Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 30
Nữ vương không ở nhà
27/01/2022
Thần Quang thầm nghĩ, dù đối phương rất đáng ghét nhưng không sao, cô nhịn được, Đức Phật từng nói, chỉ có nhẫn mới dừng lại được cuộc tranh luận và chỉ trích.
Cô phải nhẫn, phải nhịn!
Mà lúc này Vương Thúy Hồng cũng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt u ám của cô ta nhìn vào đôi mắt như mở cờ trong bụng của Thần Quang, cô ta lập tức giật mình, nước mắt không kìm được trào ra khỏi bờ mi, sau đó che miệng lại, đột nhiên nói: “Tôi đi sang bên kia xem đây.”
Nói xong, lập tức chạy vụt đi.
Sau khi chị ta bỗng nhiên chạy đi, mấy người phụ nữ cũng hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn nhau bật cười.
“Cô ta cũng thật là, đã nhiều năm như vậy còn nhung nhớ Tiêu Cửu Phong!”
“Khuyên cũng vô dụng, có nói được đâu!”
“Cứ làm ồn ào lên xem, lát nữa Thiết Xuyên nhà cô ta mà biết được, chả lẽ còn không lên cơn hay sao? Đánh nhau ầm ĩ, suốt thời gian qua không có ngày nào yên tĩnh!”
“Đúng đấy, đã lập gia đình cả rồi, cũng đâu thể ly hôn, đại đội sản xuất Hoa Câu Tử chúng ta từ đó tới giờ cũng có thấy ai ly hôn đâu!”
“Ly hôn thì sao, dù gì cô vợ nhỏ này Cửu Phong cũng đã dẫn vào cửa rồi.”
Sau khi bàn tán một hồi, mọi người rốt cục cũng nhận ra, cô vợ nhỏ đang đứng ngay bên cạnh, ai nấy đều biết nên tránh vấn đề này đi, liền cười xòa: “Thần Quang, những cái này không liên quan gì tới cô đâu, cô không nên để trong lòng, chúng ta nói cái khác đi.”
Thần Quang chớp mắt mấy cái: “Ừ, tôi biết mà! Tôi không để ý đâu!”
Dù sao Vương Thúy Hồng cũng đã chạy, người khổ không phải là cô.
Mặc dù sư thái từng nói, là người thì không thể làm khổ người khác để mua vui, giúp người là trên hết. Nhưng theo Thần Quang thấy, cô vẫn muốn ăn cơm nhà họ Tiêu mà, còn chưa ăn đủ đâu nhé.
Ăn cơm là việc lớn, không thể tùy tiện tặng cho người khác được.
Đang miên man suy nghĩ, sự chú ý của mấy người phụ nữ lại dồn sang cái khác.
Ninh Quế Hoa sát lại gần, thì thầm hỏi: “Thế ban đêm hắn… có lợi hại không?”
Thần Quang nghĩ nghĩ: “Kể ra cũng được.”
Lời này vừa phát ra, mấy người phụ nữ xung quanh đều tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc là có lợi hại hay không?”
Thần Quang: “Nhìn thì nghiêm khắc, nhưng thật ra cũng không gắt lắm đâu!”
Trong phút chốc mấy người phụ nữ đều trừng to mắt, nhìn nhau không dám tin.
Ninh Quế Hoa không thể ngờ được, phải biết rằng lúc các cô còn trẻ, Tiêu Cửu Phong chính là người đánh nhau tàn nhẫn nhất trong thôn, thân thể vừa cao vừa khoe.
Mặc dù sau đó anh rời thôn, nhưng dân làng ai cũng luôn miệng nhắc tới Tiêu Cửu Phong hồi ấy ra sao.
Nói thật, thiếu nữ khi ấy ít nhiều gì cũng đều sẽ nhớ nhung Tiêu Cửu Phong, dù sao anh cũng không giống những người khác.
Sau đó bao nhiêu năm đã trôi qua, tất cả mọi người đều đã lập gia đình cả rồi, đến lúc anh trở về thì bọn họ cũng đã lấy chồng sinh con, trong lòng họ cũng không có ý nghĩ gì khác. Nhưng vẫn là không nhịn được tò mò mà nghe ngóng xem thiếu niên cường tráng có thể một mình đánh được mấy người năm đó giờ thế nào rồi.
Đặc biệt là ngay lúc nãy, chàng thanh niên từng được bao cô gái khắc cốt ghi tâm kia lại cởi áo khoác ra, để lộ lồng ngực đàn ông cường tráng, động tác nào cũng mạnh mẽ, dứt khoát. Đúng là khiến người ta nhìn không rời mắt mà.
Thần Quang: “Thì là thật mà… Con người anh ấy thực sự rất tốt, ban đầu tôi cũng sợ lắm, nhưng sau này cũng không còn sợ nữa.”
Những gì Thần Quang nói, đúng là lời nói xuất phát từ trái tim chân thành, có điều suy nghĩ của mấy cô này đã đi lệch hướng ngay từ đầu, cho nên ý “không sợ” của Thần Quang cũng bị mấy cô ấy hiểu sai.
Ni cô nhỏ gầy như thế này, lại gặp một người đàn ông to khỏe dũng mãnh, ban đêm chịu thế nào được, sao bây giờ lại nói là không sợ?
Mấy người phụ nữ cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, nhìn qua nhìn lại bỗng trong lòng xuất hiện chút cảm giác khó chịu.
Mặc dù người đàn ông kia vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình, nhưng cứ nghĩ đến người đàn ông mà bản thân từng cho rằng không gì là không làm được, thế mà bây giờ ngay cả một cô ni cô nhỏ cũng chẳng thể hàng phục được, đột nhiên cảm thấy rất nhạt nhẽo.
Thần Quang nhìn bộ dạng thất vọng của các cô, có chút không hiểu.
Chẳng lẽ các cô thích nghiêm khắc?
Sẽ không sợ hãi hả?
Cô phải nhẫn, phải nhịn!
Mà lúc này Vương Thúy Hồng cũng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt u ám của cô ta nhìn vào đôi mắt như mở cờ trong bụng của Thần Quang, cô ta lập tức giật mình, nước mắt không kìm được trào ra khỏi bờ mi, sau đó che miệng lại, đột nhiên nói: “Tôi đi sang bên kia xem đây.”
Nói xong, lập tức chạy vụt đi.
Sau khi chị ta bỗng nhiên chạy đi, mấy người phụ nữ cũng hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn nhau bật cười.
“Cô ta cũng thật là, đã nhiều năm như vậy còn nhung nhớ Tiêu Cửu Phong!”
“Khuyên cũng vô dụng, có nói được đâu!”
“Cứ làm ồn ào lên xem, lát nữa Thiết Xuyên nhà cô ta mà biết được, chả lẽ còn không lên cơn hay sao? Đánh nhau ầm ĩ, suốt thời gian qua không có ngày nào yên tĩnh!”
“Đúng đấy, đã lập gia đình cả rồi, cũng đâu thể ly hôn, đại đội sản xuất Hoa Câu Tử chúng ta từ đó tới giờ cũng có thấy ai ly hôn đâu!”
“Ly hôn thì sao, dù gì cô vợ nhỏ này Cửu Phong cũng đã dẫn vào cửa rồi.”
Sau khi bàn tán một hồi, mọi người rốt cục cũng nhận ra, cô vợ nhỏ đang đứng ngay bên cạnh, ai nấy đều biết nên tránh vấn đề này đi, liền cười xòa: “Thần Quang, những cái này không liên quan gì tới cô đâu, cô không nên để trong lòng, chúng ta nói cái khác đi.”
Thần Quang chớp mắt mấy cái: “Ừ, tôi biết mà! Tôi không để ý đâu!”
Dù sao Vương Thúy Hồng cũng đã chạy, người khổ không phải là cô.
Mặc dù sư thái từng nói, là người thì không thể làm khổ người khác để mua vui, giúp người là trên hết. Nhưng theo Thần Quang thấy, cô vẫn muốn ăn cơm nhà họ Tiêu mà, còn chưa ăn đủ đâu nhé.
Ăn cơm là việc lớn, không thể tùy tiện tặng cho người khác được.
Đang miên man suy nghĩ, sự chú ý của mấy người phụ nữ lại dồn sang cái khác.
Ninh Quế Hoa sát lại gần, thì thầm hỏi: “Thế ban đêm hắn… có lợi hại không?”
Thần Quang nghĩ nghĩ: “Kể ra cũng được.”
Lời này vừa phát ra, mấy người phụ nữ xung quanh đều tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc là có lợi hại hay không?”
Thần Quang: “Nhìn thì nghiêm khắc, nhưng thật ra cũng không gắt lắm đâu!”
Trong phút chốc mấy người phụ nữ đều trừng to mắt, nhìn nhau không dám tin.
Ninh Quế Hoa không thể ngờ được, phải biết rằng lúc các cô còn trẻ, Tiêu Cửu Phong chính là người đánh nhau tàn nhẫn nhất trong thôn, thân thể vừa cao vừa khoe.
Mặc dù sau đó anh rời thôn, nhưng dân làng ai cũng luôn miệng nhắc tới Tiêu Cửu Phong hồi ấy ra sao.
Nói thật, thiếu nữ khi ấy ít nhiều gì cũng đều sẽ nhớ nhung Tiêu Cửu Phong, dù sao anh cũng không giống những người khác.
Sau đó bao nhiêu năm đã trôi qua, tất cả mọi người đều đã lập gia đình cả rồi, đến lúc anh trở về thì bọn họ cũng đã lấy chồng sinh con, trong lòng họ cũng không có ý nghĩ gì khác. Nhưng vẫn là không nhịn được tò mò mà nghe ngóng xem thiếu niên cường tráng có thể một mình đánh được mấy người năm đó giờ thế nào rồi.
Đặc biệt là ngay lúc nãy, chàng thanh niên từng được bao cô gái khắc cốt ghi tâm kia lại cởi áo khoác ra, để lộ lồng ngực đàn ông cường tráng, động tác nào cũng mạnh mẽ, dứt khoát. Đúng là khiến người ta nhìn không rời mắt mà.
Thần Quang: “Thì là thật mà… Con người anh ấy thực sự rất tốt, ban đầu tôi cũng sợ lắm, nhưng sau này cũng không còn sợ nữa.”
Những gì Thần Quang nói, đúng là lời nói xuất phát từ trái tim chân thành, có điều suy nghĩ của mấy cô này đã đi lệch hướng ngay từ đầu, cho nên ý “không sợ” của Thần Quang cũng bị mấy cô ấy hiểu sai.
Ni cô nhỏ gầy như thế này, lại gặp một người đàn ông to khỏe dũng mãnh, ban đêm chịu thế nào được, sao bây giờ lại nói là không sợ?
Mấy người phụ nữ cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, nhìn qua nhìn lại bỗng trong lòng xuất hiện chút cảm giác khó chịu.
Mặc dù người đàn ông kia vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình, nhưng cứ nghĩ đến người đàn ông mà bản thân từng cho rằng không gì là không làm được, thế mà bây giờ ngay cả một cô ni cô nhỏ cũng chẳng thể hàng phục được, đột nhiên cảm thấy rất nhạt nhẽo.
Thần Quang nhìn bộ dạng thất vọng của các cô, có chút không hiểu.
Chẳng lẽ các cô thích nghiêm khắc?
Sẽ không sợ hãi hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.