nói, bây giờ cô vẫn chưa phải là vợ của anh, anh chỉ đăng ký cho cô vào hộ khẩu thế thôi, chứ chưa đăng ký kết hôn với cô.
Theo như những gì Thần Quang thấy, chẳng qua anh vẫn muốn bỏ cô, lúc nào cũng chực chờ suy nghĩ ném mình ra ngoài, để có thể đi tìm người tốt hơn giống như sư tỷ chứ gì.
Bây giờ cô lại nghe thấy xưng hô mợ nhỏ này, quả thật là chiếm lợi rồi. Nếu như để anh ta biết, chắc chắn anh ta sẽ tức giận cho mà xem.
Chợt nhớ vừa nãy Tiêu Bảo Đường cũng gọi mình là mợ nhỏ, nhìn cái vẻ mặt đó của Tiêu Cửu Phong cứ như là mình giành ăn của anh không bằng, xem ra là đúng thế thật rồi!
Trong lúc nói chuyện, vợ Tiêu Bảo Huy bắt đầu dạy cô cách nhổ cỏ, làm sao để phân biệt được mầm hoa với cỏ, nhổ lên như thế nào mới nhanh mà lại không mệt.
Vợ Tiêu Bảo Huy hướng dẫn rất tận tình và rõ ràng, Thần Quang nghe một hồi liền nhớ kỹ, sau đó học theo chị ta bắt đầu nhổ cỏ.
Lúc này mấy cô vợ bên cạnh cũng đi theo góp vui, mọi người vừa làm việc vừa nói chuyện. Chủ đề vẫn xoay quanh Thần Quang, hỏi Thần Quang cái này cái kia, còn hóng hớt chuyện của Tiêu Cửu Phong.
“Ngoài miệng Cửu Phong cứ chê vợ, nhưng thực ra cũng thương vợ lắm đấy!”
“Thần Quang, cô nói cho chúng tôi nghe xem, Cửu Phong đối xử với cô như thế nào hả?”
“Có phải ban đêm Cửu Phong vô cùng lợi hại? Cô chịu được thật sao?”
Người nói câu này bèn nhìn Thần Quang từ trên xuống dưới, thấy thân thể nhỏ nhắn kia của Thần Quang bèn nhịn cười.
Ánh mắt Thần Quang hơi mơ hồ, cô nghĩ đi nghĩ lại rồi nghiêm túc nói: “Anh Cửu Phong rất tốt, mặc dù nhìn anh ấy hung dữ thế thôi nhưng thật ra không hề hung dữ chút nào.”
Vừa dứt lời, người nào người nấy lập tức cười không nhặt được mồm, đến cả Tiêu Vợ Bảo Huy cũng cười nghiêng ngả như thể được mùa.
Nhìn cô vợ nhỏ này đi, mở miệng đóng miệng cũng đều gọi là anh Cửu Phong, vừa ngọt ngào lại mềm mại, còn muốn cố gắng chứng minh cho mọi người thấy anh Cửu Phong nhà cô không hề hung dữ, đúng thật là...
Mọi người cười đến nỗi không dừng lại được.
Thần Quang bị cười thì mặt mũi lại đỏ lên, cô thực sự không biết rốt cuộc mọi người cười cái gì, chẳng lẽ cô nói không đúng sao?
Một hồi sau cũng đã nhổ xong cỏ ở phía bên này, lúc bấy giờ vợ Tiêu Bảo Huy bèn dẫn mọi người sang chỗ khác nhổ cỏ.
Bởi vì chỗ bông vải bên kia nằm ở phía dưới mương, cỏ lại mọc rải rác, cho nên mọi người cũng dần tản ra.
Thần Quang định đi theo vợ Tiêu Bảo Huy, nhưng lại nhìn thấy cô ấy đang nói chuyện với người khác, nên cô đành phải theo đoàn người đến vùng đất khác được ngăn cách bên trong rừng cây.
Khoảng đất này bên cạnh có một một cái giếng, vừa tới nơi cô đã thấy có mấy người phụ nữ nhổ cỏ ở đấy.
Nhưng mà đứng được một lúc, Thần Quang đã cảm thấy không được bình thường, có một người phụ nữ cứ liên tục nhìn cô.
Cái nhìn này không giống với ánh mắt của người khác.
Người khác là tò mò, đánh giá, mang theo ý cười thăm dò, nhưng mà chị kia thì không giống. Dáng vẻ ấy của chị ta cứ như là cô đã cướp mất thức ăn của chị ta vậy!
Thần Quang thầm giật mình, cố gắng nhớ lại, lúc trước mình xuống núi đều đi cùng sư thái, nhưng mấy năm trước sư thái đã không còn nữa, trước khi đi người dặn dò Thần Quang rằng cô không nên tùy tiện xuống núi.
Thần Quang nghe thấy cô ấy gọi tiếng mợ nhỏ kia, vốn đã xấu hổ nay lại càng ngại ngùng hơn: “Chị cứ gọi tôi là Thần Quang là được rồi.”
Vợ Tiêu Bảo Huy nghe vậy mới đáp: “Sao lại thế được, nên gọi mợ nhỏ thì phải gọi, nhà họ Tiêu chúng tôi ở thôn Hoa Câu Tử cũng chỉ còn lại mười mấy hộ gia đình mà thôi, bàn về quan hệ cũng đều nói, vai vế cấp bậc từ thời cụ tổ cũng không thể bỏ được. Mợ nhỏ à, cô không cần phải khách sáo với tôi, cứ gọi tôi là vợ Bảo Huy là được.”
Thần Quang đành phải gật đầu: “Ừm, vợ Bảo Huy.”
Trong phút chốc, cô lại nhớ tới lời Tiêu Cửu Phong từng nói, bây giờ cô vẫn chưa phải là vợ của anh, anh chỉ đăng ký cho cô vào hộ khẩu thế thôi, chứ chưa đăng ký kết hôn với cô.
Theo như những gì Thần Quang thấy, chẳng qua anh vẫn muốn bỏ cô, lúc nào cũng chực chờ suy nghĩ ném mình ra ngoài, để có thể đi tìm người tốt hơn giống như sư tỷ chứ gì.
Bây giờ cô lại nghe thấy xưng hô mợ nhỏ này, quả thật là chiếm lợi rồi. Nếu như để anh ta biết, chắc chắn anh ta sẽ tức giận cho mà xem.
Chợt nhớ vừa nãy Tiêu Bảo Đường cũng gọi mình là mợ nhỏ, nhìn cái vẻ mặt đó của Tiêu Cửu Phong cứ như là mình giành ăn của anh không bằng, xem ra là đúng thế thật rồi!
Trong lúc nói chuyện, vợ Tiêu Bảo Huy bắt đầu dạy cô cách nhổ cỏ, làm sao để phân biệt được mầm hoa với cỏ, nhổ lên như thế nào mới nhanh mà lại không mệt.
Vợ Tiêu Bảo Huy hướng dẫn rất tận tình và rõ ràng, Thần Quang nghe một hồi liền nhớ kỹ, sau đó học theo chị ta bắt đầu nhổ cỏ.
Lúc này mấy cô vợ bên cạnh cũng đi theo góp vui, mọi người vừa làm việc vừa nói chuyện. Chủ đề vẫn xoay quanh Thần Quang, hỏi Thần Quang cái này cái kia, còn hóng hớt chuyện của Tiêu Cửu Phong.
“Ngoài miệng Cửu Phong cứ chê vợ, nhưng thực ra cũng thương vợ lắm đấy!”
“Thần Quang, cô nói cho chúng tôi nghe xem, Cửu Phong đối xử với cô như thế nào hả?”
“Có phải ban đêm Cửu Phong vô cùng lợi hại? Cô chịu được thật sao?”
Người nói câu này bèn nhìn Thần Quang từ trên xuống dưới, thấy thân thể nhỏ nhắn kia của Thần Quang bèn nhịn cười.
Ánh mắt Thần Quang hơi mơ hồ, cô nghĩ đi nghĩ lại rồi nghiêm túc nói: “Anh Cửu Phong rất tốt, mặc dù nhìn anh ấy hung dữ thế thôi nhưng thật ra không hề hung dữ chút nào.”
Vừa dứt lời, người nào người nấy lập tức cười không nhặt được mồm, đến cả Tiêu Vợ Bảo Huy cũng cười nghiêng ngả như thể được mùa.
Nhìn cô vợ nhỏ này đi, mở miệng đóng miệng cũng đều gọi là anh Cửu Phong, vừa ngọt ngào lại mềm mại, còn muốn cố gắng chứng minh cho mọi người thấy anh Cửu Phong nhà cô không hề hung dữ, đúng thật là...
Mọi người cười đến nỗi không dừng lại được.
Thần Quang bị cười thì mặt mũi lại đỏ lên, cô thực sự không biết rốt cuộc mọi người cười cái gì, chẳng lẽ cô nói không đúng sao?
Một hồi sau cũng đã nhổ xong cỏ ở phía bên này, lúc bấy giờ vợ Tiêu Bảo Huy bèn dẫn mọi người sang chỗ khác nhổ cỏ.
Bởi vì chỗ bông vải bên kia nằm ở phía dưới mương, cỏ lại mọc rải rác, cho nên mọi người cũng dần tản ra.
Thần Quang định đi theo vợ Tiêu Bảo Huy, nhưng lại nhìn thấy cô ấy đang nói chuyện với người khác, nên cô đành phải theo đoàn người đến vùng đất khác được ngăn cách bên trong rừng cây.
Khoảng đất này bên cạnh có một một cái giếng, vừa tới nơi cô đã thấy có mấy người phụ nữ nhổ cỏ ở đấy.
Nhưng mà đứng được một lúc, Thần Quang đã cảm thấy không được bình thường, có một người phụ nữ cứ liên tục nhìn cô.
Cái nhìn này không giống với ánh mắt của người khác.
Người khác là tò mò, đánh giá, mang theo ý cười thăm dò, nhưng mà chị kia thì không giống. Dáng vẻ ấy của chị ta cứ như là cô đã cướp mất thức ăn của chị ta vậy!
Thần Quang thầm giật mình, cố gắng nhớ lại, lúc trước mình xuống núi đều đi cùng sư thái, nhưng mấy năm trước sư thái đã không còn nữa, trước khi đi người dặn dò Thần Quang rằng cô không nên tùy tiện xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.