Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 25
Nữ vương không ở nhà
19/01/2022
Thần Quang nghe vậy thì suy nghĩ một hồi, cuối cùng thốt ra một câu: “Cán bộ nói, xã hội đã hiện đại, không còn chuyện bỏ vợ, chỉ có thể ly hôn.”
Ly hôn cũng phải cần sự đồng ý của cô đó, nếu không cô sẽ đi tìm hội trưởng hội phụ nữ để tố cáo!
Lời này của cô khiến Tuệ An vô cùng tức giận, đúng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Chị ta cắn răng nói: “Em không thể có tí khí phách nào sao? Chẳng lẽ trong lòng chồng mình nhớ nhung người phụ nữ khác, cùng người phụ nữ khác lăn qua lăn lại trên giường sau lưng em mà em cũng chấp nhận được hay sao?”
Thần Quang: “Chỉ cần cho em ăn cơm là được, ai cần biết anh ta làm cái gì chứ?”
Tuệ An nghe câu này mà hai mắt trợn tròn lên.
Thần Quang nhún vai: “Bây giờ người ta cho em ăn cơm, cũng không nói muốn đuổi em đi, em đây cũng không phải đang sống rất tốt hay sao? Thế thì có cái gì phải lo nghĩ nữa?”
Tuệ An lại hít sâu một cái, đúng là không thể nào hiểu được, sao mình lại có cái cô sư muội như thế này cơ chứ?
Thần Quang liếc qua người phụ nữ bên cạnh: “Mà bây giờ ai cũng kêu em là mợ nhỏ, nói em là cô vợ nhỏ của Tiêu Cửu Phong, người được danh phận đó là em, cũng đâu có phải là chị ta. Chị ta chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn thế thôi, người cần tức giận là chị ta mới phải!”
Cuối cùng Tuệ An cũng chính thức không nói được lời nào nữa.
Chị ấy nắm chặt một nhúm cỏ, cứ đứng ở đó, nhìn Thần Quang rất lâu.
Rất lâu sau này Tuệ An mới hiểu, vì sao sư thái lại nói Thần Quang may mắn, luôn muốn để cô đi đọc những kinh phật khó nhất rồi.
Bởi vì trong não của cái người này toàn là đạo lý của thần linh, hoàn toàn không giống với người bình thường! !
Đến lúc Tuệ An rời đi, Thần Quang cuối cùng cũng có được sự yên tĩnh, cô có thể tập trung nhổ cỏ.
Nhưng thật ra trong đầu cô cũng nghĩ đến chuyện này.
Liên quan tới chuyện lúc trước Tiêu Cửu Phong có một người phụ nữ.
Hầu hết những thứ cô đọc đều là là kinh phật, nhưng mà thỉnh thoảng, mấy sư tỷ cũng sẽ kiếm mấy quyển sách giải trí đến đọc. Lúc sư thái còn sống, bà sẽ bất chợt đi kiểm tra, thu hết mấy quyển sách linh tinh đó của sư tỷ lại, sau khi phạt các sư tỷ quỳ xuống sám hối xong sẽ đặt những quyển sách giải trí kia bên cạnh sọt rác, hôm sau mang đi đốt.
Nhưng mà sư thái không biết rằng, thi thoảng Thần Quang sẽ lật xem những quyển sách chưa bị mang đi đốt kia.
Sư thái cũng không biết chuyện này, bà ấy có thể trông chừng được những người không nghe lời nhất, lại không quản được một người ngoan ngoãn luôn ở bên cạnh.
Vì thế mà Thần Quang cũng biết một ít liên quan tới chuyện nam nữ.
Cho nên đây chính là chàng có tình thiếp cũng có ý mà sư tỷ nói tới, chẳng qua là hữu duyên vô phận, mà cô chính là nhân tố đứng giữa cản đường hai người bọn họ.
Tay Thần Quang vẫn đang nhổ cỏ, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chút tính toán nhỏ nhặt này của mình.
Lâu lâu lại ngẩng đầu lên, cô vẫn có thể nhìn thấy cô Vương Thúy Hồng kia nhìn về phía mình.
Ánh mắt kia của Vương Thúy Hồng quả thực là hận không thể đẩy cô sang một bên, để cô ta chiếm vị trí đó.
Nghĩ cũng hay ghê!
Thần Quang quyết định, làm gì thì làm cũng nhất định phải ngồi lên cái vị trí này, không thể để cho cô ta cướp đi.
Nhiều cháo gạo và cháo bột ngô như thế, không thể người khác chiếm lợi được.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy có người nói: “Chú, tôi kéo lại như thế này có được không?”
Lỗ tai của Thần Quang rất thính, vừa nghe đã nhận ra đây là giọng của Tiêu Bảo Đường đang nói, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đám đàn ông cầm cái gì đó đi về phía bên này, mà Tiêu Cửu Phong vừa lúc cũng đang đứng ở phía đó.
Thần Quang lập tức quay sang nhìn Vương Thúy Hồng bên cạnh, thấy Vương Thúy Hồng cũng ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Phong.
Ánh mắt kia đúng là nhìn chằm chằm không dời mắt mà.
Thần Quang siết tay thành nắm đấm nhỏ.
Đó là chồng của cô mà!
Tiêu Cửu Phong đi cùng với mấy người Tiêu Bảo Đường tới văn phòng, nhìn kỹ động cơ và máy bơm thì chợt nhận ra đây là máy phát điện Diesel. Anh đã từng dùng qua loại mày này, về phần máy bơm, đại khái có nghe người ta nhắc tới, cũng biết được cách dùng như thế nào.
Ly hôn cũng phải cần sự đồng ý của cô đó, nếu không cô sẽ đi tìm hội trưởng hội phụ nữ để tố cáo!
Lời này của cô khiến Tuệ An vô cùng tức giận, đúng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Chị ta cắn răng nói: “Em không thể có tí khí phách nào sao? Chẳng lẽ trong lòng chồng mình nhớ nhung người phụ nữ khác, cùng người phụ nữ khác lăn qua lăn lại trên giường sau lưng em mà em cũng chấp nhận được hay sao?”
Thần Quang: “Chỉ cần cho em ăn cơm là được, ai cần biết anh ta làm cái gì chứ?”
Tuệ An nghe câu này mà hai mắt trợn tròn lên.
Thần Quang nhún vai: “Bây giờ người ta cho em ăn cơm, cũng không nói muốn đuổi em đi, em đây cũng không phải đang sống rất tốt hay sao? Thế thì có cái gì phải lo nghĩ nữa?”
Tuệ An lại hít sâu một cái, đúng là không thể nào hiểu được, sao mình lại có cái cô sư muội như thế này cơ chứ?
Thần Quang liếc qua người phụ nữ bên cạnh: “Mà bây giờ ai cũng kêu em là mợ nhỏ, nói em là cô vợ nhỏ của Tiêu Cửu Phong, người được danh phận đó là em, cũng đâu có phải là chị ta. Chị ta chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn thế thôi, người cần tức giận là chị ta mới phải!”
Cuối cùng Tuệ An cũng chính thức không nói được lời nào nữa.
Chị ấy nắm chặt một nhúm cỏ, cứ đứng ở đó, nhìn Thần Quang rất lâu.
Rất lâu sau này Tuệ An mới hiểu, vì sao sư thái lại nói Thần Quang may mắn, luôn muốn để cô đi đọc những kinh phật khó nhất rồi.
Bởi vì trong não của cái người này toàn là đạo lý của thần linh, hoàn toàn không giống với người bình thường! !
Đến lúc Tuệ An rời đi, Thần Quang cuối cùng cũng có được sự yên tĩnh, cô có thể tập trung nhổ cỏ.
Nhưng thật ra trong đầu cô cũng nghĩ đến chuyện này.
Liên quan tới chuyện lúc trước Tiêu Cửu Phong có một người phụ nữ.
Hầu hết những thứ cô đọc đều là là kinh phật, nhưng mà thỉnh thoảng, mấy sư tỷ cũng sẽ kiếm mấy quyển sách giải trí đến đọc. Lúc sư thái còn sống, bà sẽ bất chợt đi kiểm tra, thu hết mấy quyển sách linh tinh đó của sư tỷ lại, sau khi phạt các sư tỷ quỳ xuống sám hối xong sẽ đặt những quyển sách giải trí kia bên cạnh sọt rác, hôm sau mang đi đốt.
Nhưng mà sư thái không biết rằng, thi thoảng Thần Quang sẽ lật xem những quyển sách chưa bị mang đi đốt kia.
Sư thái cũng không biết chuyện này, bà ấy có thể trông chừng được những người không nghe lời nhất, lại không quản được một người ngoan ngoãn luôn ở bên cạnh.
Vì thế mà Thần Quang cũng biết một ít liên quan tới chuyện nam nữ.
Cho nên đây chính là chàng có tình thiếp cũng có ý mà sư tỷ nói tới, chẳng qua là hữu duyên vô phận, mà cô chính là nhân tố đứng giữa cản đường hai người bọn họ.
Tay Thần Quang vẫn đang nhổ cỏ, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chút tính toán nhỏ nhặt này của mình.
Lâu lâu lại ngẩng đầu lên, cô vẫn có thể nhìn thấy cô Vương Thúy Hồng kia nhìn về phía mình.
Ánh mắt kia của Vương Thúy Hồng quả thực là hận không thể đẩy cô sang một bên, để cô ta chiếm vị trí đó.
Nghĩ cũng hay ghê!
Thần Quang quyết định, làm gì thì làm cũng nhất định phải ngồi lên cái vị trí này, không thể để cho cô ta cướp đi.
Nhiều cháo gạo và cháo bột ngô như thế, không thể người khác chiếm lợi được.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy có người nói: “Chú, tôi kéo lại như thế này có được không?”
Lỗ tai của Thần Quang rất thính, vừa nghe đã nhận ra đây là giọng của Tiêu Bảo Đường đang nói, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đám đàn ông cầm cái gì đó đi về phía bên này, mà Tiêu Cửu Phong vừa lúc cũng đang đứng ở phía đó.
Thần Quang lập tức quay sang nhìn Vương Thúy Hồng bên cạnh, thấy Vương Thúy Hồng cũng ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Phong.
Ánh mắt kia đúng là nhìn chằm chằm không dời mắt mà.
Thần Quang siết tay thành nắm đấm nhỏ.
Đó là chồng của cô mà!
Tiêu Cửu Phong đi cùng với mấy người Tiêu Bảo Đường tới văn phòng, nhìn kỹ động cơ và máy bơm thì chợt nhận ra đây là máy phát điện Diesel. Anh đã từng dùng qua loại mày này, về phần máy bơm, đại khái có nghe người ta nhắc tới, cũng biết được cách dùng như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.